Chương 14: Không cần chia phòng

Trác Du không còn lời gì để nói.

Hắn nhìn dòng xe tấp nập ngoài cửa sổ xe, nhìn từng chiếc xe đạp, xe máy, ô tô, thậm chí cả xe buýt, nhìn những tầng cao ốc building, chỉ cảm thấy l*иg ngực nghẹn lại, trong lòng phức tạp, có chút nuốt không trôi cái cảm giác này.

Hắn cưỡng chế chính mình quay đầu lại qua, xoa xoa đôi mắt vì trừng lớn mà phát đau, thở hổn hển nhìn về phía cái thảm hoa lệ, mềm mại dưới lòng bàn chân.

Chiếu xe mà Trác Du cùng Đàm Đinh ngồi này đến cả da ghế ngồi cũng là loại da thượng đẳng, không chỉ như thế, ô tô chế tạo từ sắt này khác hoàn toàn so với xe ngựa, không chỉ không có chút xóc nảy, ngay cả tốc độ so với ngựa cũng nhanh hơn rất nhiều lần.

Tuy rằng hai ngày nay, từ những thông tin hữu ích của điện thoại hắn có không ít hiểu biết về phong cảnh nhân văn của thế giới này, nhưng chính mắt thấy so với xem tin vỉa hè là 2 cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Trác Du chỉ cảm thấy da đầu tay chân hắn không ngừng tê dại.

Thật là... tà môn lại thần kỳ.

Liếc mắt sang bên cạnh, Trác Du mới phát hiện phản ứng của Đàm Đinh so với hắn còn lớn hơn, huyết sắc trên mặt giống như đều tan hết.

Đàm Đinh gắt gao mà nắm tay vịn bên cạnh, đầu tiên là tròng mắt không xê dịch mà nhìn chằm chằm tay lái đang chuyển động trong tay Lý sư phó, ngay sau đó lại quay đầu nhìn phong cảnh giống như chạy cực nhanh cực nhanh ngoài của sổ xe.

Sau đó Trác Du trơ mắt mà Đàm Đinh mặt lại trắng thêm một độ.

Không nói Đàm Đinh, kỳ thật này tốc độ xe này Trác Du cũng có chút ăn không tiêu.

Hắn rốt cuộc mở miệng hỏi: "Sư phó, chúng ta có thể chạy chậm một chút không?"

Lý sư phó liếc mắt kính chiếu hậu, tựa hồ cũng là bị sắc mặt trắng bệnh như tờ giấy của Đàm Đinh dọa sợ, vội vàng lên tiếng: "Được, tiểu thiếu gia... bạn học của ngài, hắn không sao chứ?"

Đàm Đinh nỗ lực ức chế dạ dày đang cuồn cuộn, dừng một chút, lắc đầu nhỏ giọng nói: "Không sao."

Lý sư phó lại vội vàng a một tiếng.

Thiếu niên Omega thật là mảnh mai a, Lý sư phó nghĩ thanh, cái tốc độ xe này cũng không mau, đường cũng không xóc nảy, như thế nào lại làm cho người ta choáng váng thành như vậy...

Lý sư phó lại trộm liếc kính chiếu hậu, thấy Trác Du không biết từ khi nào đã tiến đến bên cạnh thiếu niên Omega xinh đẹp kia, hơn nữa còn trực tiếp nắm tay người ta, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nùng tình mật ý nhìn nhau.

Muốn mệnh. Lý sư phó đỏ mặt, ho khan một tiếng, cưỡng bách chính mình phải hết sức chuyên chú mà lái xe.

Trác Du nhéo tay Đàm Đinh trần ngâm vài giây.

"Mạch tượng vững vàng, nhưng là hơi suy nhược, chắc là do khí huyết người cậu không đủ."

Trác Du nói nhỏ ở bên tai Đàm Đinh.

Hắn buông ra tay, ngay sau đó lại nhíu mày, cầm tay Đàm Đing lên, chỉ cảm thấy gầy đến nỗi có thể bóp nát luôn: " Có thể là do thể chất của Omega vốn là như vậy? Mấy ngày nay cậu ăn nhiều mấy thứ bổ bổ đi, cứ dễ chóng mặt, choáng váng mãi thế sao được?"

Đàm Đinh cũng rất khó chịu.

