Bão tan trời trong xanh, dòng người tấp nập xếp hàng lên xe buýt. Len lỏi trong đó là một cô gái mảnh mai mặc chiếc váy xanh lơ. Mọi người gần như quen biết nhau, lên xe đều mỉm cười chào nhau.
Tuệ Nhi không thích ở nội thành, cô vốn là người hướng nội, trầm lặng và yêu thiên nhiên. Vì vậy cô đã thuê nhà ở vùng ngoại ô, mỗi lần đi làm cô đều dậy sớm đi xe buýt. Khung giờ này, mỗi người một việc, họ lên xe buýt và lại gặp nhau. Cứ như vậy mà thân quen.
Tuệ Nhi mỉm cười chào mọi người, và bước đến cái ghế quen thuộc gần cửa kính. Cô thích ngồi đó và ngắm nhìn đường phố. Ánh mắt của cô đã tĩnh lặng, mọi bão giông đã được cô cất giấu ở một góc nào đó mà không ai nhìn thấy.
Vào đến công ty vẫn còn sớm, mọi người vẫn chưa đi làm. Tuệ Nhi ngồi vào bàn làm việc của mình. Cô vẫn theo thói quen cũ, mở máy tính đọc lướt qua các email, rồi ghi chép lại những việc cần phải làm.
Minh Nam cũng đi làm sớm, trước đây anh dường như không để ý đến sự tồn tại của cô. Bây giờ thì lại càng lạnh nhạt hơn nữa. Trong mắt anh cô là kẻ đáng tình nghi chứ không phải là kẻ bị hại như anh. Anh lướt qua phòng cô như một cơn gió, rồi đi thẳng vào phòng.
Tuệ Nhi đối với sự xuất hiện của anh chỉ làm tâm tình của cô vừa bình ổn lại phiền não. Cớ sao cô cũng đau khổ mà còn bị đối xử như kẻ phạm tội. Cô uất ức nhưng không thể giãi bày cùng ai. Cô lắc lắc đầu, cố quên đi những dòng suy nghĩ miên man, tập trung vào công việc của mình.
Cứ như vậy ngày lại qua ngày trôi qua, thỉnh thoảng cô và Minh Nam có đυ.ng mặt nhau, nhưng như ngầm thỏa thuận, không ai chào hỏi ai. Về vai vế, Minh Nam là tổng giám đốc, và cũng là cấp trên của cô. Nhưng từ ngày hôm đó, mỗi khi nhìn thấy anh, cô lại nhớ lại nỗi đau của mình. Nên cô đã không nể mặt mà chào hỏi.
Tuệ Nhi vừa làm vừa điều tra xem ai đã hãm hại mình. Kẻ hại cô với Minh Nam thì chỉ có thể là vì tranh quyền đoạt lợi, theo hiểu biết của cô thì Minh Nam sắp lên chức chủ tịch. Như vậy thì những ai muốn tranh chức chủ tịch đều sẽ đáng tình nghi. Nhưng sao người bị hại lại là cô, cô có làm gì mất lòng ai đâu. Cô thật sự nghĩ mãi không ra.
Về phần Minh Nam, kể từ ngày đó, anh luôn theo dõi Tuệ Nhi. Anh cho rằng Tuệ Nhi đã bị ai đó sai khiến, cô ấy hoàn toàn không có tranh chức chủ tịch với anh. Vậy cô gài bẫy anh vì mục đích gì, hay cô vì ai mà phải làm như vậy. Anh nhất định phải tra ra hết.
Minh Nam thành thám tử theo sát Tuệ Nhi, sáng cô ra khỏi nhà anh đã bám theo, chiều về anh cũng bám theo, giờ ăn trưa anh cũng không rời mắt. Cô đi siêu thị anh cũng theo.
Sau nhiều ngày theo sát, cái mà Minh Nam thu hoạch được chắc anh cũng không ngờ tới. Ví như hình ảnh cô gái mặc váy xanh lơ nhẹ nhàng đi tới giúp đỡ người vô gia cư, cho họ cái bánh, cái chăn. Cô gái quét dọn khoảng sân vườn, chăm sóc vườn hoa vào cuối tuần. Cô gái đi siêu thị nấu ăn, cô gái đi xe buýt vui vẻ với mọi người. Càng theo dõi cô, Minh Nam càng thấy bối rối, anh bắt đầu hoài nghi sự suy đoán của chính mình.
Sáng hôm nay cũng như thường lệ, Tuệ Nhi vẫn đi làm sớm, vì xe buýt sẽ trống ghế, thang máy cũng yên tĩnh. Cô thích như vậy, không phải chen lấn với ai. Tính cô trước giờ chưa bao giờ tranh giành hay bon chen gì với ai. Công việc của cô vẫn nhẹ nhàng trôi đi, và không làm mất lòng ai cả.
Thang máy vừa mở ra, cô bước vào, bên trong chỉ có một mình cô. Khi thang máy vừa định khép lại, có một cánh tay chặn lại, Minh Nam bước vào. Ở nơi chật hẹp, hai người cứ yên lặng như vậy, không ai nhìn ai, mà nhìn vào khoảng không phía trước. Mỗi người một suy nghĩ..
