Hai ngày sau, Tuệ Nhi đã hồi phục hẳn. Cô cũng đã được thăm khám, đứa bé khoẻ mạnh. Cô được cấp một mớ thuốc bổ, rồi sữa. Không cần hỏi thêm Tuệ Nhi cũng biết là Minh Nam đã dặn dò y tá đưa cho cô. Cô cũng không từ chối nữa. Cô thu xếp và xuất viện về nhà.
Bước vào căn nhà nhỏ, mọi ngóc ngách trong phòng đều có kỉ niệm giữa cô và Thành Công.
Khung hình chụp lúc anh tốt nghiệp đại học, cô là nàng thơ bên cạnh anh, tặng anh bó hoa. Khung cảnh năm tiếp theo cô tốt nghiệp, anh là hoàng tử trong cổ tích của cô. Cô cười ngọt ngào với anh. Anh tặng cô bó hoa tường vi, và nụ hôn trên má.
Ảnh chụp lúc anh mặt đồ quân ngũ, anh trốn trại về thăm cô. Hai người đến quán cà phê quen thuộc bên bờ sông. Bộ quần áo này là anh mua lúc anh đến thăm cô. Anh trốn quân ngũ nên không về nhà. Anh ôm cô hai người bên nhau cả đêm chỉ để tâm sự chuyện cuộc sống cho nhau nghe.
Chiếc xe đạp bằng gỗ anh tự khắc tặng cô. Bao kỉ niệm, cô gom góp tất cả, bỏ vào một hộp kín khóa lại. Thành Công, chuyện tình đẹp của chúng ta khép lại từ đây, tim em cũng chết mất rồi. Tương lai, hai chúng ta mãi sẽ không còn song hành bên nhau nữa.
Nước mắt cô lại rơi, trái tim rỉ máu. Tuệ Nhi, đây là lần cuối cùng tôi cho phép cô yếu đuối. Từ nay về sau, cô là một Tuệ Nhi mạnh mẽ, cô phải bảo vệ đứa con của mình, phải bước đi trên đôi chân của mình.
Bên này bệnh viện, Minh Nam bước vào không thấy ai vội chạy đi tìm. Hỏi cô y tá anh biết được cô đã tự xuất viện về.
Minh Nam bước ra xe trong lòng có chút khó tả. Trên tay anh là bảng kết quả xét nghiệm ADN, anh không mù quáng. Từ lúc nghe cô có thai anh đã dự cảm đứa bé là con anh, anh đã làm xét nghiệm. Vậy mà cô lại muốn phủ nhận. Vì sao? Minh Nam đang chìm trong suy tư thì điện thoại reo.
- Minh Nam, sắp tới là sinh nhật ba. Anh đến cùng em chứ?
- Được. Anh qua đón em.
Tâm Đoan thả chiếc điện thoại, lòng bất an. Trước đây sinh nhật ba anh luôn chủ động đến đón cô mà không chờ cô nhắc. Cô vốn rất tin anh, vì cô biết anh là người cuồng công việc, dù không coi trọng tình yêu, nhưng anh không phải hạng người đào hoa. Nhưng vì sao từ hôm dự tiệc chung với mọi người, anh bỏ đi đột ngột không nói một lời. Cô chưa bao giờ thấy anh hành xử như vậy. Ngày hôm sau trên mặt anh có vết bầm tím, anh bảo sơ ý té ngã. Nhưng sao cô lại có thể tin anh nói thật được chứ. Cô vô cùng lo lắng, anh đang giấu cô điều gì?