Edit&Beta: Linh Lăng Các
- ----
Đàm Đinh thật sự quá nhẹ.
Tuy rằng biết ý nghĩ này của mình có chút vấn đề, nhưng là Trác Du vẫn không nhịn được mà hoài nghi Đàm Đinh mỗi ngày ăn xong sẽ lén nôn hết ra—— nếu không thì trọng lượng trên đùi hắn hiện tại sao có thể là của một thiếu niên 17 tuổi mỗi ngày ăn một bó kẹo lớn, nước ngọt uống tì tì chứ?
“Trác Du?”
Nhưng mà Đàm Đinh thật cẩn thận mà nhìn hắn, cuối cùng cúi đầu, lỗ tai hồng hồng, có chút khó xử mà mở miệng: “Có phải là tôi quá nặng không... hay là thôi không chơi nữa?”
Trác Du thở dài.
“…Không nặng, không nặng, chỉ là có chút cộm chân.”
Trác Du nghĩ trăm ngàn lần cũng không ra, nhìn từ trên xuống dưới, gãi gãi đầu: “Đồ cậu ăn đều đi đâu hết rồi, có phải cậu lén tập thể dục sau lưng tôi không——”
Lời còn chưa dứt tài xế xe buýt làm một cái quay xe sống động, Đàm Đinh vốn dĩ mông còn chưa đặt được ổn định, xe bỗng dưng nghiêng một cái, nháy mắt cậu mất trọng tâm, theo quán tính mà văng ra.
Trác Du cũng bị dọa cho hú hồn hú vía, theo bản năng mà ôm lấy eo Đàm Đinh kéo vào trong l*иg ngực mình, tức khắc liền cảm thấy eo người này thực sự quá nhỏ, hơn nữa thân mình thiếu niên Omega mảnh khảnh vừa mềm lại vừa thơm, lúc này lại mềm mụp mà nằm gọn trong l*иg ngực của mình, liền, liền, liền, liền...
Khoảng cách quá gần, cổ mùi hương thơm ngọt của quả lê lại bắt đầu xộc vào khoang mũi của hắn, hiện tại Trác Du vừa ngửi thấy mùi này thì đầu óc liền trống rỗng, mấy cái lung tung rối loại Khương Đại Nhân nói lúc trước lại bắt đầu tràn vào đầu, hơn nữa Đàm Đinh còn ngốc ngốc mà nhìn chằm chằm hắn bằng cặp mắt vô cùng sạch sẽ...
Vì thế Trác Du mặt lặng lẽ mà đỏ lên.
Người này ngồi trên đùi người kia, một tay vòng qua eo của người ngồi trên đùi, mặt đều đã đỏ bừng nhưng còn cố tỏ vẻ bình tĩnh.
Hàn Tử Khiêm cùng Chu Đào Đào ngồi xem một lúc tâm tình bắt đầu trở lên phức tạp, chỉ cẩm thấy không khí đều chua, vốn dĩ trò chơi kí©h thí©ɧ như vậy khi nhìn thấy cảnh này thù lại thấy không còn vui nữa.
“May mà ngồi ở bên phải của hắn chính là Đàm Đinh đồng học.”
Hàn Tử Khiêm buồn bã nói: “Tôi đang nghĩ, nếu như người ngồi bên cạnh Du ca là tôi thì...”
Chu Đào Đào: “…. Cậu mau ngậm mõm lại cho lão nương, hình ảnh kia thật buồn nôn.”
Trác Du hắng giọng, gãi gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết nên đặt tay chỗ nào, chỉ có thể xấu hổ mà đem hai tay đặt hai bên đùi, ngồi cứng đờ như một cái tượng điêu khắc trông vô cùng buồn cười.
Khuôn mặt hắn hồng hồng, cứng cổ dúi đĩa quay vào tay Đàm Đinh, cố tỏ vẻ bình tĩnh nói: “...Đến lượt cậu.”
Có thể là do ngồi không được thoải mái, Đàm Đinh đầu tiên là không được tự nhiên mà di chuyển một chút trên đùi Trác Du, sau một lúc mới ồ một tiếng cầm lấy đĩa quay nhẹ nhàng đẩy cái kim.
