Trác Du phát hiện hắn có làm thế nào cũng không tĩnh tâm được.
Khương Đại Nhân đi thăm kí túc xá bên cạnh, vì thế đầu tiên Trác Du thu dọn giường và bàn học của mình lại đem đồng phục ngâm trong nước tiện thể quét dọn phòng một lần, cuối cùng còn dùng giẻ lau lau bồn cầu đến sáng lấp lánh.
Nhưng mà trong lòng vẫn là buồn bực muốn chết.
Vì thế Trác Du kéo ghế dựa ra, chậm rì rì ngồi xuống mở ra vở bài tập toán ngồi ở bàn học, chính thức bắt đầu ngồi ngây người tại chỗ.
Đề bài thứ nhất là hàm số lượng, tuy rằng vẫn là hoàn toàn xem không hiểu nhưng hiện tại Trác Du học không ít kĩ xảo nên không đến mức tất cả đều không làm được.
Hắn nhăn mày, lật đi lật lại cuốn sách toán, trịnh trọng mà viết xuống lời giải, chép lại chỉnh chỉnh tề tề công thức toán trên sách.
Sau đó Trác Du cắn cắn đầu bút, tiếp tục nhìn chằm chằm đề bài đến ngây người.
Kỳ thật, Trác Du có nguyên bộ sách tham khảo có đáp án nhưng là nghĩ mình sáng sớm vừa mới đáp ứng Đàm Đinh là không sẽ chép nữa, hắn nói là sẽ giữ lời, chỉ là đề này... sợ là hắn nghĩ đến xuống mồ phỏng chừng cũng không giải được.
Trác Du thở dài, giơ tay lên, híp mắt, đem bút ném vào ống đựng bút.
Nghĩ đến Đàm Đinh, tâm Trác Du càng rối loạn.
Đúng là chính mình bảo Đàm Đinh đi kết giao thêm bạn bè để thay đổi tâm tình một chút, tại chỗ này có thêm vài bạn bè để nói chuyện cũng không phải là chuyện xấu-- chính là tốc độ này cũng quá nhanh rồi, chẳng qua là một buổi trưa thôi đã cùng đi ăn tối với người ta rồi?
Bất thình lình Trác Du lại nghĩ tới buổi tối mà Đàm Đinh uống say kia, thiếu niên xinh đẹp trong ánh mắt hàm chứa ánh nước, long mi rũ xuống, thẹn thùng lại khao khát miêu tả cô nương mà mình yêu thích.
Sau đó Trác Du động não liền càng nghĩ càng không thể kiểm soát-- hắn nghĩ nữ Alpha tóc ngắn ở nhà ăn kia có thể chính là loại hình mà Đàm Đinh thích, lại nhớ lại lúc Đàm Đinh ở cửa nhà ăn trò chuyện rất vui với nữ sinh kia hắn cảm thấy hai người đứng chung một chỗ cũng rất xứng đôi.
Trong lòng Trác Ducảm thấy kì lạ, hắn không nói rõ được đó là cảm giác gì, liền có chút... trống rỗng.
Sau đó Trác Du liền ngây ngẩn cả người.
Không phải, tại sao mình lại quan tâm Đàm Đinh sẽ thích người kiểu gì a, cậu ấy thích ai thì cùng mình có quan hệ gì chứ?
Trác Du có chút hoảng sợ mà nghĩ, hóa ra mình là người bát quái như vậy sao?
Trác Du mở to hai mắt nhìn chằm chằm sơ đồ trên sách toán sửng sốt một lúc lâu.
Mình, mình chính là sợ đồ ngốc này bị người xấu lừa thôi. Luống cuống một hồi lâu, Trác Dubắt đầu ra vẻ trấn định mà tìm cho mình cái cớ, cậu thích ai, yêu ai thì liên quan gì đến mình chứ?
Không muốn làm, không muốn làm bài tập.
Trác Du rầu rĩ mà cầm bút lên lần nữa, vừa chuẩn bị giải bài toán số hai là cấp số nhân tà môn, điện thoại bên cạnh đột nhiên rung lên một chút.
Hắn chần chờ mở điện thoại, phát hiện Đàm Đinh gửi tới một cái tin nhắn thoại.
Trác Du sửng sốt, click mở liền nghe thấy thanh âm trong trẻo dường như có chút kích động của nam hài truyền tới: "Trác Du, kẹo cậu cho tôi đã ăn một cái, thật sự ăn rất ngon a, nồng đậm vị táo, cảm ơn cậu a."
