Phương Đường cứ tưởng rằng Hứa Ánh Dương sẽ trực tiếp lái xe thẳng về thủ đô, kết quả phát hiện anh không chạy vào trung tâm thành phố mà ngược lại hướng về một nơi trông có phần hoang tàn vắng vẻ.
“Rốt cuộc tụi mình đi đâu vậy?”
“Đến nơi là biết mà, em đừng lo lắng.”
Phương Đường tựa lưng vào ghế ngồi, quay đầu sang nhìn Hứa Ánh Dương chằm chằm không chuyển mắt. Trong đêm tối sườn mặt nghiêng của anh vẫn đẹp trai như trước, độ cong khóe miệng cũng cực kỳ quyến rũ lòng người.
“Đẹp lắm hả?”
Hứa Ánh Dương vẫn nhìn thẳng phía trước, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười.
“Rất đẹp.” Phương Đường thấp giọng nỉ non.
“Đường Đường ngốc này!” Hứa Ánh Dương cầm lấy một bàn tay cậu, nhẹ nhàng nắn nắn.
Hai má Phương Đường nóng lên, thu hồi tầm mắt: “Không phải anh bảo mai mới về sao? Thay đổi quyết định mà cũng không báo trước cho em một tiếng nữa.”
“Lúc chạng vạng đưa mẹ ra sân bay liền thuận tiện mua vé bay về luôn, sau đó lái thẳng xe đến đây vì muốn tạo bất ngờ cho em đấy.”
“May mà anh tới muộn…..” Phương Đường thầm nghĩ nếu gặp đúng lúc ba mẹ cậu chưa ngủ thì sẽ phiền phức rồi.
“Sao vậy?”
Phương Đường lắc lắc đầu, vụ này không thể nói ra được đâu.
Nơi Hứa Ánh Dương dẫn cậu tới là một bãi đá hoang phế ở bờ sông ngoại thành, Phương Đường không hề biết hóa ra ở nơi đây còn có một địa điểm như vậy. Dân cư thưa thớt, thế nhưng cảnh sắc lại không hề tệ, đêm mùa đông hơi có vẻ tiêu điều hơn đôi chút nhưng xa xa vẫn có thể nhìn thấy ngàn vạn ánh đèn của đô thị phồn hoa.
“Anh, mình tới nơi này làm gì thế?” Vẻ mặt Phương Đường mờ mịt, nghĩ thầm không phải Hứa Ánh Dương kéo cậu tới đây chơi dã chiến đấy chứ, cậu không có loại đam mê hứng thú này đâu à nha.
Hứa Ánh Dương cười xoa xoa tóc cậu: “Chờ anh một lát nhé, bên ngoài lạnh lắm, em đừng xuống, cứ ở trong xe đi cho ấm.”
Phương Đường ngốc ngốc gật đầu.
Hứa Ánh Dương xuống xe, ôm theo một thùng lớn lấy từ cốp sau. Anh chậm rãi đi đến bãi đá cách chỗ xe đậu hơn trăm mét, lấy thứ gì đó trong thùng ra, cứ cách mấy mét lại đặt xuống mặt đất một cái.
Bởi vì bóng đêm tối đen nên Phương Đường không thấy rõ Hứa Ánh Dương đang làm gì, thẳng đến khi một tiếng ‘bụp’ vang lên, pháo hoa bay lên cao ngay giữa màn đêm biến ảo thành đủ các loại hình dạng và sắc màu rực rỡ thì cậu mới giật mình hiểu rõ.
Theo từng đợt pháo hoa nở rộ trên không trung, bầu trời đêm tối mịt bất chợt bừng lên ánh sáng lung linh huyền ảo. Châm sẵn ngòi tới tận hộp pháo cuối cùng xong Hứa Ánh Dương mới xoay người quay lại xe, Phương Đường ngồi bên trong đã xem đến choáng váng luôn rồi.
Đêm sinh nhật năm cậu tròn mười tám, Hứa Ánh Dương cũng đốt pháo hoa cho cậu hệt như vậy. Thời gian khác biệt, địa điểm cũng khác biệt, chỉ có con người là vẫn vậy, một màn trước mắt cùng với khung cảnh năm đó tựa như dần dần hòa lại làm một.
