Chương 80: Phiên ngoại p4

"Trải qua việc ký giả tạp chí điều tra nhiều mặt hiểu được, một tuần san trước đó có công bố Thẩm Phi luyến đồng đơn thuần là tin tức giả không

phụ trách. Trong bản tin có đăng tấm hình, thật là Thẩm Phi chụp chung

cùng một cô gái ở nước Mĩ. Thẩm Phi đóng vai nhân vật Hero – nhân vật

cứu vớt thế giới mà danh tiếng vang xa, trong lúc anh thu được một phong tin đến từ cô nhi viện, một đứa bé ở trong đó có nói hi vọng anh có thể lần nữa hóa thân thành nhân vật Hero giúp bé tìm được cha mẹ. Vì thế

Thẩm Phi tự mình đến cô nhi viện trước để thăm đứa bé kia. Truyền thông

đưa tin như nhau, ở chỗ này hô hào các vị đồng nghiệp không cần đưa tin

giả nữa, ảnh hưởng đến giai đoạn phát triển của đứa bé. Căn cứ vào thông tin, nhiều năm qua Thẩm Phi liên tục yên lặng tiến hành hoạt động công

ích, lại từng bỏ xuống sự nghiệp, chạy khắp các nơi trên thế giới trợ

giúp những nhi đồng bởi vì chiến loạn cùng tật bệnh mà trôi giạt khắp

nơi. . . . . ."

Đây là một bài đưa tin làm sáng tỏ rất thông

thường, giữa những hàng chữ đều lộ ra vị phóng viên kia với ý thức chủ

quan thiên vị Thẩm Phi, trong đó tính chân thật còn chờ khảo chứng.

Chính bản tin này khiến Thường Gia Duyệt bận rộn cả ngày.

Bởi vì một phong thư gần như buồn cười mà tự mình tiến về phía Cô Nhi Viện, việc này nghe qua cũng quá bất hợp lý rồi.

Nhưng cô tốn cả ngày thông qua đường dây điều tra khắp nơi chứng thực, sau đó kết quả lại là. . . . . . Tất cả, tất cả đều là thật.

Nơi phát ra anh chụp không có bịa đặt, Thẩm Phi quả thật bỏ xuống sự nghiệp chạy khắp các nơi trên thế giới làm công ích.

Không phải có một đống ký giả đi theo chụp hình đưa tin công ích dối trá, mà

là truyền thông đang không có bất kỳ tình huống nào, cùng mấy bạn bè hao hết tâm lực đem vật liệu vận chuyển về địa khu cần trợ giúp. Tiền tuyến chiến tranh, khu bệnh Xida có khả năng phát bệnh cao, hay là quốc gia

Châu Phi lạc hậu, tất cả anh đều đi qua.

Mà đoạn thời gian đó quả thật anh đảm nhận vị trí đệ nhất.

Gia Duyệt không biết nên làm sao để hình dung khϊếp sợ sau khi mình biết được tất cả.

Cô ở trong phòng họp SHINE ngồi yên hồi lâu, lần đầu tiên vô cùng đồng ý

đánh giá của các đồng nghiệp đối với cô—— không chừa thủ đoạn nào, hèn

hạ vô sỉ.

Vì đạt được mục đích của mình, cô trăm phương ngàn kế

lấy được ảnh chụp không rõ lai lịch, thậm chí chưa từng suy nghĩ qua sẽ

làm cho cuộc sống của đứa bé kia mang đến ảnh hưởng như thế nào sau này, đây chẳng qua là cô nhi vô tội.

"Thế nào? Anh nghe Annie nói, em ngồi ở đây thật lâu, xảy ra chuyện gì sao?"

Lúc lời nói cực kỳ ngọt vang lên đồng thời một vòng ôm ấm áp vong chắc hai vai cô.

Gia Duyệt chậm chạp nghiêng gương mặt, liếc thấy Nguyên Tu đang cười yếu ớt từ phía sau ôm lấy mình, cô hơi lấy lại tinh thần, lắc đầu một cái.

Thấy thế, Nguyên Tu khẽ nhướng đuôi lông mày, rất nhanh liền phát hiện quyển tạp chí bày tại trước mặt cô.

