Chương 3

Ngay trước khi nhảy khỏi ban công, Ophelia đã có suy nghĩ khác.

Điều gì sẽ xảy ra nếu đây không phải giấc mơ hay ảo giác?

Điều gì sẽ xảy ra nếu cô thật sự trở lại quá khứ?

Cô không lo về nỗi đau sẽ ập đến khi cô rơi xuống, ngay cả cái chết cũng không phải.

Cô đã nuốt vảy tiên cá. Cô còn không lo lắng về chuyện đó.

Điều cô sợ là khả năng... có một cơ hội mới ở phía trước cô.

Cô sợ rung động khi gặp lại Ian trong khi anh không hề hay biết.

Dù mệt mỏi đến đâu, bất cứ ai cũng sẽ do dự khi họ được trao cho một cơ hội khác.

Dù thế nào đi chăng nữa , Ian vẫn là mối tình đầu của Ophelia.

Anh là người đầu tiên dành tình cảm cho cô, thật may mắn.

Nếu Ophelia không nắm lấy tay anh, chắc chắn cô sẽ bị sắp đặt cho cuộc hôn nhân chính trị.

Lần này lại xảy ra tình cảnh tương tự, liệu cô có thể nắm lấy tay anh không?

Sao cô có thể nghĩ ra một điều ngu xuẩn như vậy…

Ophelia không tự tin.

Cô vẫn nhớ ngày Ian thổ lộ tình cảm với cô.

Cô sẽ không bao giờ quên.

Đó là lần đầu tiên Ophelia thích một người.

Mọi người hồi đó bàn tán về Ophelia và Ian rất nhiều, coi đó là một vụ bê bối lớn trong xã hội thượng lưu, họ nói Ophelia phải thú nhận trước. Nhưng đó là tất cả những gì họ có thể nói vì họ không biết câu chuyện phía sau.

Ophelia đã cứu Ian tại bờ biển, nhưng cô đã tránh mặt anh suốt thời gian sau đó.

Cô biết về tin đồn giữa Ian và em gái cùng cha khác mẹ của mình, nếu cô bị bắt gặp giữa họ chắc chắn cô sẽ đổ máu.

Cũng như việc cô đã làm cả đời, cô muốn sống trong bóng tối.

Nhưng một ngày nọ, cô không chịu nổi tình cảm của mình.

Không, không phải ngày mà là đêm.

Một đêm trên bờ biển cát trắng tinh.

Một người đàn ông đang ngồi trên bờ biển quay lại nhìn thấy cô, sau đó gọi tên cô như thể chính anh là cơn sóng biển.

“Ophelia.”

Gió biển l*иg lộng lướt qua mái tóc. Với sự tập trung hoàn toàn vào Ophelia, giống như anh có một vầng hào quang bạc xung quanh dưới ánh trăng sáng - như thể anh là ngọn hải đăng đối với cô.

Cầm một chiếc đèn, Ophelia tiến lại gần anh mà không trả lời tiếng gọi của anh.

Khi cô đến gần, có một đường cong tuyệt đẹp trong mắt anh khi cười. Thậm chí còn hơn cả khi ở dưới ánh sáng rực rỡ của đèn chùm, anh là một người đàn ông nổi bật hơn trên những con sóng từng đe dọa xóa sổ sự tồn tại của anh.

“Ta nghĩ nàng sẽ đến nếu ta ở lại đây. "

“Tất nhiên. Tôi đã tắt đèn, nhưng ngài không có ở đó. Vậy nên, tôi phải tìm ngài.”

“Làm thế nào nàng biết ta ở đây?”

“Tôi biết có lệnh giới nghiêm trong pháo đài, nếu ngài không có ở đây thì tôi sẽ thông báo cho lính canh vào ngày mai.”

Người đàn ông cười. Như thể biến thành biển cát, anh đã cười sảng khoái và nồng nhiệt.

“Nhưng thật khó để ở một mình với nàng trừ khi ta lẻn ra ngoài như thế này. Nếu ta là người giám hộ của nàng, tại sao nàng không quan tâm đến ta nhiều hơn? ”

“Đầu tiên, ta chỉ trở thành người giám hộ của nàng bởi vì ta có địa vị cao nhất ở đây. Và thứ hai, không phải ta nghĩ khó có được thời gian một mình mà là ta đang tránh mặt nàng sao?"

“Ta tự hỏi. Sao nàng luôn tránh ta ngay mỗi khi gặp.”

“… Nếu nàng biết, thì nàng sẽ tiếp tục kiên trì né tránh sao?”

“Đúng. Tôi sẽ kiên trì.”

Có lẽ gió biển đã làm mất đi nụ cười của anh, nhưng anh lại đặt cằm lên đầu gối, vẻ mặt của anh lúc này gần như không thể cười.

Ophelia hướng ánh mắt về phía biển.

“Ophelia, nàng đã bao giờ ngắm biển vào ban đêm chưa?”

“Chưa, tôi chưa ngắm bao giờ.”

Ngay từ lần đầu Ophelia nhìn thấy biển là tại Ladeen. Không ngạc nhiên, Ian mở bàn tay của mình, đã nắm lại trước đó.

"Ta biết mà. Đó là lý do tại sao ta đợi nàng ở đây. Ta chắc rằng nàng chưa bao giờ thấy bất cứ thứ gì như thế này. ”

Một thứ giống như hạt giống bồ công anh bay ra khỏi tay anh và đi về phía biển.

Sau đó, từng hạt một, chúng bắt đầu phát sáng dưới nước.

