Chương 37: Sợ hãi thì nắm tay

Edit&Beta: Linh Lăng Các

- ----

“Chủ đề mật thất thích hợp với bốn người thì chỉ có mấy chủ đề này.”

Ông chủ của chạy thoát khỏi mật thất ngậm thuốc lá, vừa chỉ chỉ vào mấy tấm biển sau bọn họ vừa lười biếng mà mở miệng: “Quỷ Oa Kinh Hồn, Alice Lạc Vào Xứ Sở Thần Tiên còn có Phiêu Lưu Trong Cổ Mộ.”

“Hai cái đầu khó hơn.”

Ông chủ nnói: “Cái cuối thích hợp cho người mới, tùy các cậu lựa chọn.”

Đàm Đinh cùng Trác Du mờ mịt nhìn nhau.

“Lúc trước tôi cùng người khác đã chơi qua cái Cổ Mộ kia.”

Hứa Linh ghét bỏ: “Thật sự là vô cùng nhược trí, chẳng khác gì đem mật mã trực tiếp tiếp viết bên cạnh ổ khóa, một chút cảm giác trải nghiệm trò chơi cũng không có, tôi thấy vẫn nên chọn hai cái trước thì hơn.” Chỉ kém đem mật mã trực tiếp viết bên cạnh khoá cửa mà thôi.

“Ai? Là ai?”

Khương Đại Nhân lập tức thực khoa trương mà chống eo lớn tiếng hỏi: “Lúc trước vậy mà cậu lại cùng Alpha khác ra ngoài chơi! Tôi thừa nhận tôi có chút tức giận!”

“Là khuê mật của tôi.”

Hứa Linh giảo hoạt mà hôn một cái lên sườn mặt của Khương Đại Nhân, lại thân mật mà nắm nắm lỗ tai Khương Đại Nhân, nói: “Sao cậu mỗi ngày đều đổ giấm vậy, cậu thật là...”

Trác Du muốn nói lại thôi mà đem ánh mắt từ trên người bọn họ dời đi.

Hắn trộm liếc nhìn sắc mặt Đàm Đinh, nhỏ giọng hỏi: “Muốn chọn cái nào?”

Đàm Đinh thực nghiêm túc mà nhìn tờ giới thiệu trong tay.

“Tôi không hiểu mấy cái này lắm.”

Cậu ngẩng đầu nhỏ giọng nói: “Nhưng mà Trác Du, cậu xem này, hình ảnh của cái Quỷ Oa Kinh Hồn này hình như có chút kỳ quái, tôi cảm thấy căn phòng chúng ta vào sẽ rất tối, có khi...”

“Đúng vậy.”

Ông chủ ở bên cạnh tiếp lời: “Cái chủ đề Quỷ Oa này là một cái chủ đề vô cùng kinh dị, vậy nên yếu tố kinh dị cũng rất nhiều, bên trong có một phân đoạn phải ở trong một không gian vừa hẹp, vừa tối, các cậu có thể suy xét về nó một chút.”

“Thật tốt quá.”

Trác Du nhanh chóng vỗ tay một cái, sảng khoái nói: “Vậy chọn cái này đi!”

Đàm Đinh: “…….”

“Chủ đề vô cùng kinh dị nha...”

Hứa Linh đem cằm đặt trên vai Khương Đại Nhân, loạng choạng làm nũng nói: “Lá gan của tôi rất nhỏ, cậu phải bảo vệ tôi thật tốt, có biết không...”

Khương Đại Nhân vỗ ngực thùng thùng rung động: “Cậu yên tâm đi! Cậu chỉ cần nằm một lúc là xong rồi, tôi sẽ cho cậu thấy cái gì gọi là Alpha dũng mãnh vô song!!”

Đàm Đinh yên lặng mà đem tờ giới thiệu đặt lại trên bàn.

Trác Du đứng ở bên cạnh lưỡng lự trong chốc lát.

“Cậu, cậu cũng không cần sợ.”

Trác Du quay mặt đi ra vẻ trấn định nói: “Sư huynh ở đây.”

Đàm Đinh ngốc ngốc mà ngẩng đầu nhìn hắn.

Cậu tựa hồ có chút kỳ quái là vì sao Trác Du lại nghĩ mình sẽ sợ, nhưng chung quy vẫn là không nói gì, chỉ là ngoan ngoãn gật đầu, nói được.

- ----

“……”

Trác Du chán ghét mà dùng một tay xách lên cái đầu người giả ướt đẫm trên mặt nước, ở trong tiếng hét chói tai của Hứa Linh mà rung rung cái đầu, liền thấy một tờ giấy nhỏ rung rinh rơi xuống.