"Chẳng lẽ em tin tưởng những thứ này sao?" Anh cong cong môi, ý thức được cô gái này cần hò hét thật tốt rồi.

"Em điều tra rồi, những thứ này đều là thật." Gia Duyệt không để lại dấu vết tránh né anh, xoay người, nghiêm túc nhấn mạnh.

"Tra?" Nguyên Tu buồn cười hừ một tiếng, "Đừng làm rộn, anh cùng cô gái này

mới biết nhau mấy giờ mà thôi, làm sao có thể dẫn cô ta đi nhà anh, rõ

ràng chính là minh tinh kia muốn mượn xì căng đan để lăng xê bản thân,

anh cũng không phải lần đầu tiên bị lợi dụng, chừng nào thì em ngốc đến

mức đợi tin lời nói của các cô ấy rồi hả?"

". . . . . . anh đang

nói gì vậy?" Lời nói khiến Gia Duyệt không hiểu ra sao, cô đã nhận ra

trước mắt chính là cục diện ông nói gà bà nói vịt.

Đầu kia,

Nguyên Tu cũng cảm thấy nghi hoặc, nhíu nhíu lông mày xinh đẹp, chọc

chọc vào bản tin vào đó trên tạp chí: "Không phải em vì bản tin này mới

không vui đó sao?"

". . . . . ." Vừa nghe anh nói như vậy, Gia Duyệt mới lưu ý đến, ngay tại bài đưa tin Thẩm Phi, là xì căng đan của Nguyên Tu.

Một ảnh chụp to như vậy giọi vào mi mắt của cô, trong hình là cảnh anh thân mật ôm một nữ minh tinh mới xuất đạo không lâu.

Nếu như là trước đây, có lẽ cô sẽ tin tưởng vô điều kiện lời nói của Nguyên Tu, tin tưởng tất cả đều là vu vơ vô căn cứ mà thôi.

Nhưng mà sau khi kiểm chứng qua chuyện của Thẩm Phi, cô không thể không tin tưởng uy tín tạp chí này.

Mặc dù như thế, Gia Duyệt cũng không nói gì nhiều, chỉ qua loa cười cười,

định khép tạp chí lại, cố gắng kết thúc cái đề tài này.

Kì lạ, Nguyên Tu chợt vào lúc này nhạy cảm.

Trước lúc Gia Duyệt khép lại quyển tạp chí kia, anh chợt vươn tay, đè ở trên

một tờ báo mở ra, mắt phượng hẹp dài từ từ nheo lại, sau một hồi, anh

hơi lạnh giọng nói hỏi” "Em đang xem tin tức của Thẩm Phi?"

"Phải . . . . . Đúng vậy, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đương nhiên là phải quan tâm rồi." Cô có chút ít chột dạ.

"Quan tâm đến mức thậm chí không chú ý tới xì căng đan của anh?" Giọng điệu của anh vào lúc này rõ ràng đã lộ ra ý không vui.

Cô không muốn nói láo, cho nên dứt khoát tránh nặng tìm nhẹ hỏi ngược lại: "A, anh đang ghen à?"

"Chẳng lẽ anh không có thân phận để ghen sao?" Anh “xì” cười lạnh, dùng lời trước đây cô thường nói chặn lại cô.

"A, anh có mà có mà, chỉ là nhớ thân phận của chính anh là có thể, nhưng em cũng không hi vọng anh quên thân phận của em." Gia Duyệt rất không

khách khí gậy ông đập lưng ông, "Chúng ta cất dấu quan hệ bạn trai bạn

gái hợp tác nhiều năm như vậy, em vẫn cho là đã đạt được nhận thức chung công và tư rõ ràng."

Nguyên Tu lui về phía sau bước, kéo ra khoảng cách, cẩn thận dò xét Thường Gia Duyệt trước mắt.

Cô gái mấy năm trước anh biết gốc biết rễ, bây giờ trở nên càng ngày càng

xa lạ, hoặc là nên nói, khi quan hệ của bọn họ từ người đại diện cùng

nghệ sĩ bình thường biến chuyển thành bạn bè trai gái, cái phút chốc

kia, giữa bọn họ ngược lại vàng xa lạ hơn.

