Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hỏi thăm kinh nghiệm đi rừng phong phú của Lam Kỳ, không ngờ hắn dĩ nhiên đã thấy qua bức hình gia phả của gia tộc thần bí kia.
“Thứ tôi nhìn thấy là một bức tranh cổ, cùng loại tranh tường.” Lam Kỳ nói, “Tôi từng ở Nam Mỹ một thời gian, lúc đó gặp một đội khảo sát khoa học, bọn họ muốn thuê người quen thuộc địa hình để dẫn đội đến một cổ thành làm khảo sát, nhưng dân bản xứ đa phần đều cự tuyệt, có một người quen đành giới thiệu bọn họ với tôi.”.
“Dân bản xứ không muốn? Nơi đó rất nguy hiểm sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Ừ, nếu là nguy hiểm từ rừng rậm, thì chỉ có thể là một vài bộ lạc sống trong rừng hoặc quá lắm là bọn buôn người, những cái này đều không là vấn đề, có tiền đương nhiên sẽ có người đồng ý làm.” Lam Kỳ lắc đầu, “Duy chỉ có một thứ, dân bản xứ đều rất kiêng kị.”.
Triển Chiêu mỉm cười, “Truyền thuyết hoặc lời nguyền các loại?”
Lam Kỳ gật đầu, “Nơi đó thuộc về vùng cấm, lỡ lạc vào là gặp tai hoạ, nên *** bản xứ cũng không dám vào, hơn nữa lại ở tận sâu trong rừng.”
“Cụ thể là rừng nào á?” Triển Chiêu hiếu kỳ.
Lam Kỳ mỉm cười, “Rừng Amazon.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau —— vụ án này phải tra kiểu gì đây? Không lẽ lại phải mạo hiểm một chuyến vào rừng?
“Kỳ thực tôi có một tập ảnh ở nhà, chưa hẳn có thể tìm được gì...” Lam Kỳ nói còn chưa dứt lời, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã đồng thanh, “Vậy phải quấy rầy rồi!”.
Vì vậy, trước khi đến nhà Trần Tiểu Phi, mọi người tiện đường qua nhà Lam Kỳ trước.
Lam Kỳ và Hác Linh ở trong một nhà trọ ở trong thành phố, Lam Tây cũng ở gần đó. Sau khi thân thể Hác Linh khôi phục thì làm việc cũng một bệnh viện với Dương Phàm, cô ấy vừa lúc hôm nay có ở nhà, vui vẻ pha trà bắt chuyện mọi người.
Triển Chiêu vào cửa quan sát một chút, kết luận vợ chồng Lam Kỳ vô cùng ân ái, sinh hoạt rất hạnh phúc.
Lam Kỳ tìm ra vài quyển album, nói, “Đây là ảnh chụp của tôi hồi ở rừng Amazon.”
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lam Kỳ ngồi trên sô pha xem ảnh.
Lam Tây và Trần Tiểu Phi ngồi một bên, Hác Linh gọt hoa quả cho bọn họ.
Trần Tiểu Phi chống cằm nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang nghiên cứu, thở dài.
Lam Tây hỏi hắn, “Sao vậy?”
“Hôm qua em còn là một sinh viên bình thường, hôm nay đột nhiên trở thành vua trộm.” Trần Tiểu Phi cảm khái.
Một bên, Hác Linh đưa miếng cam đã cắt đẹp đẽ đến trước mặt cậu ta, “Lúc trước chị cũng thế, đang chỉ là một nha sĩ bình thường, sau khi gặp được hai người họ đột nhiên mất trí nhớ, cha tưởng sống thì lại chết, chồng tưởng chết thì lại sống.”
Trần Tiểu Phi nhai cam, mở to hai mắt, “Ác... Còn ly kỳ hơn em nữa...”.
Triệu Tước đứng giữa phòng khách, nhìn bức tranh trang trí trên tường, Lam Kỳ và Hác Linh đều là người thích du lịch, bởi vậy trong nhà có không ít tác phẩm nghệ thuật đến từ các nơi trên thế giới.
Hác Linh ngưỡng mộ đại danh Triệu Tước đã lâu, cầm quả cam qua cho ông ta, thấy ông ta có vẻ hứng thú với một bức tranh thì lập tức giới thiệu, “Đây là hồi ở Tây Phi được một người bạn cho.”
Triệu Tước nhìn Hác Linh, “Cô từng là bác sĩ xuyên biên giới?”
Hác Linh gật đầu.
Triệu tước chỉ chỉ bức họa, “Người bạn đó của cô tên là Kana.”
Hác Linh sửng sốt, kinh ngạc, “Anh có quen hắn?”
