Dù đang giữa mùa hè, nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh lẽo, Tô Niệm Dao vô thức chạy trên đường cái, tiếng giày cọ sát trên mặt đường phát ra những âm thanh tịch mịch.
"Đường Cẩm...."
"Đường Cẩm...."
Cái bóng đen nhòm của cô không ngừng kéo dài trên đường cái dưới ánh đèn mờ ảo, đường phố hoang vắng chỉ có mấy chiếc taxi tới lui. Tiếng hô hoán đầy lo lắng hòa vào tiếng rít ầm ĩ của động cơ, làm cho ánh trăng, làm cho gió đêm, bỗng chốc có vẻ nhỏ bé không đáng kể.
Tô Niệm giật nhẹ cổ áo, la to liên tục là cho cổ họng của cô có chút khó chịu, nhưng điều làm cô lo lắng hơn cả là cô vẫn chưa tìm thấy Đường Cẩm. Một giờ sáng, Đường Cẩm không đem theo điện thoại, lại không có túi tiền, đi một mình lang thang trên đường, nàng rất sợ phải không? Nàng ngây thơ như vậy, lỡ gặp phải người xấu thì sao, sẽ xảy ra chuyện gì không?
Tô Niệm Dao mệt mỏi nhắm mắt lại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh đặc dính khiến cô càng cảm thấy khó chịu. Cô xoay người, vô lý va vào một ai đó.
"Xin lỗi...."Cô phản xạ lùi về sau vài bước rồi lại nghĩ bản thân đυ.ng phải người ta thật có lỗi. Tô Niệm Dao ngẩng đầu, trước mắt cô là một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ. Quả nhiên, tuổi trẻ chính là tiền vốn.
"Không sao." Thiếu niên cũng không để ý, chỉ mỉm cười nhìn cô, ánh mắt ôn hòa, dáng tươi cười chân thành tha thiết, giống như mọi người mọi chuyện đều bình thản, hài hòa.
"Đã trễ rồi, nên về nhà sớm."
"Ừ..." Tô Niệm Dao ngây người chốc lát, nhấc chân bỏ đi, hai người đi hai hướng ngược nhau, bờ vai cọ sát rồi lại tách ra.
"Chờ một chút" Thiếu niên đột nhiên mở miệng, cậu nhìn về phía cô.
"Bạn đang tìm ai à?"
Gió đêm hiu hiu, cô gái đứng dưới ánh sáng mờ nhạt, cánh tay của cô để bên ngoài tấm áo khoác trắng tinh khôi, giọng nói khô khốc khàn khàn nhưng không hề khiến người nghe khó chịu.
"Vâng, em ấy là em gái của tôi, tóc ngắn, trên người mặc một bộ váy màu xanh nhạt, đi giày vải trắng, tôi không tìm thấy em ấy....Đường Quang Minh, đường Tân Hoa Xã,... đều không thấy."
"Đừng lo quá, tôi sẽ đi tìm với bạn." Thiếu niên bước tới gần Tô Niệm An, mỉm cười trấn an.
"Tôi đi với bạn, có lẽ em ấy chưa đi xa đâu."
Phố Bình An.
Chàng trai và cô gái đi cạnh nhau, chàng trai hơi cao, áo sơ mi trắng nổi bật trong đêm.
Tô Niệm không giỏi giao tiếp, trong lòng lại lo lắng cho Đường Cẩm, cô không có thời gian để thưởng thức khuôn mặt đẹp trai của đối phương, bàn tay nắm chặt điện thoại, không ít lần cô muốn báo cảnh sát. Nhưng chàng trai lại dịu dàng khuyên giải trấn an cô, cậu đề nghị tìm kiếm xung quanh trước đã, nếu vẫn không tìm thấy người thì hãy gọi cảnh sát. Dù vẫn không yên tâm nhưng Tô Niệm Dao vẫn đồng ý với ý kiến của cậu.
"Tôi tên là Trần Ly Sinh, tôi có thể biết tên của bạn được không?" Trần Ly Sinh mỉm cười nói. Cậu thấy cô gái đối diện bỗng ngừng bước, có thể bởi vì phía trước là ngã tư, cậu cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ mỉm cười nhìn cô.
"Tô Niệm Dao." Tô Niệm Dao nhẹ giọng trả lời, giọng nói mờ ảo bất định, Trần Ly Sinh nhìu mày không yên tâm.
"Ngã tư, đi bên nào?" Tô Niệm Dao chỉ vào con đường trước mặt, nếu như không phải cả hai luôn đi cùng nhau Trần Ly Sinh bỗng nhiên nghĩ cô gái lạnh lùng trước mặt mình và người con gái với vẻ mặt lo lắng không yên lúc nãy là hai người hoàn toàn khác nhau.