Công và tư rõ ràng

sao? Anh chưa bao giờ là người như thế, bởi vì vừa bắt đầu anh yêu chính là giá trị của Thường Gia Duyệt, điểm này Nguyên Tu chưa bao giờ phủ

nhận.

Vấn đề là ở, bây giờ cô hình như từ từ mất đi cái loại giá trị để cho tim anh đập nhanh.

"Em tốt nhất có thể nghĩ như vậy." Anh như không có việc gì tiếp tục nói,

"Vậy thì học tập người làm thật tốt về nguy cơ quan hệ xã hội."

"Ừ." Nhà Duyệt Tâm không tập trung, gật gật đầu.

Không thể phủ nhận, loại thời điểm này tuôn ra chân tướng ảnh chụp khiến Thẩm Phi bị chỉ trích sau lưng vì luyến đồng, tuyệt đối là đoàn đội của anh

bắt đầu tiến hành nguy cơ quan hệ xã hội rồi.

Chuyện bất hạnh, người ta bạo phát là sự thật, mà trước đó cô bạo phát cũng là vu oan.

Loại này chính xác là yêu sách, muốn cô học thế ư?

Bên ngoài phòng họp đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa gọi thần của Gia Duyệt về.

Cô và Nguyên Tu cơ hồ đồng thời quay đầu nhìn về phía cạnh cửa.

Là trợ lý Annie của Nguyên Tu, cô ta nhàn nhạt quét mắt qua Gia Duyệt,

khách khí lại xa lánh gật gật đầu coi như là chào hỏi, ngay sau đó liền

đem tầm mắt chuyển đến trên người Nguyên Tu nói: "Chuyện anh giao phó

tôi đã. . . . . ."

"Ai cho phép cô tiến vào, không thấy tôi đang bận sao?" Không đợi cô nói hết câu, Nguyên Tu liền quát khẽ cắt đứt.

". . . . . ."

Đừng nói là Annie, ngay cả Gia Duyệt cũng bị anh quái lạ gầm lên dọa sợ hết hồn.

Anh cũng ý thức được mình phản ứng có chút thái quá, lập tức ổn định tâm

tình, ho nhẹ: "Anh còn có một thông báo gấp, có chuyện gì, vừa đi vừa

nói."

Nói xong liền rời đi, Gia Duyệt vẫn đưa mắt nhìn bóng lưng

của anh biến mất trong phạm vi tầm mắt của cô, sau đó lại một lần không

khống chế được mà đem ánh mắt tập trung tren quyển tạp chí kia.

Trước bị liên lụy chính là cái đứa bé ở nước Mĩ, hẳn là không bị ảnh hưởng đến tin tức trong nước chứ?

Chỉ có nghĩ như vậy, cô mới phát giác được trong lòng dễ chịu hơn chút.

Về phần Thẩm Phi. . . . . . Phi, ai sẽ đối với một người đàn ông bắt cóc mình lại thích táy máy tay chân sinh ra áy náy chứ!

Huống chi, muốn đem Nguyên Tu nâng lên vị trí ảnh đế, cũng để cho anh vững

vàng trong hàng ngũ sao hạng A số một ở trong nước, nhất định phải đấu

với Thẩm Phi, cô không có lựa chọn.

Cá chép dấm đường, đậu hũ Ma Bà, thịt cua thịt viên, gà hấp muối. . . . . .

Một bàn tràn đầy sắc hương vị, bao gồm tám tự điển món ăn, quả thật có thể nói bữa tiệc Mãn Hán phiên bản hiện đại.

Ở một lần không để ý đến hình tượng ăn ngấu ăn nghiến, sau đó Thẩm Phi mới nhớ lại thân phận của mình, ưu nhã lau miệng.

"Ăn no rồi hả?" Lâm Cẩm mỉm cười đặt câu hỏi.

"Haizz, bảy tám phần thôi." Người khác trả lại một tiếng tiếc hận ca thán.

