Giang Tuyết Huỳnh gần như sắp ứa nước mắt, cô do dự lén liếc mắt nhìn sách giáo khoa của bạn cùng bàn.
Lớp 9-3, Trì Thanh.
Cho dù là ai khi nhìn thấy cái tên Trì Thanh này, rồi nhìn thấy bản thân Trì Thanh, trên mặt đều sẽ lộ vẻ ngạc nhiên, cảm thấy kỳ lạ không ăn khớp.
Trì Thanh chẳng giống cái tên của anh chút nào, bản thân anh lôi thôi lếch thếch, tính tình kỳ quặc, tự cho là đúng, cảm giác hơn người rất mạnh, trên người còn loáng thoáng có một loại mùi kỳ lạ.
Cô Hạ giảng xong nội dung tiết học hôm nay thì bắt đầu giảng đến bài kiểm tra vừa trả ngày hôm qua.
Trên mặt Giang Tuyết Huỳnh nóng lên, cắn chặt miệng.
Cô vừa chuyển tới, đương nhiên không có bài kiểm tra để xem.
Biện pháp duy nhất là xem chung với người bạn cùng bàn này của cô.
Nhưng Trì Thanh lại không nhìn cô lấy một cái, chỉ chăm chú nhìn lên bảng.
Trước bàn mọi người đều có bài kiểm tra, chỉ có một mình cô đối diện với mặt bàn, Giang Tuyết Huỳnh cảm nhận được một loại xấu hổ và mờ mịt không nói nên lời, tai đỏ lên, mặt cũng đỏ lên.
Cho đến khi cô Hạ bắt đầu chọn người trả lời câu hỏi, không đợi cô Hạ mở miệng, Giang Tuyết Huỳnh đã ngạc nhiên nhìn thấy Trì Thanh chủ động giơ tay lên.
Học sinh cấp hai đã không phải là học sinh tiểu học nữa, đã qua cái thời giơ cao tay, liều mạng thể hiện bản thân từ lâu, nhưng người bạn cùng bàn này của cô lại như thể sợ người khác không nhìn thấy, cố gắng giơ cánh tay của mình lên.
Cô Hạ: "Ồ Trì Thanh, được, em đứng lên nói thử phương hướng giải của câu này xem."
Điều bất ngờ chính là, phương hướng giải bài của Trì Thanh vô cùng hoàn hảo, ngôn từ cũng rất trôi chảy.
Cô Hạ bảo anh ngồi xuống, cuối cùng cũng chú ý tới cảnh lúng túng của Giang Tuyết Huỳnh: "Đúng rồi, Giang Tuyết Huỳnh, em và Trì Thanh xem chung một bài kiểm tra đi."
Trì Thanh nhìn cô một cái: "Không được đυ.ng lung tung, cũng không được sang bên tôi."
Tóc mái của anh rất dài, gần như che cả mắt.
"Đây là bút máy cha tôi mang từ Đức về."
Giang Tuyết Huỳnh có chút không theo kịp mạch suy nghĩ của người bạn cùng bàn này: "Cho nên?"