“Hắn hiện tại là một họa sĩ nổi danh, tôi từng gặp qua hắn ở một triển lãm nghệ thuật.” Triệu Tước nói, “Hắn rất thích người châu Á, nghe nói khi còn bé hắn mắc bệnh truyền nhiễm, một nữ bác sĩ châu Á xinh đẹp đã cứu mạng hắn.”.
Hác Linh mừng rỡ, cầm máy tính bảng tìm thử “Kana”, quả nhiên, đã thành nghệ thuật gia nổi tiếng, hơn nữa rất nhiệt tâm với các hoạt động từ thiện.
Nhìn vẻ vui mừng của Hác Linh, lại nhìn sang Lam Kỳ, Triệu Tước lẩm bẩm, “Có đôi khi hảo tâm cũng có hảo báo...”
Đang nói, chợt thấy Triển Chiêu vẫy tay với mình.
Triệu Tước bước lại, thấy Triển Chiêu từ trong một quyển album lấy ra một tấm hình cho Triệu Tước xem.
Đó là hình chụp tập thể phía trước một tòa di chỉ cổ, trong đó tổng cộng 9 người, trong đó có Lam Kỳ và hai người dẫn đường cầm súng, còn lại đích sáu người hẳn là thành viên đội thám hiểm, hai nữ bốn nam, mà đường nhìn của Triệu Tước, nhanh chóng tập trung vào một thành viên trẻ tuổi của đội thám hiểm.
“G!” Triệu Tước mỉm cười, trên mặt hiện lên biểu cảm —— thì ra là thế.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, dĩ nhiên đúng là G.
“Anh có quen người này không?” Triển Chiêu chỉ vào G hỏi Lam Kỳ.
Lam Kỳ nói, “Hắn là thành viên đội thám hiểm, là trợ thủ của giáo sư Hạ Đinh Đôn này.”
Nói rồi, Lam Kỳ chỉ một ông lão mập mạp râu ria xồm xoàm đứng cạnh G, “Hắn là người khởi xướng hoạt động thám hiểm đó, cũng là người phụ trách chính.”
Bạch Ngọc Đường ở một bên tìm ra được hình chụp gia phả mà Lam Kỳ nói, lập tức chỉ cho Triển Chiêu xem.
Đó là một bức tranh tường, niên đại không thể khảo chứng, nhưng thoạt nhìn cảm thấy có chút rờn rợn, bối cảnh xung quanh cũng khá âm trầm.
Triển Chiêu hỏi, “Cảm giác nơi chụp tấm hình này rất âm u, là ở đâu thế?”
“Trong huyệt.” Lam Kỳ nói, “Ban đầu tôi nghĩ chỉ là một sơn động, nhưng sau đó thấy được xác ướp, nên có lẽ là huyệt động.”
“Xác ướp?” Triển Chiêu kinh ngạc, “Có giống thây khô vừa cho anh coi không?”
Lam Kỳ lắc đầu, “Không giống, chúng tôi cùng đội thám hiểm vào trong sơn động rồi, sau khi tìm được huyệt thì trong huyệt có không ít xác ướp, bất quá toàn thân đều được vải vóc bao lại, trông rất trang trọng, hơn nữa đều có đeo mặt nạ.”
“Mặt nạ trông thế nào?” Triển Chiêu hỏi dồn, vừa rồi Lam Kỳ không nhận ra mặt nạ tử thần kia, như vậy là một kiểu khác.
“Ừm, là mặt nạ bằng gỗ, có điêu khắc bên trên, hình dạng rất quái lạ... Tôi không chụp hình lại, tôi có một kiêng kị là tuyệt đối không chụp hình người chết.” Lam Kỳ nói, “Những người đó đều chụp, có lẽ cũng vì thế mà bọn họ đều đã chết.”
“Đều đã chết?” Bạch Ngọc Đường kinh ngạc..
Trần Tiểu Phi cũng cầm quả cam chạy lại hóng, “Ồ! Lời nguyền trong truyền thuyết sao?”
Triển Chiêu khó hiểu, “Những người đó chết như thế nào?”
“Cụ thể thì tôi không rõ lắm.” Lam Kỳ chỉ vào một người phụ nữ tóc vàng khoảng 40 tuổi, “Cô này chết ở trong rừng.”
“Chết ở trong rừng?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.
“Hình như đột ngột phát chứng động kinh, hoặc là mắc phải bệnh truyền nhiễm cấp tính nào đó.” Lam Kỳ nói, “Toàn thân cô ấy co quắp, trên người nổi lên rất nhiều nốt đỏ, sau đó chết rất đột ngột.”
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, nhìn sang Triệu Tước.
Triệu Tước híp mắt, vuốt cằm, “Trước khi chết cô ta có nói cái gì không nên nói không?”