Những ánh sáng rực rỡ đó nhanh chóng làm lu mờ những chiếc đèn.

“Nó chỉ có thể nhìn thấy vào thời điểm này trong năm. Chúng phản ứng với bột đá ma thuật, khiến nó trông giống như thảm hoa trên biển vào một ngày quang đãng này.”

Anh trông có vẻ hơi khó xử. Ophelia không nói gì, nhưng đối với cô thì rõ ràng là biểu hiện của Ian khá khựng vì xấu hổ.

Nhưng cô không thể phản ứng. Không, cô không nên để ý đến.

Nhắm mắt lại. Hãy bịt tai lại.

Đừng mở cửa cho bất kỳ ai. Đừng dựa vào họ.

Đó là cách Ophelia sống cuộc đời của mình.

Nhưng đôi khi, chốt cửa sẽ bị lỏng.

Đặc biệt là khi được tặng một thảm hoa trắng nở rộ trên làn sóng xanh.

… Hoặc khi một lòng tốt bất ngờ đánh gục mình như một cơn sóng thủy triều.

“Ta muốn cho nàng xem cái này. "

Anh ấy nói như vậy với khuôn mặt đỏ bừng…

“…Tại sao?”

Ophelia hỏi lại một cách thản nhiên nhất có thể, nhưng cô hối hận vì điều này ngay lập tức.

Cô không nên hỏi. Cô nên bỏ đi như thể không nhìn thấy gì cả.

“Nàng nghĩ tại sao ta lại làm điều này? "

Nhưng trước khi cô có thể quên đi sự hối tiếc, cô đã bị ảnh hưởng bởi nụ cười của Ian giống như một làn sóng khô.

Mặt hơi đỏ. Một nụ cười ẩn ý khiến anh dường như đang cau mày.

Và một ánh mắt hoàn toàn tập trung vào cô.

“Bởi vì ta yêu nàng.”

Những lời này đã cuốn trôi mọi nỗ lực tránh né anh của Ophelia.

Chỉ với câu nói đó, Ian đã mở được cánh cửa ngăn cách Ophelia với thế giới mà cô đã cố đóng chặt trong nhiều năm.

Lúc đó Ian có nhận ra không? Thật khó để mở ra cánh cửa, nhưng lại dễ dàng bị bỏ rơi trong tương lai.

Sẽ tốt hơn nếu anh không nói gì về tình yêu.

Cô không bao giờ nghi ngờ những gì anh cảm thấy.

Những cảm xúc đó…

Tất cả những gì cô nhớ là đã bám vào nó một cách tuyệt vọng.

Đó là lý do tại sao.

Ophelia muốn tất cả chỉ là một giấc mơ. Hoặc ảo giác.

Sẽ xót xa hơn nếu để cô mở mắt trước cơn ác mộng bất tận rơi xuống vực thẳm.

Nhưng nếu đây không phải là một giấc mơ, thì thà nhảy xuống và chết đi.

Ngay từ đầu, đó là lý do tại sao cô nuốt vảy của nàng tiên cá.

Đau đớn đến sẽ tốt hơn. Miễn là cô đừng trở lại quá khứ.

Tuy nhiên, cô lại không cảm thấy đau đớn chút nào sau khi nhảy khỏi ban công.

Nhưng không phải vì đây là giấc mơ.

Cơ thể của Ophelia không chạm đất. Có ai đã bắt được cô.

Đôi tay nắm lấy cô thật ấm áp. Trái tim gần cô đang đập mạnh.

Với l*иg ngực đập thình thịch đau đớn, các dây thần kinh của cơ thể cô ngay lập tức tỉnh dậy sau khi cận kề cái chết.

Cô còn sống.

“Trong cuộc đời tôi, những người phụ nữ đến với tôi đều là từ trên trời rơi xuống…”

Cô ngẩng đầu nhìn chủ nhân của giọng nói lẩm bẩm, nhưng một khuôn mặt chôn chặt kí ức chợt hiện lên trong tâm trí cô.

Khuôn mặt của Ophelia nhăn lại khi cô nhận ra anh ta.

"Tại sao anh ở đây?’

Lần đầu tiên cô gặp anh chắc chắn là ở Ladeen.

Ophelia ngây người thốt ra tên của người đàn ông đã bắt được cô.

“Alei…”

Sau đấy lông mày của người đàn ông nhướng lên.

“Gì, cô biết tôi?”

“Có lẽ vậy.”

Người từng nói với Ophelia về vảy tiên cá.

Cô gặp anh ở Ladeen, dù là tình cờ hay tất yếu. Anh ta là một pháp sư của Đại Công tước Ronen.

Trong cuộc sống đơn độc của cô tại Ronen, anh là người đã cố gắng neo cô xuống.

Alei.

Tại sao luôn là anh vậy.

—Tôi đã nói với cô rồi, Ophelia. Cô sẽ hối hận.

Tại sao anh luôn xuất hiện trước mặt tôi bất cứ khi nào tôi muốn chết…

—Nữ Công tước, cô không cần phải từ chối cuộc sống này. Cô không cần phải từ bỏ mạng sống của mình vì cái vảy này.

Đúng.

Rốt cuộc thì anh luôn đúng.

Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt của anh, Ophelia thừa nhận rằng cô đã sai.

Khi cô nhận ra mình thực sự đang sống, cô biết đây không phải là giấc mơ hay ảo ảnh, mà là sự thật—

Điều Ophelia cảm thấy nhẹ nhõm nhất là.

Cô không muốn chết.

Cô không muốn phải sống khổ sở như vậy.