Edit&Beta: Linh Lăng Các
- ----
Không phải là Trác Du chưa thấy người khác khóc.
Trên Thu Y Sơn cũng có một số tiểu đệ tử đầu củ cải, lần đầu tiên đi trừ tà, đã bị ma làm cho sợ hãi, ngồi bệt xuống đất mà khóc, lúc đó Trác Du chỉ nghĩ như vậy thật buồn cười. Hắn mặc kệ chúng khóc lóc, nước mắt nước mũi giàn giụa cũng không mềm lòng một chút nào, hắn còn không không thương tiếc mà trêu chọc vài câu, rồi lại xách chúng lên bắt tiếp tục trừ tà.
Nhưng khi Đàm Đinh khóc, những giọt nước mắt của cậu dường như chảy thẳng vào trái tim của Trác Du ăn mòn trái tim hắn thành những cái lỗ, tạo thành từng cơn đau âm ỉ.
Cậu khóc làm cho trái tim của Trác Du như muốn vỡ ra.
Thiếu niên cầm điện thoại nước mắt lưng tròng mà nhìn chằm chằm Trác Du ở bên kia màn hình, thương tâm rơi nước mắt giống như là phải chịu ủy khuất lớn, ngón tay cẩn thận chạm vào mặt Trác Du trên màn hình.
"Tôi... Tôi không muốn khóc, nhưng tôi không biết mình bị làm sao..."
Đàm Đinh nghẹn ngào lau nước mắt, nhưng càng nói chuyện càng thấy ủy khuất, thậm chí còn quát Trác Du: "Là cậu một hai phải gọi video với tôi, tôi đã nói không muốn rồi, nhưng cậu lại cứ bắt tôi phải nhìn thấy cậu, tôi vừa nhìn thấy cậu liền, liền..."
Trác Du căn bản không nói nói nên lời.
"Thật xin lỗi, Trác Du..."
Đàm Đinh dường như cũng nhận ra được cảm xúc của mình không đúng, cậu thu ngón tay lại, cúi đầu thấp giọng xin lỗi, nhưng nước mắt lại tuôn rơi càng lúc càng dữ dội.
"Tôi đã lừa cậu."
Đàm Đinh nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên, tựa hồ không thể chịu đựng được nữa, bẻ bẻ ngón tay như một đứa trẻ bắt đầu buồn bực kể ra những ủy khuất mình phải chịu: "Ở đây không có đùi gà lớn, chỉ có mấy miếng thịt mỡ lớn rất khó ăn cùng với rau xanh- họ còn tiêm cho tôi rất nhiều mũi, những mũi kim rất dày và to, họ còn truyền cho tôi một bịch nước lớn sau khi tiêm, họ nói rằng tôi sẽ sớm khỏe lại.... "
"Nhưng... nhưng hiện tại tôi vẫn rất nóng và khó chịu..."
Đàm Đinh lại dụi dụi mắt, ngơ ngác mà buồn bực nhìn Trác Du: "Tôi không thể khống chế được mùi trên người, mấy tên alpha kia nhìn tôi với ánh mắt rất kì quái......"
"Tôi, tôi bị sao vậy? Trác Du?"
Đàm Đinh trầm giọng hỏi với đôi mắt đỏ hoe.
Trác Du không thể nhịn được nữa, cúi đầu nhìn thẳng vào màn hình, hận không thể trực tiếp xuyên qua màn hình rồi vươn tay ra lau từng giọt nước mắt trên mặt Đàm Đinh.
Tuy nhiên, thực tế là hắn không thể làm gì được, vì vậy hắn chỉ có thể lo lắng suông mà nhìn chằm chằm vào màn hình.
Trác Du cầm điện thoại trong tay luống cuống tay chân mà an ủi: "Cậu đừng khóc, không phải lỗi của cậu, tôi nghe bọn họ nói Omega nào cũng trải qua loại chuyện này, cậu không phải là người duy nhất, đều là do sư huynh, là do tôi không chú ý..."
Đàm Đinh không nói, chỉ cúi đầu dụi mắt.