Mặc dù nói những đầu bếp tay ở đây tay nghề không thể bắt bẻ, nhưng có lẽ

cũng là bởi vì quá hoàn mỹ nên Thẩm Phi cảm giác thiếu hương vị quê nhà

trong trí nhớ.

Đáng tiếc, người đại diện của anh không rảnh phục

vụ anh bắt bẻ vị giác, cắm đầu cắm cổ cắt thẳng trọng điểm: "Ăn no rồi

thì bàn chính sự thôi." Nói xong, Lâm Cẩm đem một quyển tạp chí vung ra

trước mặt anh, "Thẩm Nhị gia, nghe nói ngài đồng ý để cho nhà tạp chí

này 24h cùng chụp bài lấy tin?"

"A, tin tức truyền đi thật đúng

là nhanh đấy." Thẩm Phi hoàn toàn không thấy giọng người đại diện lúc

nói không vui mừng, khoan thai tự đắc lật lên xem quyển tạp chí kia.

"Cậu có biết có bao nhiêu truyền thông muốn chụp bài lấy tin với cậu hay

không? Công ty đều giúp cậu cự tuyệt tất cả. Hiện tại thì tốt rồi, cậu

cư nhiên đồng ý nhà này, còn miễn phí! Việc quan trọng như thế mà cùng

các truyền thông giao phó?"

Thẩm Phi cau mày suy tính: "Đã nói Thẩm Nhị gia mắc bệnh gián đoạn có tính thiếu não chứ sao."

". . . . . . Tàn cái em gái cậu ấy! Đây rốt cuộc là tại sao, tại sao chứ? !"

"Bởi vì sao thì bản tin đưa rồi." Nói xong, anh gõ gõ lên một bản tin ngày

đó đồn đãi luyến đồng, phải thay anh bác bỏ tin đồn, "Tạp chí công chính nghiêm minh cỡ nào, tôi yêu thích rồi đó."

Nghe vậy, Lâm Cẩm tức giận mắt trợn trắng: "Làm ơn, bản tin này là quan hệ xã hội nhà chúng

ta sáng tác, nhà tạp chí kia chỉ biên tập thậm chí lười đến một chữ cũng không đổi, cậu cũng không phải không biết, yêu thích cái rắm ấy. . . . . ."

Lâm Cẩm thao thao bất tuyệt Thẩm Phi ra vẻ không nghe, anh

rất hả hê lại đem bản tin nhìn lần nữa, lầm bầm lầu bầu hỏi: "Này, tiểu

Cẩm, cậu nói xem cô gái kia xem xong bản tin này sẽ có phản ứng gì nào?"

"Tôi làm sao biết." Tại sao lại là cô gái kia? Lâm Cẩm rất khó chịu.

"Tốt, chờ mong nhé."

"Cô ta sẽ có phản ứng gì tôi đoán không được, chỉ là cô ta hơi bị bán mạng, người đàn ông là nhất định sẽ không để cho như cậu kiếm tận mỹ danh

đâu. Cho nên, chờ tiếp chiêu đi."

"Loại thời điểm này có thể

không cần nói những lời sát phong cảnh như thế được không?" Thẩm Phi để

tạp chí xuống, ném một đạo liếc xéo, vốn còn muốn nói thêm gì nữa, điện

thoại di động đột nhiên không thức thời mà vang lên, anh chỉ trừng mắt

với Lâm Cẩm coi như phát tiết bất mãn còn sót lại, bất đắc dĩ tiếp thông điện thoại.

Âm thanh đầu kia điện thoại kia rất huyên náo, tạp

âm vang lên hồi lâu, mới truyền đến giọng nói, nghe thật dồn dập: "Này,

Này này, là Thẩm Phi sao? Anh có phải Thẩm Phi hay không? Gọi Thẩm Phi

nghe điện thoại."

"Anh là ai?"

"Mày mặc kệ tao là ai, tóm

lại, người đại diện của Thẩm Phi bây giờ đang ở trên tay tao, muốn mạng

sống của cô ta thì mang một trăm vạn tới gặp tao. . . . . ."