Khi Phương Đường lấy lại tinh thần thì hai mắt đã ngập tràn hơi nước, cậu hấp tấp đẩy cửa đi xuống, đứng ở bên xe ngẩng đầu lên, tầm nhìn trống trải hơn khiến cảnh tượng trước mắt càng thêm rung động lòng người.
Không phải Phương Đường chưa từng được ngắm pháo hoa đẹp hơn hiện tại, thế nhưng tất cả những điều mĩ diệu ấy lại không thể khiến trái tim cậu nhún nhảy giống như những gì Hứa Ánh Dương tự tay làm lúc này.
Hứa Ánh Dương trở lại bên cạnh khẽ ôm lấy cậu vào lòng rồi hỏi: “Có đẹp không?”
Phương Đường nhẹ nhàng gật đầu: “Đẹp lắm.”
“Là anh đẹp hay pháo hoa đẹp hả?”
Phương Đường thu hồi tầm mắt, đối diện với ánh mắt đong đầy ý cười của Hứa Ánh Dương hồi lâu vẫn chẳng thể thốt nên lời, l*иg ngực cậu căng lên, cảm xúc lại sôi trào kêu gào muốn tìm nơi thoát ra.
Nhìn hai mắt cậu dần dần đỏ bừng, Hứa Ánh Dương lặng lẽ thở dài rồi đưa tay kéo người vào trong lòng.
Im lặng ôm nhau một lát, Phương Đường khẽ cọ cọ vào cổ Hứa Ánh Dương rồi lui người lại sau, bởi vì thẹn thùng mà xấu hổ không dám nhìn thẳng mắt anh: “Chúng ta nên về thôi, lạnh quá đi mất.”
“Đợi thêm một lát, chờ phóng pháo hoa xong hẵng về.”
“Vâng…..”
Phương Đường quay đầu đi tiếp tục ngắm pháo hoa, Hứa Ánh Dương đột nhiên ghé lại gần, ngón tay nhẹ nắm cằm cậu xoay qua rồi đặt một nụ hôn lên trên đôi môi lạnh lẽo kia.
Phương Đường ngẩn người, ánh mắt tựa hồ càng đỏ hơn.
“Em không nói lời nào, anh sẽ coi như em không cự tuyệt anh đó.”
Hứa Ánh Dương lại dán lên, lần này không chỉ là lướt qua liền ngưng nữa mà anh khẽ mυ"ŧ môi Phương Đường, đầu lưỡi liếʍ qua cánh môi mềm mại của cậu. Phương Đường đứng hình một lát mới bừng tỉnh, lông mi của cậu khẽ run rẩy, cuối cùng vừa hơi hé miệng vừa nâng tay nắm góc áo Hứa Ánh Dương, nhắm chặt hai mắt.
Giống như nụ hôn đầu năm xưa của bọn họ, Hứa Ánh Dương cũng đột nhiên tiến đến gần như thế, mà Phương Đường luôn không rõ nên cự tuyệt anh thế nào, chỉ có thể ngoan ngoãn tước vũ khí đầu hàng.
Đầu lưỡi chạm nhau, quấn quýt triền miên tuy hai mà một, Hứa Ánh Dương ôm chặt lấy người kia, dùng hết thảy sức lực nhấm nháp hương vị của cậu. Tay Phương Đường quấn lấy cổ anh cố gắng đáp lại, tình cảm đau khổ, kìm nén suốt bao năm rốt cuộc cũng được giải phóng, lửa tình bùng cháy lên cơ hồ muốn thiêu rụi cả hai người bọn họ.
Nụ hôn đến sau bảy năm cách xa vừa chua xót nhưng cũng rất đỗi ngọt ngào.
Khi đợt pháo hoa cuối cùng nổ tung ở phía chân trời, màn đêm một lần nữa quay về yên tĩnh. Phương Đường thở hổn hển thối lui, giữa môi hai người kéo ra một sợi chỉ bạc ái muội, cậu liếʍ liếʍ môi không được tự nhiên chuyển tầm mắt: “Lúc nào mình mới về đây?”
Hứa Ánh Dương cười khẽ, cụng trán cậu rồi khẽ cọ cọ mũi mình với mũi người kia: “Đường Đường, chúng ta làm hòa được không?”