Trác Du càng nói tâm trạng lại càng sa sút, bắt đầu đi theo chiều hướng cực đoan.
"Xét đến cùng tất cả đều là lỗi của tôi!"
Trác Du vò đầu, nóng nảy dâng lên: "Nếu như ngày đó tôi không nhất quyết kéo cậu đi so kiếm, nếu không phải tôi ngày mưa như trút nước nhưng vẫn kéo cậu đi thì tất cả những thứ này đều sẽ không xảy ra. Đó là lỗi của tôi, là tôi hại cậu, tôi hại cậu..."
Lần này, đến lượt Đàm Đinh choáng váng.
"Trác Du..."
Đàm Đinh vội vàng, ghé sát mặt vào màn hình, thì thào gọi tên hắn: "... cậu đừng nói vậy, không phải lỗi của cậu, là do tôi lúc ấy biết mình đã rơi xuống thế hạ phong, nhưng lại không muốn nhận thua, khăng khăng muốn cùng cậu đánh tiếp..."
"Không."
Trác Du suy sụp nói: "Là tôi năm lần bảy lượt bắt cậu phải đánh, cậu là người thích yên tĩnh như vậy, sao có thể nguyện ý cùng người khác đánh nhau, là tôi cứ bắt cậu phải đánh -Tôi không có tư cách làm sư huynh của cậu một chút nào, tôi không xứng đáng, tôi đã nói là bảo vệ cậu, tôi..."
"Không có, cậu...."
Đàm Đinh vội vàng bật dậy khỏi giường, cậu cầm điện thoại hình như muốn nói điều gì đó nhưng cơ thể quá yếu, vừa đứng dậy liền mê man, trước mắt đột nhiên xuất hiện một mảng trắng xóa, cậu quay mặt đi, nhắm mắt lại và thở hổn hển, không thốt nên lời.
"Cậu, cậu không cần vội."
Trác Du sợ đến mức ngậm mồm, chỉ lo lắng hét qua điện thoại: "Nằm xuống mau đi, đừng nhúc nhích nữa, tôi sẽ không nói gì, tôi sẽ không nói gì... "
Ngay khi Đàm Đinh lấy lại sức và nhìn vào màn hình muốn nói gì đó, Trác Du đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa từ phía bên kia, sau đó hắn liền thấy thần sắc Đàm Đinh trở nên lạnh lùng--
Màn hình chuyển sang màu đen trong giây tiếp theo, và cùng với âm thanh sột soạt của vải cọ xát truyền đến, có vẻ như Đàm Đinh đã giấu điện thoại của mình dưới chăn bông.
"Hôm nay là mũi cuối cùng."
Có tiếng bánh xe lăn trên mặt đất, tiếp theo là một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: "Nào, tới đây chị chia em chocolate hạnh nhân mà chị thích nhất, đây là kỳ động dục đầu tiên của em, lúc này nhớ phải bổ sung thêm đường, về sau mỗi lần cũng đều phải chú ý bổ sung."
Im lặng một lúc lâu, Trác Du mới nghe thấy tiếng đáp lại mơ hồ của Đàm Đinh.
"Đừng sợ, cứ thả lỏng."
Giọng nữ dường như mang theo vài phần ý cười, ngay sau đó lại vang lên: "Lần đầu tiên của chị, chị cũng rất sợ, sau này thân thể sẽ tự có cảm giác, nhưng mà thuốc ức chế là nhân tạo so với tin tức tố tự nhiên vẫn sẽ có hại cho cơ thể, vì sau này dùng nhất định phải chú ý tới liều lượng, hiểu không?"
Trác Du ước tính rằng Đàm Đinh chắc là phải đơ một lúc mới đáp lại, quả nhiên Đàm Đinh im lặng một hồi lâu mới chần chờ nói được.
"-Chị thấy bộ dạng của em chắc là học sinh cao trung đi, em có người yêu chưa?"