Trác Du banh mặt đỡ trán trầm mặc thật lâu, sau một lúc lâu vẫn là không nhịn được mà cười phốc một cái. Không phải chỉ là một cái kẹo bị hắn miêu tả như vậy nghe giống như là món ngon tủy phượng, gan rồng.
Tựa hồ là sợ Trác Du không tin, Đàm Đinh bên kia lăn lộn lúc lâu, lại chậm rì rì mà gửi cho Trác Du ảnh chụp.
Trác Du click, phát hiện ảnh chụp không nét, hơn nữa lúc chụp ảnh tay tựa hồ còn run lên, tuy vậy vẫn có thể nhìn thấy ngón tay trắng nõn, mảnh dài của Đàm Đinh và một thanh nhựa bị gặm sạch sẽ.
Trác Du sắp vui chết rồi.
Nhưng Trác Du nghĩ người này hôm nay bị người khác dăm ba câu liền bị bắt cóc, cảm thấy trong lòng mình vẫn là ôm hận một chút, hắn lưu lại bức ảnh kia, đem điện thoại để trên bàn, tự nhủ mình không cần trả lời cậu nhanh như vậy.
Vì thế Trác Du đầu tiên vẫn là ngồi ngây người trong chốc lát, sau đó lại đứng lên gãi đầu qua qua lại lại mà dạo bước trong phòng kí túc xá, cuối cùng thậm chí còn giống tên bệnh thần kinh khoa tay múa chân vài chiêu với không khí, nhưng vẫn không nhịn được mà rướm cổ, trộm liếc màn hình một cái.
Thấy Trác Du không trả lời, Đàm Đinh lại tựa hồ có chút bối rối mà gửi đến một tin nhắn thoại nữa, ngón tay Trác Du hết duỗi rồi lại rụt, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà click mở.
"..... Cậu đang làm gì nha Trác Du?"
Đàm Đinh nhỏ giọng hỏi: "Tôi vừa mới làm xong bài tập toán, bài số ba có chút khó, tôi có thể giảng cho cậu, cậu không cần chép đáp án đâu."
Trác Du sửng sốt.
Thời gian này, không phải Đàm Đinh nên ở cùng đám bạn bè mới của cậu ăn một bữa vui vẻ sao? Tại sao đã làm xong bài tập toán rồi?
Trác Du vốn muốn giả vờ lạnh lùng một lúc nhưng mà lúc này hắn hoàn toàn không nhịn được.
Cuối cùng vẫn là nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh vuốt vuốt lại tóc mình, lại ngồi ở bàn học do dự một chút, rốt cuộc vẫn không khống chế được mà trực tiếp gọi video với Đàm Đinh.
Đàm Đinh bên kia hình như là bị dọa một chút, đợi lúc đâu mới nhấc máy.
Sau đó Trác Du liền nhìn thấy màn hình đen nhanh bỗng nhiên bị một mảnh da thịt trắng nõn lấp đầy, ngay sau đó màn hình lắc lư mãnh liệt cuối cùng hắn cũng thấy mặt của Đàm Đinh xuất hiện trên màn hình.
Nam hài để trần bờ vai xinh đẹp, trong tay còn cầm cái áo ngủ chưa kịp mặc, sợi tóc ướŧ áŧ mà mềm mại rủ xuống trán, nam hài lộ ra đôi mắt mờ mịt mà nhìn chằm chằm vào màn hình.
Trác Du: "?!!"
"Cậu mau mặc quần áo vào!"
Trác Du nghẹn một hơi, suýt nữa thì quăng điện thoại đi, tức hộc máu mà hét lên: "Không phải chứ, cậu, cậu, cậu sao lại không mặc quần áo mà đã tiếp điện thoại a??"
Đàm Đinh hoảng sợ, luống cuống tay chân mà đặt điện thoại xuống, Trác Du liền thấy màn hình đen lại, ngay sau đó liền nghe thấy từ bên kia truyền sang tiếng quần áo cọ xát sột soạt.
- ----------------
Truyện được đăng tại linhlangcac.wordpress.com và truyenhdt.com @JuneJune374
- -----------------
Qua một hồi lâu Đàm Đinh mới dây dưa dây cà mà dựng điện thoại lên một lần nữa xuất hiện ở màn ảnh.
Đàm Đinh lúc này cuối cùng cũng đã mặc áo ngủ, nhưng mà cậu đầu tiên là ủy ủy khuất khuất mà nhìn Trác Du một cái, cũng không nói lời nào, ngược lại cắn môi dưới, rầu rĩ mà rũ xuống lông mi.
Trác Du: "......."
"Tôi không nên lớn tiếng mắng cậu như vậy."