Vài giây sau, cậu lại có chút buồn bực mà nâng mắt lên, đem đĩa quay chìa ra cho mọi người xem, rất là câm nín nói: “Lại là đại mạo hiểm.”
Mọi người cũng nhất thời không còn gì để nói.
Chu Đào Đào có chút buồn bã mà cầm lấy một lá bài, nhìn thoáng qua vài giay sau đó nhẹ nhàng thở ra: “Vẫn tốt, vẫn tốt, cái này tương đối bình thường—— nói ra nhũ danh của mình, trước khi trò chơi kết thúc mọi người sẽ luôn gọi cậu bằng nhũ danh...”
- ----
“Đại khái còn 20 phút nữa sẽ đến nơi——đưa điện thoại cho tôi, tôi thấy nó ở dưới mông em rồi, còn có tai nghe nữa.”
Chu Tùng bình tĩnh thu hoạch chiếc điện thoại thứ năm cùng với cái tai nghe thứ ba của ngày hôm nay, sau đó cầm bình giữ nhiệt chậm rì rì mà đi về phía cuối xe, vừa đi vừa dặn dò: “Sau khi xuống xe nhớ xếp hàng để lớp trưởng kiểm diện lại số người—— từ từ đã lớp trưởng đâu rồi?”
“Hình như Đàm Đinh ở hàng ghế cuối cùng.”
Một nữ sinh beta nhỏ giọng nói: “Cậu ấy vừa mới bị Hàn Tử Khiêm lôi đi.”
Chu Tùng khẽ nhíu mày nhỉ đến không thể phát hiện, cũng không nhiều lời, chỉ là tiếp tục đi về phía cuối xe để tuần tra.
Dọc đường đi xuống cuối xe, ông lại thu thêm được mấy cái điện thoại cùng vài bộ truyện tranh, chẳng bao lâu sau Chu Tùng liền thấy con gái mình đang vui tươi hớn hở ngồi ở hàng ghế cuối cùng, tay cầm một cái thẻ bài cười ngây ngô, bên cạnh là Hàn Tử Khiêm mặt mày hớn hở trên trán còn vẽ một con rùa đen lớn, Hàn Tử Khiêm cầm lên một cái lá bài vui sướиɠ đang định đọc —— kết quả giây tiếp theo hắn vừa ngẩng đầu lên liền thấy Chu Tùng, sắc mặt tức khắc từ hồng biến xanh cuối cùng biến thành màu vàng đất, ngay lập tức mồ hôi tuôn như mưa hạ.
Hàn Tử Khiêm rất quen thuộc với quá trình này, không cần Chu Tùng chủ động mở miệng, Hàn Tử Khiêm liền xếp lại ngay ngắn các lá bài, vô cùng cung kính mà dâng lên.
Chu Tùng bình tĩnh mà cầm lấy, không nói chuyện, chỉ là tiếp tục tùy ý mà quay đầu, nhìn về phía người bên cạnh.
Sau đó ông lập tức ngây người.
Đàm Đinh cùng Trác Du cũng không có chú ý tới Chu Tùng đã đến.
Trác Du vừa rồi lại chọn vào đại mạo hiểm, yêu cầu từ giờ đến lúc kết thúc trò chơi không được sử dụng tay, việc này dẫn đến hai tay Trác Du chỉ có thể nắm chặt thành nắm đấm, trơ mắt nhìn người nào đó đang ngồi trên đùi mình lúc thì uống một ngụm nước lúc thì lại ăn từng miếng từng miếng khoai tây chiên, từ đầu đến cuối hai má đều phồng ra, còn vô cùng thỏa mãn mà mυ"ŧ mυ"ŧ đầu ngón tay.
Đồ ăn còn rất là thơm a.
Đáng ghét hơn là người này còn hay trộm ghé vào tai hắn nói: “Trác Du, đồ vật tên khoai tây chiên này ặn thật là ngon, vừa thơm lại vừa giòn, sau này cậu với tôi có thể làm thử, hình như chính là đem khoai tây cắt thành từ lát...”