"Bên phải đi!!"
Tô Niệm Dao gật đầu, lại trầm mặc như cũ - im lặng bước đi không nói một lời. Ngoài sự lo lắng mà cậu nhìn thấy ban nãy dường như không ai có thể phá vỡ biểu cảm trên gương mặt cô.
Trần Ly Sinh biết rõ cậu được rất nhiều người để ý. Không đến mức tự cao tự đại nghĩ rằng bất cứ một ai gặp cậu đều sẽ thích cậu, nhưng trong hầu hết các trường hợp các cô gái đều rất nể mặt đáp lại cậu bằng một nụ cười duyên dáng. Vậy mà lúc này đây cậu lại cảm thấy thế giới đang chơi một trò đùa ác ý với cậu:
Ngoài trừ vẻ tín nhiệm và ỷ lại lúc ban đầu, cô gái tên Tô Niệm Dao này có vẻ lạnh lùng không hề thích cậu, thậm chí bài xích cậu. Cảm giác này làm Trần Ly Sinh khó chịu, hay nói đúng hơn là xấu hổ.
May mắn thay tiếng khóc thút thít văng văng từ xa hóa giải không khí xấu hổ này.
Thị lực của Trần Ly Sinh rất tốt, dưới ánh đèn lờ mờ cậu vẫn có thể nhận ra đó là cô em gái mà Tô Niệm Dao đang tìm kiếm. Cô gái ngồi bên thềm đá, cúi đầu, lấy cánh tay che mặt, chật vật khóc than. Không phải giống những đứa trẻ gào khóc thét lên, cũng không phải oán hận khóc đầy u oán. Cô gái khóc rất nhỏ, thút thít nghẹn ngào, thỉnh thoảng bả vai run rẩy, khóc nức nở.
"Là em ấy phải không?" Trần Ly Sinh hỏi nhưng bằng một câu khẳng định.
Đáp lại cậu chỉ là một khoảng không im lặng. Cậu quay đầu lại nhìn, lúc này đây trên khuôn mặt vô cảm của cô cậu nhìn thấy một thứ cảm xúc vô hình không thể hiểu rõ. Cô chỉ lặng lẽ ngước mắt nhìn về bóng dáng cô đơn bên vệ đường, sau đó đôi mắt rũ xuống, bờ môi mấp máy nhưng không nói thành lời......
"...."Trần Ly Sinh cũng không nói gì, cho tới lúc cô chậm rãi đi ngang qua cậu, bước chân rất nhẹ đi về phía cô gái kia, lúc này cậu mới yên lặng thở dài một hơi.
Trần Ly Sinh tự nói với lòng mình: Không bao giờ về nhà vào lúc nửa đêm nữa, cậu từ nước ngoài về nhà đâu phải dễ dàng đâu.
Lần đầu tiên Tô Niệm Dao cảm thấy bước chân của cô thật nặng nề, trái với trong tưởng tượng, cô đã nghĩ mình sẽ rất vui khi tìm thấy Đường Cẩm. Nhưng không giờ đây tràn ngập trong tâm trí cô chỉ là thứ cảm xúc buồn bã, bất lực. Cái cảm giác này nói sao nhỉ, giống như bạn tìm thấy một được một cái váy mà bạn yêu thích từ rất lâu rất lâu rồi nhưng mà nó lại không vừa với bạn.
"Lạnh không?" Tô Niệm Dao đi tới trước mặt Đường Cẩm, nhìn thấy vẻ mặt càng thêm sợ sệt của nàng làm cho trái tim cô càng đau gấp trăm ngàn lần.
"Cậu..." Đường Cẩm ngẩng đầu, nàng cắn chặt môi dưới, nước mắt không ngừng rơi từ khóe mi.
Đột nhiên bóng đen từ trên bỗng nhiên hạ xuống. Tô Niệm Dao ngồi xổm xuống trước mặt Đường Cẩm, ngón tay lạnh như băng của cô bẻ ra từng ngón tay đang không ngừng bấu chặt lấy bàn tay mình của Đường Cẩm, lòng bàn tay đầy những vết bầm tím hình trăng khuyết do móng tay để lại. Ngay lúc bàn tay được mở ra, Đường Cẩm hất tay của Tô Niệm Dao ra.
Tô Niệm Dao chỉ cười cười:
"Khóc thành mặt mèo hết cả rồi." Nói xong cô lấy khăn giấy lau nước mắt cho nàng, mặc cho ánh mắt phản đối của nàng vươn tay chạm nhẹ vào tóc của nàng
"Trời đêm lạnh, mặc đi." Tô Niệm Dao đứng lên, cởϊ áσ khoác trắng bên ngoài đưa cho nàng, nhưng do tuột huyết áp lúc đứng lên cô bỗng cảm thấy choáng váng. Đường Cẩm vươn tay đỡ lấy cô.