Chị y tá tựa hồ càng nói càng hăng: "Em có thể suy xét đến việc như đánh dấu tạm thời, thường xuyên dựa vào thuốc ức chế sẽ dẫn đến rối loạn tin tức tố... A, hình như chị nói dông dài quá, nhưng chị thấy em rất đẹp, hẳn là có không ít Alpha theo đuổi đi? Hay là... em có Alpha mà mình thích rồi?"
Lỗ tai Trác Du chợt dựng lên.
Hắn đại khái nghe thấy sự im lặng ở bên kia khéo dài khoảng một thế kỷ, sau đó là âm thanh cọ xát của vải, trước khi Trác Du kịp phản ứng, hắn đột nhiên nghe thấy từ điện thoại di động của mình vang lên đinh một tiếng.
Đàm Đinh cúp điện thoại.
- ----
Phương Đình là một y tá omega tại một bệnh viện ngoại ô ở Thành phố C.
Bệnh viện của họ quá xa trung tâm thành phố, nhưng lại gần danh lam thắng cảnh ở núi C. Ngày thường chỉ đón một số khách du lịch đến thắng cảnh bị hụt chân ngã, cảm nắng... nên mỗi ngày trôi qua thực nhàn nhã, thậm chí có thể nói là hơi nhàm chán.
Tuy nhiên, trong hai ngày nay cô gặp một bệnh nhân rất thú vị.
Đó là một cậu bé omega vừa đúng lúc gặp kỳ động dục đầu tiên, được các thầy cô mang đến đây.
Tuy là xui xẻo, nhưng mà bộ dáng thật sự không tồi, là một nam hài môi hồng răng trắng, chính là tâm phòng bị rất cao, có chút lạnh lùng, rõ ràng là rất sợ hãi, nhưng vẫn cảnh giác như một chú mèo con sẵn sàng lăn ra chiến bất cứ lúc nào.
Điều tiết cảm xúc trong kỳ động dục đầu tiên của omega rất quan trọng, đặc biệt là thanh niên Omega không có Alpha đi cùng, Phương Đình không khỏi lo lắng, cô nhiều lần có ý đồ nói chuyện để ổn định lại cảm xúc của cậu nhưng đều thất bại.
Hỏi gì cũng không nói còn chưa tính, điểm chết người chính là này nam hài này đôi khi còn nhìn cô với ánh mắt mờ mịt, ngơ ngác, tựa hồ hoàn toàn không hiểu Phương Đình đang nói cái gì.
Phương Đình thực sự là cả tâm thần lẫn thể xác đều mệt mỏi.
Kết quả là, trưa hôm đó, cô đẩy xe đến để tiêm thuốc, đúng lúc cô nhìn theo khe cửa thì thấy cậu bé đang cuộn tròn trong chăn, tay cầm điện thoại lặng lẽ lau nước mắt mà nói chuyện với ai đó qua điện thoại.
Phương Đình nhìn thấy như vậy thì thực sự rất đau lòng, đầu tiên cô im lặng mà đi ra chỗ khác, sau một lúc cô mới quay trở lại phòng để tiêm cho cậu, cuối cùng trước khi rời đi cô còn cố gắng hỏi vài câu.
Sau cuộc gọi, tâm trạng cậu bé dường như tốt hơn rất nhiều.
Đôi mắt cậu hơi đỏ vì khóc, cậu vẫn còn rất đề phòng cô. Nhưng có lẽ vì được giáo dưỡng tử tế cộng với sức hấp dẫn của đồ ăn ngon quá lớn nên cậu đã nhìn túi nhỏ chocolate nhỏ Phương Đình cho đưa cho cậu một hồi lâu, rốt cuộc cậu cũng bị công lược thành công, cụp mắt xuống nhỏ nhẹ, chậm rãi trả lời câu hỏi của cô.
Phương Đình vui mừng khôn xiết, lặng lẽ ngồi lân lên trên giường và ôn hòa, chậm rãi cùng xậu nói chuyện.
Sau đó cô mới dần nhận ra cậu bé này không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài, ngược lại tâm tính còn rất đơn thuần, cách ăn nói còn có chút thú vị mang theo phong vị giống như nam nhân trong phim cổ trang.
