Bộ phim của Hứa Ánh Dương vừa đóng máy thì ngày hôm sau anh đã phải ra nước ngoài quay quảng cáo, cả đi và về cũng mất khoảng ba ngày, đáng lẽ Phương Đường định đi chung với anh, nhưng được trợ lý nhắc mới nhớ nửa tháng trước cậu đã nhận được thiệp mời của một người bạn, buổi tối cậu sẽ phải tham gia tiệc mừng trăm ngày con gái cưng của người bạn đó rồi.
“Nếu đã đồng ý với người ta từ sớm thì lỡ hẹn cũng không hay, huống chi người ta cũng quan tâm chăm sóc em nhiều vậy rồi còn gì, em vẫn nên đi thôi.”
Hứa Ánh Dương thấy Phương Đường rầu rĩ không vui bèn nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu rồi hôn mấy cái liền: “Ngoan nào, anh chỉ đi quay quảng cáo thôi mà, hai ngày nữa sẽ về.”
“Thế thì em tiễn anh ra sân bay nhé.”
Giống với lần tiễn Hứa Ánh Dương về nhà trong năm trước, Phương Đường ngồi chung xe bảo mẫu với anh, lúc này cậu thoải mái xuống xe, đưa Hứa Ánh Dương vào tận cửa hải quan rồi mới lưu luyến không rời phất phất tay tạm biệt anh.
Sau khi anh qua cửa rồi thì chỉ còn lại Phương Đường và một nhóm fan tới tiễn, tuy rằng những người này đa phần đều từng ở trên mạng đấu đá không biết mệt với fan của Phương Đường, thậm chí không ít lần mắng cả Phương Đường, nhưng hôm nay thấy được người thật thì lại rất hưng phấn, giơ điện thoại lên quay chụp không ngừng.
Phương Đường cười tươi ấm áp như gió xuân, sau khi ảnh chụp phát tán lên mạng liền có người để lại bình luận cảm thán rằng nếu trong tình trạng chen lấn xô đẩy như vậy mà lại là fan của cậu thì Phương Đường tuyệt đối không bày ra vẻ mặt dễ coi vầy đâu.
Người hâm mộ Hứa Ánh Dương vỗ tay tỏ ý vui mừng, ai bảo tụi tôi là mẹ chồng cơ chứ, tuy rằng nội tâm tụi tôi thiệt sự không muốn thừa nhận đâu, nhưng có thể tức chết mấy cô nàng fan của Phương Đường thì cũng thiệt sảng khoái. Fan bên Phương Đường lại không thèm để ý, cãi lại đó là bởi vì anh ấy xem các cô như người ngoài, nếu thật sự muốn so đo, thì vẫn là mẹ vợ càng quan trọng hơn mẹ chồng nhé.
Fan của couple Kẹo Cứng ngạc nhiên không thôi, ngay cả mẹ vợ, mẹ chồng đều nhận cả rồi, các cô thật sự tin tưởng bọn họ là thật còn hơn cả tụi tui à nha!
Anh bạn mời Phương Đường đến dự tiệc tên là Dư Huyền, lớn hơn cậu gần hai chục tuổi. Anh ta cũng là người trong giới giải trí, một diễn viên thuộc phái thực lực rất có tiếng tăm và địa vị. Ở trong vòng showbiz này, Phương Đường vốn không có nhiều bạn bè, nhưng quan hệ với Dư Huyền lại rất tốt, họ quen biết nhau khi cả hai cùng tham gia trong một bộ phim. Bởi vì tính cách vô cùng hợp nên dù tuổi tác chênh lệch nhiều thì vẫn trò chuyện rất ăn ý. Năm đó con trai lớn của Dư Huyền thi đậu vào trường đại học mà ba mẹ Phương Đường đang công tác, vẫn là Phương Đường dựa vào quan hệ của ba mẹ giúp cậu chàng đổi ngành, từ sau đó Dư Huyền càng chăm sóc coi trọng cậu, có tài nguyên nào tốt đều giới thiệu cho cậu trước tiên.
Chạng vạng Phương Đường mang theo quà đã chuẩn bị cho bé gái từ sớm tới nhà Dư Huyền. Tiệc mừng trăm ngày của bé được tổ chức tại gia, chỉ mời vài bạn bè trong giới, rất rõ ràng là Dư Huyền không muốn quá phô trương, dĩ nhiên điều này đối với một kẻ lười giao tiếp như Phương Đường thì tuyệt không còn gì bằng.