"Phì." Thẩm Phi không nhịn được chê cười một tiếng, mắt liếc Lâm Cẩm bình yên

vô sự ngồi ở trước mặt, "Tôi nói này, tập đoàn lường gạt hiện tại cũng

không cần não như vậy sao? Tất cả mọi người bận rộn như vậy, tôi cầu xin anh chuyên nghiệp chút được không. Người đại diện? Anh muốn cùng người

đại diện của tôi hàn huyên chút việc nhà không, tôi có thể đưa điện

thoại cho anh ta nghe, không sao cả."

"Làm sao có thể. . . . . ." Bên kia hình như không ngờ tới Thẩm Phi sẽ có phản ứng này, sửng sốt chút.

Thẩm Phi mơ hồ nghe anh ta hung thần ác sát, gầm nhẹ: "Con đàn bà chết tiệt, mày tên là gì hả?"

Anh theo bản năng nhăn mày lại, muốn nghe rõ câu trả lời của "Con đàn bà

chết tiệt", nhưng âm thanh thật sự quá hỗn loạn lại quá yếu ớt.

Ngược lại người đàn ông đầu bên kia điện thoại không bao lâu sau lại rống

tiếp: "Mặc kệ cô ta rốt cuộc là người nào của mày, dù sao cô gái ở trên

tay tao gọi là Thường Gia Duyệt, không muốn cô ta chết thì ngoan ngoãn

nghe lời!"

"Thường Gia Duyệt? !" Thẩm Phi nhất thời có loại cảm giác dở khóc dở cười.

Cô gái này không có nước cờ mới mẻ hơn sao? Bàn về chuyện làm bộ bắt cóc

như vậy, anh dầu gì cũng coi là nhân vật cấp Tổ Sư Gia, múa đao trước

mặt quan công có ý tứ sao?

Anh cười lắc lắc đầu, vừa định cúp điện thoại, đầu kia chợt truyền đến tiếng la thê lương.

"Buông. . . . . . Buông tay! Đừng đυ.ng tôi! Tránh ra, tránh ra. . . . . . A Tu, cứu em. . . . . ."

—— Ba.

Không đợi Thẩm Phi lấy lại tinh thần, điện thoại bị giành cúp trước.

Anh đần độn nhìn tới điện thoại di động trước mắt.

A Tu? Là chỉ Nguyên Tu sao? Nếu như đây tất cả chỉ là cái bẫy mà Thường

Gia Duyệt thiết kế, cô ở bên đầu kia điện thoại gọi tên tuổi của anh mới đúng chứ? Tại sao có Nguyên Tu?

Hay là nói, lần này cô thật sự thành người bị hại, thậm chí cũng không ngờ tới bọn cướp sẽ gọi điện thoại cho anh?

"Thế nào?" Mắt thấy chân mày anh càng vặn càng chặt, Lâm Cẩm đã nhận ra có cái gì không đúng, ân cần đặt câu hỏi.

Mà Thẩm Phi vẫn đắm chìm trong trong mạch suy nghĩ của mình, căn bản không đếm xỉa tới sẽ anh.

"Thẩm Nhị gia? Thẩm Phi!"

". . . . . . À?" Cho đến khi Lâm Cẩm không chịu được buột miệng kêu to,

anh mới chợt chấn kinh hồi hồn, do dự một lát liền làm ra quyết định,

"Giúp tôi gọi điện thoại cho bọn Liễu Đình, nói tôi có việc gấp muốn anh ta giúp một tay, gặp ở chỗ cũ, lập tức."

Ở lúc không xác định

được tính chân thật của sự việc, Thẩm Phi không có biện pháp đi lấy một

cái mạng làm tiền đánh cuộc, cho dù đối phương từng có quan hệ với mình.

Nói cách khác, coi như đây chỉ là cái bẫy, vậy cũng vừa lúc. . . . . . Anh

đang lo vì không tìm được điểm đột phá để lôi kéo, ưmh, Thường Gia Duyệt sẽ bán mạng vì mình chứ.

Có câu nói không bỏ được đứa bé bẫy không được sói, muốn có thu hoạch, phải có điểm hy sinh thôi.