Đàm Đinh rất nhanh chóng phối hợp, cậu cầm đèn pin, lưu loát ngồi xổm xuống, nhặt tờ giấy lên, bình tĩnh mà đọc mấy con số trên tờ giấy.

Trác Du trầm giọng ừ một tiếng, nhập vào mật mã trên cửa, sau đó nghe thấy tích một tiếng, cửa liền mở ra.

Cánh cửa đầu tiên liền cứ như vậy mà qua.

Đoàn người còn không có kịp nói cái gì, liền thấy trên cửa trực tiếp rơi xuống một quả bóng cao su màu đỏ, thùng thùng mà nảy trên mặt đất vài cái, sau đó chậm rãi lăn vào trong góc.

Ngay sau đó bên tai liền vang lên tiếng cười khanh khách thanh thúy của con nít, tạo thành tiếng vọng kiếp người trong không gian lạnh lẽo, làm cho cổ người cũng lạnh căm căm theo, giống như thật sự có một đứa con nít sẽ ăn thụt người, nó còn đang ghé vào bên tai bạn thì thầm, hì hì.

Cả người Hứa Linh đều sắp treo lên trên người Khương Đại Nhân luôn rồi.

Khương Đại Nhân cũng sợ muốn chết, nhưng vẫn cố ép mình tỉnh táo rồi từng bước, từng bước cẩn thận dịch người vào bên trong, vẫn cố mạnh miệng: “Không sợ, bảo bối đừng sợ, đây toàn là hiệu ứng âm thanh thôi, đều là giả...”

Tuy ngoài miệng nói không sợ, nhưng bước chân của Khương Đại Nhân lại càng ngày càng chậm, cuối cùng dứt khoát cùng Hứa Linh dính chặt lấy nhau giống như cặp song sinh dính liền, đứng ở đằng sau khung cửa, không dám nhúc nhích.

Trác Du đi thẳng vào góc, một chân đá cái quả bóng cao su đỏ lên, dùng một tay bắt lấy nó, cẩn thận quan sát một phen sau đó lại xoay người hướng Đàm Đinh lắc lắc đầu, tỏ vẻ không có manh mối.

Đàm Đinh ồ một tiếng.

Cậu lại dùng đèn pin đánh giá bức tường bên cạnh một chút nói: “Có bức tranh.”

“Hai người các cậu xem nửa bên tường này, hai chúng tôi xem nửa bên tường kia.”

Trác Du lưu loát phân chia nhiệm vụ, nhưng hắn liếc liếc thấy Khương Đại Nhân cùng Hứa Linh đã run rẩy thành cái sàng, sau một lúc vô cùng tốt bụng mà đề nghị: “... Nếu không thì hai người các cậu tạm ngồi nghỉ một lát?”

“Cũng không cần đâu.”

Mặt mũi hoàn toàn mất sạch, Khương Đại Nhân tiếp tục cẩn thận từng li từng tí mà bước vào nên trong, suy yếu nói: “Nhưng mà hai người các cậu thật sự không sợ sao, một tia sợ hãi trên mặt cũng không có— Du ca, cậu không sợ thì cũng thôi đi, nhưng mà Đàm Đinh đồng học cậu cũng quá cam đảm rồi, cảm đảm đến có chút kì quái...”

Đàm Đinh thẹn thùng mà cười cười.

“Kỳ thật cũng bình thường thôi.”

Cậu khiêm tốn nói: “Nhìn thấy nhiều liền quen rồi.”

Khương Đại Nhân cùng Hứa Linh: “……??”

Không phải chứ, sao lại có người đối với loại không gian này bình tĩnh mà nói “Nhìn thấy nhiều”? Xin hỏi là đằng ấy mỗi ngày đều sống ở nghĩ địa công cộng sao?

Kỳ thật Trác Du cũng có chút buồn bực.

Hắn liếc mắt nhìn Hứa Linh cả người rúc ở trong lòng Khương Đại Nhân khóc thút thít mà làm nũng, nhìn nhìn sang người đang cầm đèn pin bên cạnh dùng vẻ mặt vô cùng hưng phấn nhìn chằm chằm vào bức tranh quỷ máu me đầm đìa trên tường.

Trác Du thừa nhận trong lòng có chút thất vọng.

“Trác Du, cậu xem, dưới đáy bức tranh này có một ít phù văn.”

Đàm Đinh hứng thú bừng bừng mà dùng đầu ngón tay gõ gõ khung ảnh l*иg kính trên tường, vui vẻ nói: “Tốt nhất chúng ta cứ ghi nhớ trước đã, hẳn là có liên quan tới chỗ tiếp theo.”

Trác Du ừ một tiếng.

Hắn dừng một chút, chung quy vẫn là không nhịn được, trộm ghé vào bên tai Đàm Đinh nhỏ giọng hỏi: “Cậu thật sự không sợ hãi chút nào sao?”