Phương Đường đưa quà ra, trêu đùa với bé gái xinh xắn đáng yêu thật lâu, vợ của Dư Huyền thấy vậy liền cười hỏi cậu: “Em thích con nít như vậy sao không mau mau kết hôn rồi tự sinh một đứa đi?”
Phương Đường rất quen thuộc với cả nhà họ, nhưng cũng không tiện nói thẳng chuyện mình thực ra đã sớm kết hôn, chỉ hàm hồ qua loa: “Việc này vẫn phải dựa vào duyên phận, không vội được chị ơi.”
Dư Huyền cười vỗ vai cậu rồi nhắc nhở vợ mình: “Em đừng chọc cậu ấy nữa, Tiểu Phương còn nhỏ mà, nếu thật sự muốn kết hôn thì con gái xếp hàng đăng ký chưa biết nhiều cỡ nào đâu.”
Nhưng em chỉ thích người đàn ông tên Hứa Ánh Dương kia thôi, Phương Đường yên lặng tự nhủ trong lòng, trên mặt vẫn là nụ cười tủm tỉm, tùy ý người khác trêu chọc.
Khách mời lục tục đến đông đủ, Dư Huyền gọi Phương Đường qua giới thiệu một đạo diễn với cậu: “Lão Lã đã lải nhải nhắc vài lần bên tai anh rồi, nhất định bảo anh phải giới thiệu em cho ổng, anh đành mặt dày đảm đương nhiệm vụ này vậy. Lão Lã có bộ phim điện ảnh đặc biệt muốn tìm em, cụ thể thì để ổng nói với em ha. Em không cần miễn cưỡng, có hứng thú thì nhận, nếu cảm thấy khó xử thì thôi, không sao hết.”
Đạo diễn Lã vô cùng mừng rỡ: “Lão Dư kia ông bớt nói nhảm đi, tôi đây rất có thành ý muốn mời Tiểu Phương đóng bộ phim này đấy, không có một ai phù hợp hơn cậu ấy đâu.”
Ông ta đưa kịch bản cho Phương Đường: “Cậu cứ cầm về xem trước đi, không cần phải trả lời gấp đâu, chỗ nào không hiểu có thể trực tiếp hỏi tôi.”
Đầy mặt Phương Đường là vẻ mơ hồ khó hiểu, đạo diễn Lã dĩ nhiên cậu đã từng nghe danh, đó là vị đạo diễn am hiểu dựng các bộ phim theo đuổi nghệ thuật duy mĩ lãng mạn, đáng tiếc hiện tại loại hình phim này không có tính thị trường nên rất ít hút nhà đầu tư. Ông ta lại cứng đầu không muốn thay đổi, thế nên ngày qua được tương đối gian nan, nhưng mà sao ông ta lại ghé mắt tới cậu rồi?
“Cám ơn đạo diễn Lã coi trọng, trước cứ để tôi xem kịch bản đã, tôi sẽ chăm chú suy xét.”
Tuy rằng trong lòng còn vương nghi hoặc, cậu vẫn là biểu hiện thật sự khiêm tốn, đối phương là người mà Dư Huyền giới thiệu, tuy rằng câu câu chữ chữ của Dư Huyền tràn đầy ghét bỏ nhưng có thể nhìn ra được quan hệ của hai người rất tốt, cậu dù sao cũng phải nể mặt mũi ông bạn già của mình một chút.
Đưa kịch bản cho cậu xong, đạo diễn Lã có vẻ rất vui mừng, thừa dịp ông ta đi hàn huyên với người khác, Dư Huyền bèn nhỏ giọng nhắc nhở Phương Đường: “Đây là bộ phim về đề tài đồng tính, tự ổng kiêm nhiệm sản xuất và đạo diễn luôn, ổng muốn cậu với Hứa Ánh Dương vào vai hai nam chính đấy. Chỉ cần cậu đồng ý ổng sẽ đi tìm Hứa Ánh Dương ngay, nếu cậu thật sự khó xử thì không cần vì anh mà miễn cưỡng nhận đâu. Hơn nữa nói thật cho cậu biết trước mắt đầu tư kéo cho phim này rất có hạn, có khi đến cuối lại phải chịu thất bại không chừng.”
Phương Đường sáng tỏ, khó trách đối phương sẽ vòng luôn qua người đại diện mà tới tìm thẳng cậu, hóa ra là muốn thuyết phục cậu và Hứa Ánh Dương cùng diễn trong một bộ phim đồng tính.