Hai người càng nói chuyện phiếm càng hăng, chủ yếu là âm thanh của cậu bé rất dễ nghe, cả người ngốc hồ hồ, mềm như bông, tâm tính bà cô bát quái của Phương Đình nổi lên, chỉ trong một thời gian ngắn, bằng cách sử dụng một số kỹ năng nhỏ liền thành công mà moi ra bộ dáng của Alpha mà cậu bé thích.
Cậu bé cũng không tiết lộ nhiều, nhưng Phương Đình rất giỏi trong việc nắm bắt các chi tiết, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô đại khái biết rằng cậu và Alpha cậu thích dường như là cùng nhau lớn lên trong một võ quán, nghe nghe thì hẳn là quan hệ sư huynh đệ.
Lúc cậu bé nói về người mình thích đôi mắt đều phát sáng.
Đôi tai cậu hồng hồng súc trong ổ chăn, tai đỏ hỏn dưới chăn, liệt kê cho Phương Đình nghe Alpha kia công phu tốt như thế nào, chơi bóng rổ giỏi ra sao.
"Vậy thì bảo cậu ấy tới gặp em đi." Tình thương của người mẹ trong lòng Phương Đình trỗi dậy.
Cậu bé có vẻ ngại ngùng lắc đầu nói: "Em đã bảo cậu ấy đừng đến. Ngày thường cậu ấy ghét nhất là học. Khó khăn lắm mới có cơ hội thả lỏng, em chỉ muốn hắn vui vẻ nhiều hơn chút..."
Tâm trạng của Phương Đình rất phức tạp.
"Đây là lần động dục đầu tiên của em a."
Phương Đình nói: "Em không nhớ cậu ấy sao, huống hồ em cứ luôn che dấu như vậy thì khi nào cậu ấy mới biết được tâm ý của em?"
Cậu bé dường như bị choáng váng.
"Cậu ấy, cậu ấy không thích con trai..."
Bàn tay của cậu bé dang bóc vỏ bọc chocolate dường như dừng lại một chút, nhưng sau đó cậu ngẩng đầu lên và cười nhẹ, nói: "Nhưng mà đối với em thì như vậy cũng đã rất tốt rồi."
Phương Đình nghe đến choáng váng.
Quả thực, hiện nay có rất nhiều Alpha chỉ thích Omega mà không thích Beta, nhưng những người chỉ thích Omega nữ mà lại không thích Omega nam là như thế nào, đây là tam quan kì diệu gì vậy?
"... Đừng nghĩ như vậy."
Phương Đình lo lắng cho cậu nói: "Nếu em không thể hiện ra thì làm sao cậu ấy biết được tâm ý của em - huống hồ sao em lại chắc chắn là cậu ấy không thích em, em cứ thử chủ động trước một chút xem..."
Thiếu niên không nói, lông mi run run, cuối cùng chỉ là yên lặng mà khẽ lắc đầu.
Ngày hôm sau, Phương Đình đến bổ sung cho cậu bé một túi dịch dinh dưỡng, tiện thể mang cho cậu một túi sữa bò nhỏ ngọt ấm.
Tinh thần của cậu bé đã tốt hơn rất nhiều và sự cảnh giác cũng dần buông xuống, lúc nhận lấy sữa bò cậu bé còn khẽ nói cảm ơn với Phương Đình.
"Chiều nay giáo viên của em sẽ thăm em."
Phương Đình cười nói: "Sáng mai là em có thể xuất viện rồi. Lời dặn dò cuối cùng về nhà nhớ nghỉ ngơi thật tốt, không cần vội vã đi học nha."
Cậu bé cắn cắn túi sữa ngoan ngoãn gật đầu.
Phương Đình ánh mắt sắc bén, cô thoáng nhìn thấy giao diện trò chuyện WeChat trên màn hình điện thoại của cậu, liền trêu ghẹo nói: "Là cậu ấy à?"