Trác Du thật sự thèm muốn chết.
“Không được nói nữa… Đinh Đinh.”
Mặc dù chỉ là trò chơi, nhưng mà lúc nói ra hai chữ này, Trác Du vẫn là cảm nhận được đầu lưỡi hắn giống như là nóng lên một chút, nhiệt độ kia cấp tốc lan tràn, giống như sắp đốt cháy yết hầu của hắn.
(Truyện chỉ được đăng tại linhlangcacwordpress.com và truyenhdt.com @JuneJune374.)
Ngập ngừng một lúc lâu, Trác Du vẫn là vô cùng nghẹn khuất mà buông xuống tôn nghiêm của mình, nghiến răng nghiến lợi mà cần xin: “Cậu mau cho sư huynh một miếng đi—— đầu tôi chắc chứa một khối phân lớn mới đồng ý chơi cái trò rách nát này với các cậu...”
Nhưng mà khung cảnh này đặt ở trước mắt giáo viên trung niên dày dặn kinh nghiệm như Chu Tùng thì lại là một hương vị khác.
Ông thấy Đàm Đinh đang ôm một túi khoai tây chiên lớn ngồi ở trên đùi Trác Du, hai người đang thủ thỉ nói cái gì đó với nhau, lại còn hay mắt đối mắt, tình ý mặn nồng mà nhìn nhau.
Trác Du nhìn chằm chằm kia túi khoai tây chiên một lúc lâu, ghé vào bên tai Đàm Đinh nói cái gì đó, Đàm Đinh liền ngây thơ mà gật đầu, dịu ngoan rũ xuống lông mi, vươn tay lấy một lát khoai tây chiên ra.
“Tìm cho tôi một miếng lớn chút, có nhiều muối chút, đúng, đúng, đúng, chính là miếng này.”
Chu Tùng nghe thấy Trác Du vô cùng kích động nói.
Sau đó Chu Tùng trơ mắt nhìn Trác Du đến tay cũng không động, trực tiếp dùng miệng ngậm lấy miếng khoai trong tay Đàm Đinh——đầu tiên là nhai nhai vô cùng say sưa, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Đàm Đinh vô cùng quen thuộc nói: “Cảm ơn nha, Đinh Đinh.”
- ----
Trác Du lại được nhìn thấy núi lần nữa.
Trác Du thật sự không ngờ tới, người ở thế giới này lại có hứng thú phát triển những ngọn núi này thành cái gọi là danh lam thắng cảnh, hiện tại muốn đi vào ngắm cảnh núi non thì phải bỏ tiền ra, bên dưới thì có rất nhiều trang trại, thực sự phát huy tối đa lợi ích của mọi nơi đến mức giới hạn.
Đối với người từ nhỏ đã ở trên núi mà lớn lên như Trác Du thì tâm trạng hiện tại của hắn rất phức tạp.
Phong cảnh ở nơi này cũng rất tốt, chính là so với Thu Y Sơn thì vẫn rất khác, Trác Du cảm thấy nơi này chung quy vẫn là thiếu đi chút tiên khí, càng quan trọng hơn là thiếu đi những người mà mình quen biết. Vì thế sơn thủy nơi này tuy rằng vô cùng đẹp nhưng mà Trác Du vẫn là có chút hụt hẫng.
Đã bao nhiêu ngày kể từ khi rời khỏi Thu Y Sơn? Trác Du có chút buồn bã mà nghĩ.
Đàm Đinh ngẩng mặt nhìn cây cối xanh um trên núi, trong lòng cũng có chút sững sờ.
Cũng may, các giáo viên đã bắt đầu thu xếp chỗ ở sau khi dừng xe, Trác Du đã làm tốt công tác chuẩn bị để tách ra khỏi Đàm Đinh, lại không nghĩ đến hắn cùng Đàm Đinh còn có Hàn Tử Khiêm cùng với 3 học sinh lớp khác bị phân đến nhà của một hộ gia đình trong khu du lịch nhưng mà vẫn là mỗi người một phòng đơn, điều kiện phòng ở cũng không tồi.