Ý tưởng này có thể nói là khá lớn gan, tuy ngày nay bán hủ đã trở thành một loại văn hóa thịnh hành trong giới giải trí nhưng thật sự muốn làm phim về đề tài đồng tính lại không mấy người hạ được quyết tâm. Mặc dù luật hôn nhân đồng tính đã được thông qua nên ở phương diện này cũng dần dần bớt bị hạn chế, nhưng tư tưởng chủ yếu của phần đông quần chúng vẫn không thể một sớm một chiều có thể xoay chuyển. Trong mắt rất nhiều người đồng tính luyến vẫn đại biểu cho cấm kỵ, họ không tiếp thu được hoặc thậm chí vẫn có nhiều kẻ ôm tâm lý kỳ thị, nghệ sĩ đang nổi tiếng dĩ nhiên không tất yếu đánh đổi cả con đương phát triển tương lai của mình để tham gia thể loại phim giống thế này.
Phương Đường sờ kịch bản trong tay, đáy lòng cậu lại đang dao động.
Trước kia khi chưa nối lại duyên xưa với Hứa Ánh Dương, nếu có người đến tìm cậu đóng dòng phim này, khẳng định là cậu không cần suy nghĩ liền trực tiếp từ chối. Nhưng bởi vì cậu và Hứa Ánh Dương đã làm hòa rồi nên mới sinh ra ý nghĩ khác lạ, bọn họ cũng không muốn che giấu quan hệ cả đời, nếu ngay cả dũng khí đóng phim đồng tính mà không có thì còn có thể lấy cái gì để công khai tình cảm thực trước tất cả mọi người đây?
Sau khi về nhà Phương Đường xem kịch bản thâu đêm mới xong, nội dung câu chuyện cũng không quá phức tạp, chỉ đơn giản kể về hai chàng trai trẻ tuổi giữa duyên phận kỳ diệu vô tình gặp được nhau trong một chuyến du lịch. Lời thoại rất văn nghệ, kịch bản lại càng nặng tình, chính là phong cách nhất quán đậm tính cá nhân của đạo diễn Lã.
Điều nằm ngoài dự kiến của Phương Đường chính là trong nhiều năm qua phim về đề tài đồng tính cậu cũng xem không ít, bất kể là phim trong nước hay là nước ngoài thì phần lớn tình tiết và không khí phim đều ảm đạm, man mác, kết cục buồn không được như ý, tựa hồ người đồng tính thì nhất định sẽ gặp phải bi kịch như vậy, xem nhiều riết ngán làm cậu cũng chẳng muốn xem nữa. Sau này theo văn hóa hủ phát triển, càng ngày càng nhiều phim chuyển thể từ tiểu thuyết đam mỹ xuất hiện, nhưng phần nhiều đều là những bên chế tác, diễn viên nhỏ phá hỏng nguyên tác. Mà kịch bản đạo diễn Lã đưa cho cậu lại rất tươi sáng, trẻ trung như làn gió mát, không có tình yêu nhiều phe cẩu huyết khúc mắc, không có tai nạn giao thông hay bệnh bạch cầu, kết cục cũng khá là trọn vẹn. Nếu có thể đầu tư thêm vào đấy nhiều hơn và có mắt nghệ thuật của đạo diễn Lã chỉ đạo thì cuối cùng hiệu quả khi phim công chiếu nhất định sẽ không tồi đâu.
Phương Đường lăn qua lộn lại ngủ không được, dứt khoát nhắn tin kể mọi chuyện cho Hứa Ánh Dương biết. Hứa Ánh Dương rất nhanh gọi ngay lại cho cậu: “Nếu em cảm thấy thích thì tụi mình cùng tham gia, tiền không đủ chúng ta tự đầu tư vào, muốn quay thì nhất định phải quay thật tốt.”
Phương Đường không nghĩ tới anh sẽ trả lời thoải mái như vậy, ngược lại cậu hơi do dự: “Anh còn chưa đọc kịch bản mà đã quyết định vậy sao?”
“Anh tin tưởng mắt nhìn của em, hơn nữa anh cũng rất muốn cùng em đóng chung một bộ phim điện ảnh.”
Giọng nói của Hứa Ánh Dương dịu dàng dần dần trấn an nôn nóng trong lòng Phương Đường, chuyện anh muốn sao lại không phải chuyện cậu luôn tâm tâm niệm niệm cơ chứ, cậu chậm rãi bình tĩnh trở lại, trả lời anh: “Chờ anh về chúng ta hẹn gặp đạo diễn Lã bàn bạc cụ thể nhé!”