Cậu bé sững sờ một lúc, đầu tiên là ngượng ngùng gật gật đầu, sau đó có chút kiêu ngạo mà bấm vào những tấm hình trên màn hình điện thoại, mở từng tấm, từng tấm một cho Phương Đình xem.
"Cậu ấy nói cậu ấy đang ở chỗ leo núi cửa cảnh khu, lúc ăn cơm trưa, cậu ấu gửi cho em mấy hình ảnh để xem..."
Thanh âm trong trẻo của cậu bé tràn ngập ý cười.
Phương Đình trong lòng đã mềm thành một đống bùn, chỉ cảm thấy hiện tại những thanh thiếu niên yêu nhau đều chua chua ngọt ngọt, vừa ngây ngô lại vừa tốt đẹp.
Cô nhìn phong cảnh núi rừng trên từng tấm ảnh trên màn hình, đích xác là những khung cảnh ở khu danh lam thắng cảnh gần đó, tấm hình cuối cùng lại vô cùng buồn cười, đó là một cái đùi gà bị gặm đến hơn nửa.
Nhưng gần danh lam thắng cảnh này... có McDonald"s à?
Lúc Phương Đìnhra khỏi phòng bệnh vẫn còn rất mê man. Cô đến danh lam thắng cảnh này đã khoảng bốn, năm lần, trong trí nhớ của cô gần đó chỉ có một số tiệm cơm nông gia tồi tàn, có làm thế nào cũng không nhớ rõ ở đó có quán đồ ăn nhanh nào.
Cô đang đẩy cái xe nhỏ về phía trạm y tá, còn chưa kịp rẽ vào góc thì đã thấy một cậu bé Alpha cao ráo đẹp trai đang đứng ở lối lên cầu thang, thật tình cờ cậu cũng đang xách một túi lớn của McDonald"s.
Thiếu niên Alpha này mặt mày tuấn lãng thâm thúy, cộng thêm vai rộng, chân dài, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng đẹp trai - chính là lúc này hắn có vẻ rất rối rắm, vò đầu bứt tai, đi đi lại lại trên hành lang, giống như đang đứng trước một quyết định sinh tử.
"Cậu đến đây thăm bệnh nhân sao?"
Phương Đìnhân cần hỏi: "Cậu có biết số phòng không? Tôi có thể đưa cậu đến đó..."
"Chị ơi, chị để quên cái khay ở chỗ em."
Cậu bé Omega từ trong phòng chạy ra, đuổi theo bóng dáng của Phương Đình rồi hô: "Là cái khay để đựng mấy chai rượu thuốc đó, cậu-"
Sau đó cậu bé đột nhiên im lặng.
Phương Đình nhìn cậu bé Omega cùng thiếu niên Alpha đồng thời đóng băng tại chỗ, tầm mắt hai người giao nhau đối mặt nhìn nhau trong mười giây.
Sau đó thiếu niên Alpha sải bước chân dài, chạy như bay trước mặt cậu bé omega, hắn tựa hồ là thực kích động mà muốn nói gì đó, nhưng chính là miệng lại vụng về, mấp máy hồi lâu, cuối cùng thì một chữ cũng không thể nói ra.
Cậu bé Omega chỉ là ngẩng đầu nhìn hắn, ngây người chớp chớp mắt.
"Đàm Đinh..." Phương Đình nghe thấy thanh âm run run của thiếu niên Alpha kia: "Sư huynh tới muộn rồi, cậu..."
Hóa ra thời buổi này vẫn có người lấy sư huynh đệ để xưng hô sao. Phương Đình có hơi choáng váng.
Tuy nhiên, cậu bé Omega vẫn im lặng.
Một lúc lâu sau, cậu rốt cuộc cũng động đậy, mặc dù cậu vẫn im lặng nhưng Phương Đình nhìn thấy cậu khẽ nâng tay lên, lặng lẽ mà ôm lấy eo của thiếu niên Alpha, dùng một cái tư thế ỷ lại cùng quyến luyến mà đem mặt nhẹ nhàng chôn vào trước ngực Alpha.