Tuệ Nhi không hiểu sao tim mình đập nhanh hơn, trước đây gặp anh cô luôn bình thản, vì cô luôn hoàn thành tốt công việc của mình. Nhưng kể từ ngày đó, cô chỉ muốn trốn đi nơi khác, không muốn nhìn thấy anh. Trong công ty cô luôn lẩn tránh anh, những khi có việc phải báo cáo, cô cũng hạn chế gặp mặt, mà sẽ gửi qua email. Giờ này chỉ có hai người trong thang máy, không khí im lặng bao trùm. Tuệ Nhi cảm giác vô cùng khó thở, mong sao thang máy chạy nhanh hơn một chút.
Minh Nam vì theo dõi Tuệ Nhi nên dạo này thường đến công ty cùng giờ với cô. Nhưng mấy hôm anh cũng tránh mặt, không muốn đi cùng thang máy với cô, nên sẽ chờ cô lên trước rồi anh mới đi vào. Không hiểu sao hôm nay anh muốn đi cùng. Nhớ lại hôm đó, khi vừa tỉnh dậy anh nghĩ ngay Tuệ Nhi là đồng phạm, nên đã buông lời miệt thị cô. Nhưng đối diện với ánh mắt ai oán, cùng cái nhìn quật cường căm phẫn từ phía cô, anh có chút nao núng.
Dạo gần đây anh theo dõi cô, một lần vô tình anh nhìn thấy bóng lưng mảnh mai của cô, mặc chiếc váy xanh lơ bước xuống xe buýt. Cô bước về phía công ty. Bóng dáng ấy làm anh nhớ lại hình dáng của cô gái thất thiểu đi trong mưa ngày nào, với ánh mắt vô thần. Dù trước đó anh cho rằng cô là kẻ đồng phạm, nhưng giờ đây anh có chút bối rối. Anh không chắc nghi ngờ của mình có đúng không.
Thang máy vừa mở ra, Tuệ Nhi đã vội bước ra ngoài, đầu cô đập mạnh vào người phía trước. Thì ra Minh Nam lại không vội như cô, thang máy đã mở mà anh không di chuyển. Không khí lại càng trở nên ngượng ngùng. Cô ngước lên nhìn anh. Anh quay lại nhìn cô.
- Vẫn còn sớm, em vội vậy sao?
- À, vì em hơi đói, em vẫn chưa ăn sáng.
Tuệ Nhi đối mặt với anh nở một nụ cười gượng. Anh cũng không truy ngược lại cô, mà né ra cho cô đi. Tuệ Nhi chạy một mạch về phòng. Cô ngồi xuống ghế thở phào nhẹ nhõm vì không thấy anh đi vào. Xem ra đã tránh được anh. Cô bình ổn tâm tình, mở máy lên đọc email.
Đang chăm chú đọc mail thì bỗng có cái gì đó đặt trước mặt cô. Tuệ Nhi ngước lên nhìn thì thấy Minh Nam, tay đang cầm bịch bánh bao. Anh để lên bàn trước mặt cô.
- Em nói chưa ăn sáng?
Đối mặt với ánh mắt ngơ ngác của cô. Minh Nam chỉ ẩn hiện ý cười trên ánh mắt, anh quay lưng đi về phòng mình.
Tuệ Nhi ngẩn người, cô bịa đại một lý do chứ thật ra cô có thói quen ăn sáng từ sớm. Nhìn bịch bánh bao, cô thầm cười khổ. Trong lòng đầy nghi hoặc, anh ta chẳng phải đang nghi ngờ mình sao.
- Hôm đó em nói em cũng muốn biết người gài bẫy em là ai. Vậy bây giờ em đã tìm ra chưa?
Thì ra anh vẫn chưa đi, Minh Nam một phút trước còn ẩn hiện ý cười, thì giờ vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc. Anh theo dõi không ra, thì muốn trực tiếp truy vấn cô. Anh bôn ba trên thương trường, nên anh tin mình cũng có thể tìm ra sơ hở từ cử chỉ của cô.
Mà Tuệ Nhi, khi nghe anh hỏi thì tâm trạng cũng lập tức thay đổi. Ánh mắt cô trở nên đau đớn, cô nhìn thẳng anh mà nghiêm túc trả lời.
- Em chưa. Anh tìm ra manh mối gì sao?
- Vẫn chưa. Chuyện hôm đó..
Minh Nam chưa nói hết câu, anh quan sát Tuệ Nhi. Ánh mắt của cô từ mong chờ chuyển sang thất vọng. Tuệ Nhi nghe nhắc tới hôm đó, trong lòng lại dội lên cảm giác đau đớn. Cô liền cố tìm cách lảng đi nơi khác, cô không muốn mình yếu đuối trước mặt người khác. Và cũng không muốn tiếp tục nhắc lại chuyện hôm đó.
- Em đi lấy chút nước.
Nói rồi Tuệ Nhi rời đi. Minh Nam vẫn đứng đó nhìn cô. Anh cũng thất vọng, xem ra anh cũng không khai thác được gì từ cô.