Tô Niệm Dao mỉm cười, sâu trong đôi mắt cô là một nỗi buồn man mác mà Đường Cẩm không thể hiểu.
"Đường Cẩm, tớ xin lỗi." Cô buông tay nàng ra, nhìn thẳng vào mắt nàng, rõ ràng một đôi mắt trống rỗng không hiểu sao lại tràn đầy áp lực:
"Tớ sẽ không như vậy nữa."
"Nếu như cậu không thể chấp nhận được tớ, tớ... sẽ từ bỏ."
Đường Cẩm cúi đầu im lặng, bế tắc giằng co như một con rồi đen. Không biết thời gian trôi qua đã bao lâu, nàng vươn tay nói:
"Tớ sợ."
Tớ sợ, đi một mình trên con đường tối mịt không một bóng người.
Tớ đã rất sợ, tớ sợ trong lúc tớ sợ hãi tớ sẽ nhìn thấy những con ma những con quái vật trong những bộ phim mà chúng ta đã xem.
Tớ sợ cậu như một kẻ điên mất trí nói thích tôi, sợ cậu hôn tôi nhìn tôi với ánh mắt thâm tình, đó là điều tôi sợ hơn cả.
Nhưng bây giờ, cậu ở đây cậu mỉm cười và nói xin lỗi tôi.
Tô Niệm Dao cúi đầu nhìn những ngón tay thon dài của Đường Cẩm. Đã rất nhiều lần cô hi vọng có thể quang minh chính đại nắm lấy tay nàng, dẫn nàng đến lớp, dẫn nàng đi ăn, dẫn theo nàng dạo quanh những con phố mà cả hai cùng yêu thích, cùng nàng đi qua mỗi tấc đất mỗi centimet lãnh thổ thân yêu. Cô có thể giống như một người mẹ bảo bọc yêu thương nàng, lại là một người yêu có thể mang cho nàng sự ấm áp, sự tin tưởng trong tình yêu. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay của Đường Cẩm, cảm nhận chút hơi ấm còn sót lại nơi đó nhưng trong lòng ngực – trái tim cô không hề vui vẻ phấn khích nữa.
Cô vẫn còn nhớ rõ hình ảnh Đường Cẩm cầm lấy bánh sinh nhật, thẹn thùng nói với cô "Chúc mừng sinh nhật!!" Lúc đó trong mắt nàng chỉ có duy nhất mình cô. Thế nhưng tất cả điều đẹp đẽ đó chỉ là một giấc mộng, chưa đầy 24 tiếng đã trở lại nguyên dạng. Còn có thể hi vọng xa vời gì nữa chứ? Không phải sao, từ lúc ban đầu tất cả chỉ là một cuộc giao dịch.
"Chúng ta về nhà đi." Một lúc lâu Tô Niệm Dao nhẹ giọng nói. Giọng nói của cô khá nhỏ, khá bình tĩnh, không có chút ủy khuất hay giận dữ như những gì Đường Cẩm đang nghĩ, giống như ngày thường cô đọc sách vậy – dửng dưng. Nhưng nó lại làm Đường Cẩm cảm thấy không khí xung quanh như nghẹn lại, làm nàng cảm thấy khó có thể hô hấp.
"Tôi đưa hai bạn về. Đêm hôm như thế này hai cô gái đi đường không an toàn." Trần Ly Sinh khó hiểu nhìn điệu bộ thân mật của cả hai, thầm cảm thán tình cảm giữa các cô gái thật làm người ta không rõ, nhưng dù vậy cậu cũng không thể nào không lên tiếng làm gián đoạn câu chuyện bởi vì một chiếc xe hơi màu đen có rèm che đang chậm rãi chạy tới, báo hiệu phải rời khỏi đây. Cô gái mặc chiếc váy màu lam nhìn cậu đầy kinh ngạc, ánh mắt mở thật to.
Tô Niệm Dao gật đầu, nắm tay Đường Cẩm đi tới gần Trần Ly Sinh.
"Cảm ơn." Dừng một chút cô lại nói thêm:
"Đây là Đường Cẩm, đường triều Đường, cẩm tú Cẩm."
Thật lâu về sau Trần Ly Sinh vẫn nghĩ, nếu như không có lời giới thiệu của Tô Niệm Dao, liệu cậu có nhớ kỹ cô gái tên Đường Cẩm đó hay không. Tóc ngắn tinh nghịch với một chiếc kẹp tóc màu xanh lam, nụ cười trẻ con và một cái tên thơ mộng đầy cô đơn.