Dáng người hắn bây giờ cùng lúc trước không khác nhau mấy, nhưng thể chất lại thật sự kém đi rất nhiều.

Hơn nữa...lỗ tai Đàm Đinh lén lút đỏ lên.

Không biết sao, tuy rằng bị miếng dán ức chế dán ảnh hưởng, mùi hương trên người Trác Du cũng không còn nồng đậm như trước nữa, nhưng một khi Trác Du lại gần hắn thì giống như hiện tại, hương trà kia liền nhè nhẹ từng đợt chui vào khoang mũi hắn, đầu tiên là cảm thấy rất thơm, phảng phất như da đầu trở nên tê dại.

Nhưng mà giây tiếp theo, làn da sau cổ Đàm Đinh liền bắt đầu hơi hơi nóng lên phát ngứa, giống như vô cùng khát vọng hương trà kia tiến vào sau cổ chính mình, hòa vào mạch máu nóng bỏng bên trong.

—–

Trác Du trầm tư hai giây, cuối cùng vẫn là nhấc chân lên, cẩn thận mà dẫm lên trên cái thảm mềm mại.

Đàm Đinh đi theo sau Trác Du, nhút nhát sợ sệt nhìn xung quanh, hắn ngửa mặt nhìn chằm chằm đèn treo thủy tinh trong đại sảnh ngây người một hồi, sau một lúc lâu kinh ngạc cảm thán nói: "Thật xinh đẹp!"

"Không có tiền đồ."

Trác Du ra vẻ trấn định nói.

Kỳ thật Trác Du cũng rất muốn rống rống vài tiếng thể hiện sự kinh ngạc trong nội tâm của mình.

Nhà ở này thật sự là quá lớn, không nói đến cái đèn treo có mấy trăm viên đá thủy tinh kia, cái đài phun nước trong hoa viên họ gặp khi bước vào cửa cũng dọa hai người lảo đảo.

Nhưng vì không muốn để lộ dấu vết, hắn phải giả bộ như không có việc gì, nghênh ngang mà vào trong nhà.

Dì Hứa đang bận rộn trong bếp, nghe thấy âm thanh mở cửa vui mừng ra đón, kết quả liếc mắt một cái liền thấy Đàm Đinh đang trốn ở phía sau Trác Du.

Dì Hứa choáng váng.

Nhưng bà thấy chuyện này nhiều hơn so với Lý sư phó, cũng biết rõ cái gì nên hỏi cái gì không nên, lập tức liền phản ứng lại, tủm tỉm mà tiếp nhận cặp sách của Trác Du cùng Đàm Đinh: "Thiếu gia mang bạn học về rồi? Phòng cho khách đã chuẩn bị tốt, hai cậu rửa tay, dọn dẹp một chút, xong trực tiếp tới nhà ăn ăn cơm được rồi."

Trác Du lãnh khốc mà ừ một tiếng, nhưng ngay sau đó lại chợt nhận ra.

Thật vất vả tìm được nơi không có học sinh, Trác Du vốn là muốn thừa dịp buổi tối cuối tuần này cùng Đàm Đinh tâm sự đêm khuya một phen, nếu hiện tại hai người tách ra ở 2 phòng riêng đến tối lại phải lén lút gặp nhau giống như ăn trộm, phiền dã man.

Vì thế Trác Du trầm ngâm hai giây, dứt khoát làm bộ anh em tốt, ôm lấy bả vai Đàm Đinh.

"Đây là Đàm Đinh, tôi...huynh đệ tốt*, anh em thân thiết của tôi."

(*Do ngữ pháp Trung Quốc khác với Việt Nam mình, câu trên theo ngữ pháp Việt Nam là "huynh đệ tốt của tôi", nhưng theo ngữ pháp Trung Quốc là "tôi huynh đệ tốt" nên Trác Du nói lắp thì chữ "tôi" được nói trước.)

Trác Du cứng đờ mà giới thiệu: "Chúng tôi quan hệ tốt, không cần chia phòng."

Đàm Đinh bị hắn kéo một cái lảo đảo, thật vất vả ổn định thân hình, kết quả nghe xong Trác Du nói, mặt bỗng chốc liền đỏ.

Sau một lúc lâu Đàm Đinh mới gian nan mà mở miệng phụ họa nói: ".... Đúng vậy."

Dì Hứa: "........"