Tay Phương Đường đang đặt trên vai anh vô thức bám chặt, sau một lát, nhẹ nhàng thốt ra một chữ: “Vâng.”
Hứa Ánh Dương len lén thở ra nhẹ nhõm rồi lại ôm cậu vào lòng thật chặt.
Lúc trên đường quay về, Hứa Ánh Dương vẫn nắm tay Phương Đường không buông, cậu thật bất đắc dĩ nhắc nhở anh: “Anh chuyên tâm lái xe đi.”
“Không sao.” Hứa Ánh Dương cười khẽ, vẫn nắm tay cậu không chịu buông ra.
Phương Đường không nói tiếp nữa, cậu tựa lưng vào ghế ngồi nhìn cảnh đêm ngoại ô lướt qua ngoài cửa sổ xe, tim dường như vừa trút được gánh nặng mà lẳng lặng mỉm cười.
Hứa Ánh Dương lái xe trở về chỗ ở của mình, đây là lần đầu tiên Phương Đường tới nơi này, thậm chí cậu còn chưa kịp nhìn quanh căn hộ như nào thì đã bị anh ấn lên trên tường mãnh liệt hôn tới.
Khác với nụ hôn dịu dàng triền miên khi ở bờ sông, nụ hôn này mang theo sự nôn nóng, vội vàng và cả du͙© vọиɠ không hề che giấu.
Khóa áo khoác của Phương Đường bị anh kéo ra, bên trong cậu vẫn mặc cái áo ngủ chưa kịp đổi lúc vội chạy ra ngoài. Tay Hứa Ánh Dương chui từ dưới vạt áo ngủ vào, vuốt ve vòng eo non mịn mẫn cảm của cậu. Thân thể Phương Đường hơi hơi run rẩy, dính chặt trong ngực Hứa Ánh Dương mềm nhũn gần như sắp không đứng vững.
“Cưng ơi, chúng ta vào phòng nhé?”
Hứa Ánh Dương dán bờ môi cậu khẽ thì thầm, Phương Đường nhắm mắt lại, cười trêu anh: “Anh sớm có dự mưu rồi phải không? Làm sao anh biết được em nhất định sẽ theo anh về đây?”
“Chẳng phải em thật sự theo anh rồi đấy thôi….. Đã nhiều năm như vậy, em chưa từng nghĩ tới lần nào hả?”
Đương nhiên là muốn, bọn họ đều là người trẻ tuổi khí huyết dâng trào, đêm khuya tỉnh dậy niệm tưởng lớn nhất chẳng qua chỉ là được triền miên với người mình yêu, đáng tiếc bao nhiêu lần du͙© vọиɠ khó thỏa, đưa tay sờ qua lại chỉ có cái giường trống không lạnh lẽo.
Nhận được sự đồng ý ngầm từ Phương Đường, Hứa Ánh Dương bế cậu lên như đang nâng niu một đứa trẻ, vội vã đi vào trong phòng, lăn xuống giường lại một lần nữa trao đổi nụ hôn nóng bỏng.
Hứa Ánh Dương lấy từ trong túi quần ra những thứ đã chuẩn bị sẵn, Phương Đường nhìn thoáng qua, mặt tức khắc đỏ bừng: “Anh thật là có chuẩn bị mà đến ha, cái này mua lúc nào đây?”
“Mua trên đường tới nhà em.” Hứa Ánh Dương không ngượng ngùng tí nào, ăn uống và tìиɧ ɖu͙© là bản năng của con người, đều là chuyện thường tình ở huyện, nào có gì phải xấu hổ chứ.
Phương Đường tức giận khẽ đấm vai anh một cái: “Anh dám chắc em sẽ đồng ý với anh sao?”
Hứa Ánh Dương cầm tay cậu lên mút mạnh vào: “Anh biết em mềm lòng, Đường Đường là tiểu thiên sứ mà.”
Tiểu thiên sứ bị lời ngon tiếng ngọt lừa vào ổ sói, hơn nữa còn sắp bị sói ăn sạch vào bụng luôn mất rồi.
Phương Đường cười cắn lên môi Hứa Ánh Dương thật đau: “Nghe anh đó, thế nhưng phải nhẹ một chút, em sợ đau.”