Lam Kỳ băn khoăn, “Không nên nói... Tôi cũng không rành phương diện này lắm...”
Triển Chiêu lắc đầu, “Chỉ cần dựa theo cảm giác của anh là được, giả như nếu cô ấy chết không phải vì bệnh thì anh nghĩ hành vi nào của cô ta dẫn đến cái chết?”
Lam Kỳ nhìn mọi người một chút rồi liên tưởng, “Ừm... Cô ấy là một người học y, ở đây đa số đều là nhà khảo cổ học hoặc lịch sử học. Trong lúc tìm được xác ướp, cũng phát hiện một ít chữ tượng hình, giáo sư Hạ Đinh Đôn nói, đó có thể là tư liệu nghiên cứu về cuộc sống bất tử đầu tiên của con người, vô cùng trân quý. Nhưng bản thân cô ấy là một bác sỹ kiêm nhà khoa học nên cảm thấy bất tử là một thứ rất buồn cười, còn nói hóa ra từ xưa tới nay hóa ra đều có những kẻ dùng bất tử để lừa dối mọi người.”
Tất cả mọi người nhíu mày —— là như thế a.
Trần Tiểu Phi lắc đầu, “Ai nha! Đây là kiểu tìm đường chết tiêu biểu trong các thể loại phim kinh dị đó.”
Bạch Ngọc Đường nhìn ảnh chụp, “Cô ấy nói cũng không sai.”
Cũng là một bác sĩ, Hác Linh đồng tình gật đầu.
“Người thanh niên này.” Lam Kỳ chỉ chỉ G, nói, “Hắn lúc đó còn đùa rằng, không nên nói lung tung nga, cẩn thận gặp báo ứng.”
Hai mắt Triệu Tước híp lại một chút.
“Kết quả, đêm đó cô ấy chết.” Lam Kỳ nói, lại chỉ vào hai người dẫn đường, “Hai người này vốn cũng có chút e ngại nói đó, cô ấy vừa chết thì bọn họ bỏ chạy. Năm người còn lại cũng phát sinh tranh cãi, trong đó giáo sư Hạ Đinh Đôn và G mà mọi người nói, còn có người này!”
Nói rồi, Lam Kỳ chỉ vào một người nước ngoài khoảng 30 tuổi, khác đẹp mã, “Đây là một người Mỹ, tên đầy đủ tôi không rõ lắm, bọn họ đều gọi hắn là Mike. Hắn là một nhà thám hiểm, rất có tiền, thích văn hóa thần bí. Ba người bọn họ chủ trương lưu lại. Một học giả nghiên cứu phong tục văn hóa địa phương và một nhà động vật học kiên quyết phải rời đi, kết quả tôi phụ trách hai người này ra ngoài trước, ba người kia tiếp tục ở đó nghiên cứu, tôi đi rồi lại thuê thêm một người dẫn đường nữa trở lại tìm bọn họ.”
“Dĩ nhiên dám ở lại với G?” Triệu Tước khóe miệng mang theo ý cười, “Không phải tự nguyện thành bữa trưa cho hắn à? Cậu trở lại có phát hiện đống xác ướp có nhiều hơn hai bộ không?”
Lam Kỳ thở dài, “Lúc tôi dẫn hai người kia ra, thuê thêm một hướng đạo trở về thì trong di chỉ chẳng còn ai! Ba người bọn họ đều đã đi mất.”
“Không nói một tiếng đã đi?” Triển Chiêu nhíu mày.
“Tôi cũng thấy rất kỳ quái, nhưng hành lý và tài liệu nghiên cứu đều cầm đi, nhìn không giống gặp phải chuyện gì bất trắc hoặc bị bắt cóc.” Lam Kỳ nói, “Sau đó tôi hỏi thăm khắp nơi cũng không có tin tức những người này. Nhưng khoảng nửa năm sau, tôi nhận được tin phú hào người Mỹ kia đột ngột phát bệnh tim qua đời, sau đó hạ đinh đôn giáo thụ và hai người bỏ đi trước kia cũng qua đời... Đều là bệnh chết.”
“G thì sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Bọn họ gọi hắn là Grand, chính là G mà các cậu nói.” Lam Kỳ nhún vai, “Tôi thật tình không thể nào chú ý đến hắn, thoạt nhìn là một trợ thủ vô cùng phổ thông, rất không bắt mắt, tôi thậm chí còn không có ấn tượng gì với hắn...”
“Vậy cậu có ấn tượng chuyện, tay trái hắn là giả không?” Triệu Tước đột nhiên hỏi.
Lam Kỳ sửng sốt, “Cái gì?”
Hác Linh cầm một ly nước tựa vào Lam Kỳ, chỉ chỉ ảnh chụp, “Rất rõ ràng a, anh xem tay trái hắn có đeo găng tay nè.”