Hai người các cậu đùa ai vậy???

Dì Hứa sắc mặt phức tạp mà nhìn Đàm Đinh bị Trác Du lôi kéo thất tha thất thểu mà đi, gắng sức bám vào sô pha miễn cưỡng chống đỡ thân thể mình, quay đầu đối diện với ánh mắt của Lý sư phó mới vào cửa.

"Tiểu thiếu gia trưởng thành rồi."

Lý sư phó buồn bã mà nói: "Chúng ta có phải nên.... nói cho phu nhân một tiếng không?"

Dì Hứa thương xót mà lắc đầu.

"Giờ đừng nói."

Dì Hứa lau nước mắt cá sấu ở khóe mắt, lắc đầu: "Tiểu thiếu gia từ trước đến nay thành thật, nghĩ sao nói vậy, lần này vì bảo hộ Omega này, lần đầu tiên nói dối tôi..."

"... hắn hẳn là, là thật sự thật sự thích nam hài này." Dì Hứa thở dài nói.

—–

Trác Du cùng Đàm Đinh ngồi trên giường xem TV một lát.

Trác Du nhiều ngày nay vẫn luôn nghiên cứu điện thoại, TV, đối với người cùng hình ảnh chuyển động trên TV chẳng có gì lạ —— hắn cuối cùng biết phim truyền hình trong miệng Khương Đại Nhân là cái gì, chính là giống như xem kịch ở tửu lâu, chỉ là những người này đã quay lại, thu âm, chỉnh sửa rồi phát lại trên TV.

Nhưng Đàm Đinh lại xem đến ngây người.

Điện thoại thì Đàm Đinh chỉ biết sử dụng một cái Wechat, động cũng không dám động, chỉ sợ chạm vào cái gì không nên chạm gây ra sự tình rắc rối không thể giải quyết.

Vì thế Đàm Đinh hoảng hốt mà nhìn chằm chằm nữ Omega nhỏ nhắn đáng yêu đang khóc thút thít trong vòng tay của nam Alpha trông TV, Đàm Đinh nhẹ nhàng vươn một ngón tay, nhút nhát sợ sệt mà chọc nhẹ vào màn hình....

.... là giả.

Đàm Đinh rút ngón tay về.

"Đây chỉ là màn hình mà thôi, chính là ảo ảnh."

Trác Du cầm điều khiển từ xa biếng nhác mà bắt đầu chuyển kênh: "Xem ra cha mẹ của nguyên thân không ở nhà, thật quá tốt, cuối tuần này tôi sẽ dạy cậu một chút, miễn cho cậu ngơ ngơ ngác ngác, xem gì cũng thấy mới mẻ, đến là thật hay giả cũng không phân biệt được..."

Người bên cạnh không hề lên tiếng.

Động tác trên tay Trác Du khựng lại, trong lòng lộp bộp.

.... Tôi cũng chưa nói gì a? Ngơ ngơ ngác ngác cũng đâu phải mang nghĩa xấu? Chỉ là dùng để hình dung bộ dáng này thực đáng yêu mà? Sao người này lại không nói gì rồi? Có phải hay không lại bắt đầu khóc a a a???

Trác Du cứng đờ, nơm nớp lo sợ xoay đầu lại.

Hắn mới phát hiện Đàm Đinh đang cười.

Đôi mắt nam hài cong cong mà nhìn chính mình, con ngươi tựa như tràn đầy ánh sáng lấp lánh, lông mi mềm mại nhỏ dài chớp chớp, làm cho Trác Du trực tiếp sửng sốt.

"Cái gì cậu cũng biết, Trác Du."

Đàm Đinh thực hâm mộ nhìn hắn: "Vậy phải làm phiền cậu rồi."

Trác Du: "Khụ khụ."

Trong lòng Trác Du sướиɠ muốn chết.

Đương nhiên Trác Du vẫn làm bộ, hắn xua tay: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, ở cái nơi quỷ quái này, cậu và tôi giúp đỡ nhau là chuyện bình thường, không cần khách khí như vậy, cũng không cần nói cảm ơn, hiểu không?"

Đôi mắt Đàm Đinh càng sáng, hắn gật đầu, sau lại tiếp tục quay đầu lại nhìn chằm chằm phim truyền hình.

Trác Du thở dài.

