Chạng vạng ngày hôm sau Phương Đường nhận được tin nhắn weixin của Trần Bân Vũ đã lâu chưa liên hệ, anh ta bảo có chuyện muốn thương lượng với cậu, hẹn cậu buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm.
Phương Đường vừa kết thúc một ngày quay clip quảng cáo, đang định tới phim trường tìm Hứa Ánh Dương, nhận được tin nhắn này thì phản ứng đầu tiên là quay sang hỏi cậu trợ lý ‘bát quái’ nhà mình: “Hiện tại Trần Bân Vũ đang làm tuyên truyền cho cái gì hả?”
Không trách Phương Đường sẽ nghĩ như vậy, trước kia có một lần cậu từng bị Trần Bân Vũ lừa ra ngoài cùng nhau ăn bữa cơm, kết quả liền bị paparazzi chụp được. Ngày hôm sau tràn lan trên internet đều là tin tức ấy, mà khoảng thời gian đó vừa lúc là giai đoạn tuyên truyền cho bộ phim mới mà Trần Bân Vũ đóng vai chính. Cậu bị tính kế như vậy thì dù rộng lượng thế nào cũng đâu thể bỏ qua không phiền lòng chút nào cho được, không mang thù đã là tốt lắm rồi.
Lại nói vốn cậu và Trần Bân Vũ cũng không có quan hệ cá nhân gì, trừ trường hợp công chúng nhìn thấy thì sẽ chào hỏi lẫn nhau, còn bình thường chẳng bao giờ ngầm liên lạc riêng. Hiện tại đối phương đột nhiên đưa ra lời mời như vậy, thật sự không thể không khiến cậu nghĩ nhiều.
Vẻ mặt trợ lý ngu ngơ, không hiểu gì cả nhìn cậu: “Hẳn là không có đâu anh, chuyện của giải trí Thanh Ảnh ầm ĩ lớn như vậy, đám nghệ sĩ bên ấy đều cố thu mình nhất có thể, giờ chỉ chờ sóng gió nhanh chóng qua đi mới tính đường khác được.”
Phương Đường nhíu nhíu mày, nhắn tin lại cho Trần Bân Vũ: “Có chuyện gì sao?”
“Sẽ không làm mất nhiều thời gian của em đâu, có vài câu muốn nói với em thôi.”
“Buổi tối em còn phải làm việc, thật sự không có thời gian rảnh, ngại quá, lần sau nhé.”
Cậu cho trợ lý về nghỉ ngơi, định một mình lái xe ra trường quay ở vùng ngoại thành.
Mười lăm phút sau, khi mà Phương Đường cho rằng Trần Bân Vũ đã từ bỏ ý định thì đối phương lại gửi một tấm ảnh chụp tới.
Thấy rõ ràng nội dung trong hình, sắc mặt Phương Đường trong nháy mắt trầm xuống.
Đó là ảnh chụp vào buổi tối tại biệt thự của Tần Dao khi mà bọn họ đang ghi hình cho show thực tế ở nước ngoài, cậu ăn khuya xong dựa vào Hứa Ánh Dương ngủ say trên sô pha phòng khách, Hứa Ánh Dương đang trộm hôn cậu.
Ảnh chụp tuy rằng không chuyên nghiệp nhưng gương mặt hai người họ đều có thể thấy rõ ràng, nếu tung lên trên mạng, quan hệ giữa cậu và Hứa Ánh Dương sẽ không thể giấu được nữa.
Tuy rằng bọn họ đã tính toán sẽ công khai quan hệ trước công chúng, nhưng bị người ta chụp ảnh lén rồi tung lên vẫn khiến bản thân rất khó chịu.
“Anh có ý gì?”
“Gặp rồi nói, anh chờ em tới đây, nhớ đến một mình.” Trần Bân Vũ nhắn tin địa điểm tới cho cậu, là một nhà hàng Tây cao cấp.
Phương Đường liếc thấy thời gian còn sớm, nửa giờ trước Hứa Ánh Dương mới gọi điện thoại báo rằng hôm nay công việc của anh chưa thể kết thúc liền được, cậu do dự một lát bèn quay đầu xe, rẽ hướng sang một con đường khác. Hiện tại cậu rất muốn xem thử Trần Bân Vũ rốt cuộc định làm gì.