“Các cậu thu dọn đồ đạc trước đi, nửa giờ sau đi ra vườn hái trái cây.”
Chu Tùng nói: “Tập trung trước bức tượng đá ở lối vào trang trại, ra chậm thì không có ai đợi đâu.”
Ngay sau đó ông muốn nói lại thôi mà nhìn Đàm Đinh cùng Trác Du đứng đằng sau, nhưng chung quy vẫn là lắc đầu, thở dài nói:
“Các em cũng đã lớn rồi, có một số việc giáo viên cũng không mươn quản quá nhiều, nhưng vẫn phải chú ý cho đúng chừng mực.”
Chu Tùng: “—— Tôi biết các em đều hiểu, tôi đây cũng không nói nhiều nữa, đi nghỉ ngơi trước đi, nhớ rõ toát nữa đừng đến muộn.”
Trác Du:??
Không phải chứ? Tôi biết cái gì? Tôi nên biết những cái gì a?
Trác Du mê võng lại bực bội, đây là cái tật xấu quái quỷ gì a, người ở thế giới này sao nói chuyện lại khó hiểu như vậy?? Nói chuyện mà chả khác gì đang giải đó cả!!!
Đàm Đinh căn bản cái gì cũng chưa nghe lọt tai, bởi vì linh hồn nhỏ bé của cậu đã sớm bị ba chữ “vườn trái cây” câu đi mất rồi.
Cậu đứng tại chỗ thất thần phát ngốc một lúc, ngay sau đó như là nhớ tới cái gì lục lọi cuống cuồng trong cặp sách, mân mê lúc lâu mới chậm rãi mà lôi ra một quyển sổ nhỏ.
Sau đó Đàm Đinh lén lút đi tới bên cạnh Trác Du, vừa vui vẻ mở ra quyển sổ kia vừa ghé vào bên tai hắn nhỏ giọng nói: “Trác Du, cuối tuần vừa rồi tôi dùng thứ gọi là Baidu tìm kiếm loại trái cây đặc sản ở thành phố này.”
Trác Du sửng sốt: “Được nha, cậu...”
“Nghe nói quả hồng với lựu ở đây ăn rất ngon, còn có nho ở đây cũng rất nổi tiếng.”
Đàm Đinh lật qua một tờ lại một tờ mà cậu ghi chép, ngẩng đầu nhìn Trác Du vô cùng kiêu ngạo mà nghiêm túc dặn dò: “Nhưng ăn ngon nhất ở dây vẫn là một loại táo, nghe nói ăn vào giòn giòn ngọt ngọt, chốc nữa cậu phải nhớ hái nhiều chút a...”
- ----
Tuy nhiên giấc mộng đẹp đẽ của Đàm Đinh rất nhanh liền tan vỡ.
Vườn trái cây này thật tà môn, loại cây ăn quả thật ra có không ít, nhưng mà quả hồng trên cây đều đã quá chín, phần lớn đều đã thối thành bùn màu vàng cam, còn những quả đào trên cây lại chưa chín dá số đều xanh lè, teo tóp giống như là mấy viên cầu màu xanh treo trên đầu cành, phóng tầm mắt nhìn ra thì trước mắt thứ ăn được duy nhất trong khu vườn đại khái chỉ có cây quýt nhỏ trong góc kia.
Nhưng mà, không biết có phải vì trước đó có quá nhiều người đến hay không mà số quýt còn lại trên cây ít kinh khủng, ngẫu nhiên mới có thể thấy một hai quả quýt nhỏ màu vàng treo lủng lẳng trên cành, vô cùng đáng thương mà lắc lư trong gió.
“Báo cảnh sát đi.”
Hàn Tử Khiêm đờ đẫn mở miệng: “Không đùa đấy chứ, tôi ngồi xe 3 tiếng tới nơi này để làm gì? Đến để hít thở không khí mới mẻ hay là đến để hái cái đầu trên cổ của chủ nhân vườn trái cây này?”