Đàm Đinh mờ mịt.

Cậu kỳ thật rất muốn hỏi cái này thì có cái gì mà sợ, lúc trước mỗi tháng xuống núi trừ túy đều gặp được yêu ma quỷ quái, cái nào mà chả làm người khϊếp sợ hơn cái này hàng trăm lần?

Huống chi nơi này còn thật sự chả có con ma nào, chẳng qua chỉ là dùng hiệu ứng âm thanh để đánh lừa mà thôi, thỉnh thoảng rơi vài cái đầu người giả hoặc là bóng cao su, hơn nữa giải đố trong này còn khá vui nữa.

Không hổ là nơi mà Trác Du tìm. Đàm Đinh nghĩ, xác thật so với buổi xem điện ảnh lúc trước thú vị hơn nhiều.

Nhưng mà....

Đàm Đinh nhìn biểu tình trên mặt Trác Du, lại cảm thấy trên mặt người này không biết từ đâu tới mà tràn đầy mong đợi, giống như mong cậu nói: “Mau nói cậu sợ hãi, mau nói cậu sợ hãi.”

Đàm Đinh nghẹn một chút, sau một lúc lâu hàm hồ mà nói: “Khả năng… là có một ít.”

Trác Du: “…..!”

Tôi biết ngay mà! Trác Du đắc ý dào dạt mà nghĩ, tiểu hài tử Đàm Đinh này thật sự chính là miệng quá cứng, mặt mũi nhìn như vân đam phong kinh, nhưng mà trong lòng đã sớm sợ đến hỏng rồi a.

“Sợ thì cậu cứ nói, sư huynh sẽ che chở cậu.”

Trác Du ra vẻ trấn định, kỳ thật cái đuôi đã sớm vểnh lên tận trời: “Mấy thứ này thì có gì đáng sợ, trừ yêu ma nhiều năm như vậy, thế mà can đảm của cậu chả lớn hơn được tẹo nào...”

Đàm Đinh lựa chọn trầm mặc.

(Truyện chỉ được đăng tại linhlangcacwordpress.com và truyenhdt.com @JuneJune374.)

Cậu hàm hồ mà ngô một tiếng, tiếp tục nhìn bức tranh trên tường, nói: “Trác Du, ghi nhớ mấy cái phù văn này đã.”

Trác Du sảng khoái, mạnh mẽ mà nói được.

Mật mã của cửa thứ hai quả thức có quan hệ với cái phù văn kia, cam đảm của Trác Du rất là lớn nhưng mà đầu óc lại quá là kém, hắn mơ mơ màng màng mà nhìn Đàm Đinh khom lưng đối diện với cảnh cửa mà nhập một chuỗi mật mã.

Răng rắc một tiếng, cửa nhỏ liền chậm rãi mở ra.

Vì thế cửa thứ hai lại qua dễ như trở bàn tay.

Cửa thứ ba là tương đối kỳ quái.

Hai cái phòng trước đều là đi từ cửa vào, nhưng mà hiện tại ở trước mặt bọn họ lại là một cái mật đạo vừa hẹp vừa thấp, bên trong là một mảnh tối đen duỗi tay cũng không thấy năm ngón.

Cẩn thận nghe, ở chỗ nào đó của mật đạo còn mơ hồ mà truyến đến tiếng nước tí tách vô cùng bất thường.

“Chúng ta về đi.”

Hứa Linh sợ đến sắp tắt thở, hai tay ôm cổ Khương Đại Nhân không buông: “Tôi không chịu nổi nữa rồi, cái tôi chơi lần trước không phải như thế này, tôi rất sợ hãi, A Nhân...”

Khương Đại Nhân đau lòng muốn chết: “Bảo bối lại kiên trì kiên trì thêm chút, lát nữa sẽ mang cậu đi ăn ngon, ôi, ôi, bảo bối của chúng ta mặt bị dọa cho trắng bệch rồi, ai nha, ai nha...”

Trác Du nhẹ nhàng mà liếc mắt nhìn Đàm Đinh bên cạnh một cái, có chút rầu rĩ mà quay đầu đi, không nói lời nào.

Đàm Đinh vốn dĩ đang nóng lòng muốn thử, chuẩn bị suy nghĩ xem có nên là người đầu tiên đi vào không.

Nhưng mà cậu lại nhìn thần sắc đen tối không rõ trên mặt Trác Du, chần chờ mà dừng lại một chút, chậm rãi lùi lại bên cạnh Trác Du.

“Trác Du.”

Đàm Đinh do dự một chút, có chút gian nan mà mở miệng: “Tôi, tôi có chút sợ…”

Quả nhiên, Trác Du lập tức liền vực dậy tinh thần.