Trần Bân Vũ chờ cậu tại một gian riêng trong nhà hàng, cũng chỉ có một mình anh ta. Phương Đường đi vào, đặt mông ngồi xuống đối diện người kia, nâng nâng cằm, ngay cả mấy câu chào khách sáo cũng lược bớt: “Anh muốn làm gì? Có chuyện thì cứ nói thẳng đi.”
Trần Bân Vũ đưa menu cho cậu: “Trước tiên em cứ gọi món đã, chúng ta ăn xong rồi nói.”
“Không cần, tôi còn có hẹn với người khác, anh cứ nói thẳng anh muốn gì đi.”
Trần Bân Vũ nở nụ cười, anh ta lười biếng tựa vào trong ghế, hai tay giao nhau đặt sau đầu, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Phương Đường: “Em không muốn gặp anh đến vậy cơ à?”
“Nói thật nhé, hai chúng ta cũng không tính là bạn bè, chỉ đơn giản là người cùng nghề thôi, tôi không cảm thấy có chuyện gì cần thiết để gặp riêng anh. Nếu không phải đột nhiên anh gửi tấm hình kia thì hôm nay khẳng định tôi sẽ không đến, cho nên anh có mục đích gì thì chi bằng cứ nói thẳng ra.”
“Nếu đến rồi thì uống ly cà phê được chứ? Anh mời em.”
“Không cần, gần đây cổ họng tôi đau, uống nước là được rồi.”
Trần Bân Vũ thở dài, gọi phục vụ mang vào cho mình tách cà phê, mà Phương Đường chỉ cần một ly nước chanh.
Trần Bân Vũ đi toilet một chuyến, khi trở về cà phê và nước chanh đã được đưa tới, Phương Đường đang rất không kiên nhẫn uống nước và không ngừng xem đồng hồ.
Khóe miệng Trần Bân Vũ không dễ nhận ra len lén cong lên. Anh ta ngồi trở lại vị trí, trước khi Phương Đường triệt để mất đi nhẫn nại thì rốt cuộc nói ra mục đích của mình.
“Anh đang rất cần tiền, em có thể cho anh bao nhiêu?”
Phương Đường còn tưởng rằng mình nghe lầm: “Đòi tiền? Mấy năm nay hẳn là anh kiếm được cũng không ít mà? Phải lưu lạc đến nông nỗi dựa vào một tấm ảnh để vơ vét tài sản sao? Hơn nữa dù thật sự thiếu tiền thì tôi đề nghị anh bán ảnh cho cánh phóng viên ấy, có lẽ còn có thể bán được giá cao hơn.”
“Em không chút lo lắng nào về chuyện hai người sẽ bại lộ à?”
Phương Đường cười lạnh: “Chúng tôi đã có ý định công khai, có gì mà phải lo lắng. Đương nhiên là bị người ta chụp ảnh tuôn ra xác thật khó chịu hơn nhiều lắm, nhưng nếu anh định lấy thứ này đến lừa gạt tôi vậy thì anh tìm sai người rồi, tiền tôi sẽ không cho, anh muốn làm gì thì cứ tự nhiên.”
Biết mục đích của Trần Bân Vũ rồi, Phương Đường liền không có hứng thú tranh cãi với anh ta nữa. Cậu đứng lên chuẩn bị rời đi, Trần Bân Vũ đột nhiên thò tay kéo cậu lại, Phương Đường theo bản năng vùng vẫy tránh khỏi, lại đột nhiên cảm giác được cơn choáng váng ập tới, giây tiếp theo liền mất đi ý thức ngã vào lòng Trần Bân Vũ.
Nét tươi cười trên mặt Trần Bân Vũ thối lui, ánh mắt anh ta lạnh lẽo đáng sợ. Anh ta lấy kính và khẩu trang đeo cho Phương Đường, quàng một cánh tay cậu qua cổ mình, một tay ôm lấy eo cậu, đội mũ lên rồi đỡ Phương Đường đi ra khỏi phòng.
Nhân viên phục vụ bên ngoài thấy thế liền lo lắng tiến lại gần hỏi: “Vị khách này bị làm sao vậy ạ? Anh có cần tụi em hỗ trợ gì không?”
“Bạn tôi không khỏe nên té xỉu, hiện tại tôi cần đưa cậu ấy đi bệnh viện, phiền cô cho bảo vệ chạy xe của tôi tới cửa là được, cám ơn nhé.”