Trác Du đối với lộ trình này rất quen thuộc, đau răng nói: "Tôi chính là hoảng hốt một chút, cậu tắm xong rồi tiếp cũng được a, không phải cuối tuần tôi đã dạy cậu những chức năng đó rồi sao, cậu cũng có thể gọi lại cho tôi mà?"
Đàm Đinh phồng má, trầm mặc trong chốc lát, giống như cảm thấy có chút đạo lý, sau một lúc lâu mới quay mặt lại, nhỏ giọng mà nga một tiếng.
Tính tình còn rất lớn.
Trác Du dở khóc dở cười, vừa định nói cái gì đó, liền thấy Đàm Đinh cúi đầu lục lọi cặp sách, sau một lúc lâu mới lấy ra cây kẹo mυ"ŧ, đầu tiên là chậm rì rì mà đem giấy gói kẹo bóc ra, sau đó thật cẩn thận trải nó ra kẹp ở trong sách.
Đàm Đinh cầm kẹo, phồng lê quai hàm yên lặng mà cúi đầu ăn trong chốc lát, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu, có chút buồn bã mà cảm khái: "Trác Du, kẹo ở đây thật sự ăn rất ngon, không phải là kiểu ngọt đơn điệu, mà như là thật sự đang ăn trái cây -- nếu là có thể ăn cả đời thì tốt rồi....."
"........"
Trác Du hỏi: "Sao cậu lại ở ký túc xá, xậu không phải là cùng người ta đi ăn cơm sao?"
Đàm Đinh ngồi ở ghế, cắn kẹo mυ"ŧ, nghiêng đầu nhìn màn hình một hồi lâu, mới hàm hàm hồ hồ nói: "...Tôi không đi ăn."
"Dọn xong hoa tôi thật sự là có chút mệt mỏi, lại ngượng ngùng mà khiến người ta vì việc nhỏ này mà phải mời khách... liền tìm cái cớ rồi về trước." Đàm Đinh nói.
Trác Du nhướng mày.
"Vậy cậu tự mình ăn cơm tối sao?"
Như là nghĩ tới cái gì, Trác Du đột nhiên chần chờ hỏi: "Đừng nói là cậu lại bỏ bữa nhá, sau đó lại ngất..."
"Sẽ không."
Đàm Đinh chỉ chỉ quai hàm mình, vô cùng kiêu ngạo nói: "Tôi đã tra cứu rồi, choáng váng lần trước gọi là tụt huyết áp, kỳ thật chính là do lượng đường trong máu quá thấp chỉ cần mỗi ngày tôi ăn thật nhiều kẹo sẽ không bao giờ bị ngất nữa."
Trác Du cảm thấy lời này của cậu có gì đó không ổn nhưng nhất thời nhưng nhất thời không thể phản bác nên chỉ có thể nửa tin nửa ngờ mà gật đầu.
Vì thế Đàm Đinh tiếp tục cúi đầu an an tĩnh tĩnh mà ăn kẹo, Trác Du đầu tiên là nhìn chằm chằm mặt cậu trong chốc lát, sau đó ánh mắt không tự giác mà liền dời xuống, cuối cùng rơi xuống xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện ở cổ áo ngủ.
Trác Du cũng không biết mình hoảng cái gì, chỉ cảm thấy làn da kia trắng đến có điểm lóa mắt, vì thế hoang mang rối loạn vội vội mà đem ánh mắt dời đi.
Hắn cảm giác yết hầu mình có chút khô, ngay cả máu cũng nóng lên, hắn thấy vậy không ổn liền khụ khụ hai tiếng, tìm đề tài nói: "Câu lạc bộ của các cậu là làm cái gì a?"
Bên này Đàm Đinh mới vừa cắn một cái vào kẹo, nhai trong miệng giòn tan, hai má phình lên, nghe Trác Duhỏi vậy hai mắt sáng lên, lập tức vui vẻ mà giới thiệu với Trác Du.
"Chính là trồng hoa cắt cỏ thôi, nhưng tôi rất thích, cảm thấy đó là một nơi để tốt để tĩnh tâm."
Đàm Đinh chống cằm, ghé sát vào màn hình, rất nghiêm túc mà nói: "Chính là hơi ít người nhưng là các bạn học bên trong đều rất tốt với tôi-- cậu biết Chu Đào Đào đi, cô nương hôm nay cậu nhìn thấy là Giang Miên, cô ấy còn có một anh trai là Giang Hàn..."
Trác Du dừng một chút, khô cằn nga một tiếng.