Đàm Đinh người này, bộ dáng vốn là tiểu mỹ nhân thanh lãnh, nhưng qua nhiều ngày ở chung Trác Du mới phát hiện tâm trí cùng diện mạo người này chẳng có gì liên quan đến nhau, không chỉ đơn thuần, ngây thơ, ngay cả khen ngợi người khác cũng vô cùng thẳng thắn, có mỗi một kiểu khen như vậy.

Tuy rằng nói đi nói lại chỉ có "Cậu thật là lợi hại nha Trác Du", "Tại sao cái gì cậu cũng biết?" này vài câu nói tới nói lui, nhưng những lời này từ trong miệng Đàm Đinh nói ra luôn rất chân thành, bởi vì khuôn mặt kia của Đàm Đinh khi nói luôn mang theo sự sùng bái cùng khao khát, con ngươi trong trẻo như tuyết tan, cho nên mỗi lần nói xong đều làm Trác Du... phê cả người.

Trác Du không biết tại sao yết hầu hắn bỗng có chút khô.

Hắn ngượng ngùng gãi gãi đầu, khô cằn nói: "..... Đói bụng rồi, đi ăn cơm thôi."

"Được nha."

Đàm Đinh không nhận ra Trác Du không được tự nhiên, chỉ là vô cùng hâm mộ nói: " Dì vừa rồi thật tốt, cảm giác cơm bà nấu cũng sẽ rất ngon."

—–

".... Mao huyết vượng, đậu hũ Ma Bà, còn có canh chua cay."

Dì Hứa nhìn sắc mặt hai người có chút mờ mịt buông xuống, cái bát lớn đựng đầy canh chua cay "Không... không hợp khẩu vị sao?"

Sắc mặt Trác Du phức tạp nhìn chằm chằm một bàn đỏ tươi không nói nên lời.

"...Không có."

Đàm Đinh nhanh chóng cầm lấy cái muỗng, múc một muỗng lớn màu đỏ lòm đậu hũ Ma Bà vào trong miệng mình, ngẩng đầu hướng dì Hứa cười cười: "Cảm ơn dì đã khoản đãi, cháu rất thích."

Dì Hứa vô cùng cao hứng.

Bà cảm thấy này nam hài Omega này dù là dung mạo, khí chất hay là cách ăn nói đều không tầm thường, nhắt thời cảm giác đề phòng trong lòng cũng buông xuống một chút, cười tủm tỉm quay lại vào trong bếp dọn dẹp.

Đàm Đinh liếc nhìn Trác Du một cái, thận cẩn thận mà múc một muỗng đậu hũ Ma Bà đầy dầu mỡ, nhìn chằm chằm ba giây, rồi chậm rì rì nhét vào trong miệng.

Trác Du cũng không ăn, giống như đang xem kịch nhìn Đàm Đinh.

Quả nhiên, mặt Đàm Đinh lấy tốc độ mắt thường có thể thấy bắt đầu biến hồng, thái dương cũng bắt đầu đổ mồ hôi, Đàm Đinh che miệng liếc mắt nhìn thân ảnh bận rộn của dì Hứa trong bếp, chung quy vẫn là nhịn xuống tiếng ho khan, chỉ là khuôn mặt thể hiện sự thống khổ mà nhăn lại.

Trác Du: ".... Đừng ăn nữa, người không biết còn tưởng rằng cậu đang nuốt thạch tín đó."

Đàm Đinh gian nan nuốt nước miếng: "Tôi có thể, tôi có thể ăn."

Vì thế Trác Du lại nhìn Đàm Đinh kiên định uống một ngụm canh chua cay, lần này người không đỏ mồ hôi, chỉ là đờ đẫn ngậm nước canh trong miệng ba giây sau đó trực tiếp phun toàn bộ trở lại trong bát.

"Cái này không phải là bổn ý của tôi... Khụ khụ...."

Đàm Đinh che miệng chán nản nói: "Chỉ là nước canh này thật sự là quá cay, giống như là đem hạt tiêu cùng ớt cay là đem hồ tiêu cùng ớt cay trộn cùng nhau rồi đun ước chừng ba giờ... Trác Du cậu đi đâu a?"

Trác Du bình tĩnh đứng lên, xoay người đi lên trên tầng.

"Thay quần áo, ra ngoài." Trác Du nói: "Sư huynh mang cậu ra tiệm ăn."