Lam Kỳ cầm tấm hình lên, trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ, “Găng tay sao?”
Trần Tiểu Phi hiếu kỳ, “Anh không thấy sao?”
“Đúng là đeo găng tay.” Lam Tây cũng gật đầu.
Lam Kỳ mờ mịt, “Vì sao tôi nhìn thấy một cánh tay hoàn hảo...”
Triển Chiêu đột nhiên mỉm cười, quay đầu lại nhìn Triệu Tước đang dựa vào sô pha, hỏi, “Ông nói nhân hữu hảo báo, chính là chỉ vụ này sao?”
Triệu Tước nhướn mày.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Lam Kỳ đã sớm bị G thôi miên sao?”
Triển Chiêu gật đầu, lại hỏi Lam Kỳ, “Anh không hề có chút ký ức nào về vị Cách lan này đúng không?”
Lam Kỳ gật đầu, “Đúng vậy, hiện tại ngẫm lại chỉ nhớ rõ tên của hắn, và hắn rất không bắt mắt, cái khác... thực sự rất mơ hồ.”
“Nhóm các anh khi vào rừng đều đã bị hắn thôi miên.” Triển Chiêu nói, “Người này là một cao thủ tương đối lợi hại, hắn dùng các mốc khác nhau để định ra thời gian tử vong cho cả nhóm, anh đáng ra cũng có thể sẽ bị bệnh rồi chết, thế nhưng...”
Lam Kỳ bừng tỉnh, “Lúc tôi bị thương, Bobbie đã niêm phong tôi lại!”
“Nếu không có tai nạn ngoài ý muốn đó, anh hẳn cũng đã chết.” Triển Chiêu gật đầu, “Cũng coi như nhân họa đắc phúc.”
Hác Linh vô thức nhìn Triệu Tước, vừa rồi hắn nói “Người tốt hảo báo”, còn tưởng rằng hắn đang nói tới tạp nạp mông, hóa ra là nói Lam Kỳ... Hiện tại ngẫm lại, thật là nhân họa đắc phúc!
“Nhưng ám chỉ hắn tiến hành cho anh cũng chưa hoàn toàn giải trừ, lúc anh nhìn hình của hắn vẫn nghĩ hắn đầy đủ tay chân, ký ức về hắn cũng không rõ... Đây là kế hoạch hắn.” Triệu Tước nói, “Để tránh khỏi những trường hợp cá lọt lưới như anh.”
“Nhìn ra được tên G này rất cẩn thận.” Bạch Ngọc Đường thắc mắc, “Phần mộ đó có gì đặc biệt à? Vì sao hắn phải gϊếŧ hết những người đã đi đến đó?”
“Cậu đoán phần mộ này còn ở đó không?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường..
Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt nhìn Triển Chiêu, “Miêu Nhi? Đừng nói cậu muốn đến Nam Mỹ chứ?”
“Đi du lịch sao?” Trần Tiểu Phi lập tức tỉnh táo, “Nam Mỹ sao? Đi Thác Iguazu ngắm sông băng!”
Lam Kỳ liên tục lắc đầu, “Đừng...”.
Triển Chiêu khoát khoát tay, “Đi làm gì, mang thi thể về đây rồi chụp hình so sánh phân tích một chút là ok.”
Lam Kỳ và Lam Tây đều buồn bực, “Sao mang thây khô về đây được?”
Triển Chiêu cầm điện thoại lắc lắc, “Có tiền làm gì cũng được thôi.”
....
Trong văn phòng tập đoàn Bạch thị, Bạch Cẩm Đường nhận được điện thoại của Triển Chiêu xong, nâng cằm suy tính.
Cặp song sinh đi ngang qua thấy Bạch Cẩm Đường đang bị vây trong trạng thái cân não, liền đi tới thắc mắc, “Đại ca? Có gì phiền não à? Tiền nhiều quá không biết nên xài sao a?”
“Nói đến dùng tiền...” Bạch Cẩm Đường ngẩng đầu, đưa điện thoại cho cặp song sinh.
Cặp song sinh có chút buồn bực nhận lấy điện thoại, nhìn thử thì thấy là hình chụp một khu rừng, còn có tường thành các loại.
Cặp song sinh nghiêng đầu Cẩm Đường, “Gì đây sếp? Sếp coi trọng khối đất này a?”
Bạch Cẩm Đường vuốt cằm quan sát cặp song sinh một hồi rồi nói, “Hai cậu tới rừng Amazon đưa hai bộ thây khô về, Tiểu Chiêu và Ngọc Đường cần để tra án.”
Cặp song sinh nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Đường một lúc lâu rồi nhảy dựng lên ném điện thoại đi!