"Đúng rồi Trác Du, hôm nay bọn họ còn mang tôi đi gặp chủ nhiệm giáo dục của trường học."
Đàm Đinh càng nói càng hăng, đáy mắt đều là ánh sáng lấp lánh: "Cậu biết không, vị chủ nhiệm kia tính cách y hệt như sư phụ, đều thích uống trà, viết chữ, tính tình không tốt, nhưng kì thực rất dễ lừa, dăm ba câu đã bị lừa mất, đám người Giang Miên đều khen tôi..."
Trác Du: ".... Ồ."
Đàm Đinh rốt cuộc ý thức được không đúng chỗ nào.
Cậu thật cẩn thận mà nhìn chằm chằm sắc mặt Trác Dutrong chốc lát, sau một lúc lâu mới do dự hỏi: "Trác Du... cậu không vui sao? Có phải là vì chơi bóng rổ nên mệt không?"
Trác Du sửng sốt một chút, vội vàng thề thốt phủ nhận: "Không có a? Tôi rất vui vẻ a? Cậu nhìn thấy tôi không vui chỗ nào a?"
Đàm Đinh: "......."
Trác Du trầm mặc trong chốc lát, tựa hồ cảm thấy lời này của mình có chút ý lạy ông tôi ở bụi này.
Hắn tức khắc lại không được tự nhiên, liền nhanh chóng lúng túng mà đổi đề tài: "-- bóng rổ rất thú vị đi, chạy rồi chuyền bóng, hoạt động gân cốt, nhưng là không có cảm giác sảng khoái như khi đấu kiếm."
Đàm Đinh gật đầu.
"Cũng không biết vì cái gì, dạo gần đây luôn có rất nhiều Omega vây xem, hơn nữa là càng ngày càng nhiều."
Nói nói Trác Du liền không nhịn được mà phun tào, hắn thập phần bực bội mà gãi gãi đầu: "Bọn họ chỉ đứng ở đó thì cũng không có gì đáng nói, nhưng mà mùi hương lại làm người phát sặc lại còn trộn cùng với mùi mồ hôi của những Alpha trên sân, mùi vị đó thật là sặc chết tôi."
Đàm Đinh bên kia tựa hồ là ngây người một chút, nửa ngày không nói chuyện.
Trác Du phun tào xong cũng sướиɠ, thở dài, lại một lần mở ra bài tập toán trên bàn: "Không nói những chuyện đó nữa, mau giảng cho tôi cái đề này đi."
Đàm Đinh lúc này mới hoàn hồn, bừng tỉnh mà nga một tiếng.
Vì thế Trác Du cùng Đàm Đinh liền cứ như vậy mà gọi video một giờ, Đàm Đinh giảng rất nhỏ, lời nói cũng vô cùng rõ ràng hơn nữa âm thanh lại nhu hòa mát lạnh, Trác Duvậy mà cũng nghe vào không ít.
Chỉ là cuối cùng Trác Du vẫn là mệt đến ngáp liên tục, không được nhịn được mà xua tay: "Không được không được, còn học nữa sợ là đầu tôi nứt ra mất, tôi rút lui, cậu cũng mau đi ngủ đi."
Đàm Đinh khép lại sách vở, gật gật đầu.
Chỉ là ở ở một giây trước khi kết thúc cuộc gọi video, Đàm Đinh đột nhiên nhỏ giọng hỏi một câu: "Trác Du, lần sau lúc cậu đi chơi bóng tôi có thể đi nhìn không?"
"?"
Trác Du sửng sốt một chút: "Có thể a, nhưng một đám Alpha chảy mồ hôi tranh nhau đoạt bóng cao su thôi, cậu vẫn muốn xem chứ?"
Đàm Đinh tựa hồ là nghẹn một chút.
Cậu quay đầu đi, dừng một chút, sau một lúc lâu mới có chút vô thố mà nói: "Tôi, tôi cũng muốn học, muốn ràn luyện thân thể một chút."
Trác Du lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, sảng khoái mà nói được a.
Đàm Đinh ân ân một tiếng, Trác Du liền nhìn cậu tựa hồ tâm tình rất tốt mà cong cong đôi mắt, hướng mình phất phất tay, nói ngủ ngon, liền kết thúc cuộc gọi.
Trác Du nhìn màn hình tối đen, sửng sốt một lúc lâu.
Hắn cảm thấy chính mình giống như loáng thoáng mà lại bắt được cái gì đó, thế nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không nói rõ ra được, cuối cùng đều sắp cào đầu đến trụi tóc cũng không nghĩ nói ra được là chuyện gì.