“Ai ya, cái này thì có cái gì mà sợ.”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cả mặt Trác Du đều sắp tỏa sáng, nha chóng chạy tới đằng trước, sung sướиɠ mà hãy vẫy đuôi to: “Tiểu hài tử các cậu chính là dễ dàng bị mấy cái thứ đồ chơi này dọa đến sợ hãi, thôi thôi, sư huynh sẽ làm người đầu tiên đi vào, cậu đi sau tôi là được!”

Đàm Đinh: “… Được được.”

Trác Du: “Vậy tôi vào đây.”

Đàm Đinh: “Được được được được.”

Vì thế Đàm Đinh giơ đèn pin, liền nhìn Trác Du tùy tiện mà đem đầu hướng mật đạo ngó ngó tìm tòi, lưu loát mà đem một chân bước vào, mắt thấy toàn bộ người đều sắp vào trong—

Sau một lúc, thân hình Trác Du khẽ dừng lại, chậm rì rì mà lui lại.

Đàm Đinh: “……?”

“Cậu, cậu nếu như là thật sự sợ quá.”

Trác Du tựa hồ đang ấp ủ cái gì, hắn đứng ở tại chỗ lưỡng lự hồi lâu, sau một lúc mới biệt biệt nữu nữu nói: “Thật sự sợ quá thì cậu có thể cầm lấy, cầm lấy...”

Cầm lấy góc áo tôi.

Nhưng mà còn nửa câu ở bên miệng chưa nói xong, Trác Du liền thấy Đàm Đinh tựa hồ là ngây người một chút, khẽ dừng lại, cúi đầu, trực tiếp cầm lấy tay hắn.

“Được.” Đàm Đinh rũ xuống lông mi, nhỏ giọng nói.

Người này, người này...

Ánh sáng trong mật thất thật sự là quá mờ, nhưng lúc này Trác Du trong nháy mắt thậm chí cảm thấu có chút may mắn, bởi vì hắn biết hiện tại chính mình khả năng cao là cả mặt và cổ căn bản đều đã hồng rực lên rồi.

Rõ ràng chính mình bây giờ cánh tay phải đang băng bó kia hẳn là không thể cử động được, nhưng mà hiên tại hắn đều quên hết sạch, chỉ muốn nắm lấy bàn tay mềm mại, lạnh lẽo kia của Đàm Đinh.

Cậu ấy đối với ai cũng thân mật như vậy sao.

Trác Du lại nhịn không được có chút bi ai nghĩ, nếu hiện tại người Đàm Đinh đang cầm tay không phải hắn, mà là cô nương cậu ấy giấu dưới đáy lòng kia, không biết cậu ấy sẽ nhảy nhót, vui sướиɠ đến nhường nào...

Đàm Đinh thấy Trác Du sửng sốt, đứng bất động hồi lâu, liền ý thức được có thể là mình đã hiểu sai ý.

Lỗ tai cậu bỗng chốc cũng đỏ lên, chân tay luống cuống mà muốn rút tay mình lại.

Trác Du không cho cậu được như nguyện.

“Đi thôi.”

Trác Du làm như không có việc gì mà nắm lại bàn tay muốn chạy đi của Đàm Đinh, nắm chặt, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là lưu loát xoay người, đi thẳng vào mật đạo.

Đàm Đinh ngơ ngác mà bị hắn nắm tay, thất tha thất thểu mà đi theo phía sau hắn.

Sau khi vào mật đạo sau những âm thanh khủng bố kia liền nhỏ đi, xuất hiện càng nhiều các chi tiết để giải mã, Hứa Linh cùng Khương Đại Nhân run run mà đi theo một đường, cuối cùng cũng thật vất vả mà bình tĩnh lại được chút ít.

Trong phòng mặc dù vẫn thập phần tối tăm như cũ, nhưng cũng không có cái yếu tố kinh dị khủng bố nào cả, Hứa Linh cũng không treo trên người Khương Đại Nhân như gấu koala nữa.

Hai người bọn họ lúc trước cũng chơi tương đối nhiều, càng quen thuộc với một ít motip cũ kỹ của mật thất, vì thế phá giải mật mã tiếp theo liền dần dần mà rơi xuống vai họ.

Trác Du cùng Đàm Đinh liền trầm mặc đứng ở một bên nhìn bọn họ giải mã.

Nhưng mà cũng không biết là đã quên hay là như thế nào, phảng phất như trong lòng đều hiểu rõ mà không nói ra, ai cũng đều không có chủ động buông tay người kia ra.

Vì thế bọn họ liền cứ như vậy mà trộm nắm tay nhau tới cuối, thẳng đến khi đi tới cửa ra của mật thất.