Về chuyện đám nhân viên phục vụ có nhận ra bọn họ hay không thì anh ta hoàn toàn không có chút lo lắng nào.
Khi Phương Đường tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trên giường khách sạn, hai tay hai chân đều bị trói chặt, mà Trần Bân Vũ đang ngồi trên sô pha đối diện nhìn cậu chằm chằm.
Cả người cậu bủn rủn vô lực, cố gắng giãy giụa ngồi dậy, nghiến răng nghiến lợi hỏi Trần Bân Vũ: “Anh muốn làm gì?”
Đầu óc cậu tuy rằng còn rất choáng váng nhưng những chuyện trước khi ngất đi thì vẫn nhớ rõ, phỏng chừng là Trần Bân Vũ lấy cớ đi toilet tìm cơ hội bỏ thuốc vào nước chanh, cậu thật sự không nghĩ tới anh ta sẽ làm chuyện bỉ ổi như vậy.
“Em đừng lo lắng.” Tốc độ nói của Trần Bân Vũ rất chậm, nghe vào thật khiến người ta cực kỳ khó chịu: “Anh chỉ là được nhờ vả mà thôi, người muốn làm gì cũng không phải anh.”
“Rốt cuộc là kẻ nào?”
Trần Bân Vũ cười một tiếng rồi đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Phương Đường, thò tay nắm cằm cậu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
“Đừng đυ.ng vào tôi!” Phương Đường ghê tởm đến nỗi da đầu tê dại, cộng thêm tác dụng của thuốc chưa hết nên còn rất choáng, khiến cậu lờm lợm muốn nôn.
“Em thật sự rất đẹp, khó trách sẽ khiến Hứa Ánh Dương mê mẩn, ngay cả anh cũng nhịn không được động lòng, khó trách giám đốc Lý nhớ mãi không quên, hao hết tâm tư chỉ mong thu được em về tay.”
Phương Đường nắm giữ được điểm mấu chốt trong những lời anh ta nói: “Giám đốc Lý? Ý anh là ai? Lý Bình Lai?”
Trần Bân Vũ hừ nhẹ một tiếng: “Chẳng lẽ còn có giám đốc Lý thứ hai sao? Trong cái giới này có biết bao người muốn bò lên giường ông ta, cố tình ông ta chỉ nhìn trúng em, mà em thì luôn ngoảnh mặt làm ngơ.”
Lý Bình Lai từng hẹn gặp riêng Phương Đường vài lần, cậu vẫn lười phản ứng ông ta, trừ điều ấy thì đối phương cũng không có hành động gì quá đáng, thế nên cậu cũng chẳng để tâm, không nghĩ tới ông ta sẽ dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để bắt cóc mình.
“Anh cho rằng ai cũng dựa vào việc bán thân ngủ với đám kim chủ già để kiếm lợi sao? Chính bản thân bẩn thỉu thì anh cho rằng ai cũng dơ bẩn như anh hả?” Phương Đường nghiến răng nghiến lợi quát.
Bị chọc đến chỗ đau nên sắc mặt Trần Bân Vũ khó coi hẳn, anh ta dùng lực bóp cằm Phương Đường: “Quả nhiên em cũng biết! Em cũng khinh thường anh đúng không? Em cho rằng anh muốn như vậy sao? Anh cũng chỉ là bị buộc bất đắc dĩ thôi!”
Phương Đường cười lạnh: “Không ai ép anh leo lên giường đám người đó cả, được lợi lại dám nói rằng mình bất đắc dĩ, anh có khác gì làm kỹ nữ còn đòi lập đền thờ trinh tiết không?”
Trần Bân Vũ phẫn hận cơ hồ muốn bóp nát cằm cậu, sắc mặt dữ tợn vặn vẹo: “Anh thật sự rất ghen tị với em, ở trong giới giải trí đυ.c ngầu này còn có thể ngây thơ ngốc nghếch đến vậy, em tốt số thật đấy, đi thử vai chơi mà lại có thể nổi tiếng. Ba mẹ em đều là giáo sư đại học danh giá, fan còn có thể lấy gia thế đến để khoe khoang, anh thì sao? Ba anh là tên bợm rượu, trong mắt mẹ anh cũng chỉ có tiền, mười mấy tuổi anh đã bị bọn họ bán cho đám đàn ông kia rồi, anh có lựa chọn nào khác sao?”