Thịnh Đản sẽ không thích mẫu người như Tùy Trần! Tuyệt đối sẽ không!
Nhưng. . . . . . Hình như cũng không bài xích, cũng không ghét nữa rồi.
Lúc ban đầu, khi cùng anh truyền ra xì căng đan, thì cô mang theo đầy bất đắc dĩ cùng bực tức.
Hiện tại, mỗi tin tức giải trí lớn trên báo chí có thể hình dung là ăn không nói có, giống như bọn họ thật sự hẹn hò nói lời yêu đương vậy.
Mà cô, thế nhưng lại có một tia. . . . . .Mừng thầm?
Thịnh Đản đem loại cảm xúc không tầm thường này đổ lỗi cho hỗn loạn gần đây.
Bởi vì đêm đó, khi bọn Tạ Miểu kịp thời xuất hiện, cho tới khi truyền thông dư luận nhất trí cho rằng, Thích Huyền tìm đến cô là logic rất bình thường, có việc xảy ra đương nhiên trước tiên muốn tìm bạn bè để bàn bạc, nếu bạn thân đi Nhật Bản, đương nhiên chỉ có thể tìm vợ bạn để tránh đầu gió rồi.
Sâm ca nói, Thích Huyền tạm ở nhà Tùy Trần sẽ rất an toàn, cô gắng không đi ra ngoài, đừng bị ký giả bắt quả tang tại trận là được rồi. Cô có thể bớt chút thời gian hay anh đưa ba bữa cơm cùng ăn khuya, không cần trốn trốn tránh tránh, quang minh chính đại mà đi, coi như bị ký giả phát hiện cũng không sao, mọi người chỉ cho rằng cô thay Tùy Trần chăm sóc bạn tốt.
Cho nên nói, cùng Tùy Trần có xì căng đan vẫn có chỗ hữu ích sao? Cô sẽ cảm thấy có một tia vui vẻ cũng rất bình thường chứ?
Chỉ nghĩ như vậy, Thịnh Đản mới có thể cảm giác tâm tình của mình mất khống chế, về tình có thể tha thứ.
Suy nghĩ ổn thỏa, hô hấp thông thuận rồi, cô nhìn cánh cửa phòng màu trắng trước mắt, đè xuống chuông cửa.
". . . . . . Tạ Miểu! Cậu thật sự rất đáng ghét, còn sợ tôi ăn Thịnh Đản hay sao? !"
Cửa mở ra trong nháy mắt, Thích Huyền giống như là đã ăn hỏa dược, bực tức phả vào mặt.
Thịnh Đản còn chưa kịp ngẫm nghĩ những lời này. . . . . .
— Ầm!
Cánh cửa dày trước nhắm ngay trước mặt cô hung hăng đánh tới, cô thậm chí còn không ý thức được mình muốn tránh, cũng đã bị đυ.ng rồi.
Trước mắt thoáng hiện màu đen, Thịnh Đản quơ múa đôi tay lung tung, vẻ mặt khổ sở níu chặt lấy ống tay áo của Thích Huyền.
"Phốc! Ha ha ha ha ha. . . . . ."
>_
"Làm sao em không biết tránh đi, đần quá." Anh ta ấn đầu Thịnh Đản, thật vất vả mới ngưng cười, lại hoàn toàn không kiểm điểm lại chuyện chính mình dùng sức mở cửa quá mạnh.
". . . . . ." Làm ơn, ai biết cánh cửa này sẽ mở ra ngoài chứ!
"Vào đi." Anh ta trực tiếp đẩy đầu của cô quăng vào bên trong, nụ cười trên môi càng đậm, "Anh còn tưởng là Tạ Miểu đấy. Tên kia thật sự rất phiền, gọi cuộc điện thoài dài như một thế kỷ lại còn ngại không đủ, vẫn còn đặc biệt chạy tới. Nói gì mà lo lắng anh, kết quả thì mỗi câu nói đều ngàn vạn nhấn mạnh anh không được bụng đói ăn quàng xuống tay với em. Em gái, em nói xem, anh giống như loại người bụng đói ăn quàng sao?"
". . . . . . > mãnh
"Này! Không nên hy sinh tầng giám định và thưởng thức, em chảy máu mũi kìa, rất bẩn!" Nói chuyện, đồng thời anh ta ngang ngược mà đem Thịnh Đản ấn lên ghế sofa, rút tờ khăn ướt, không thế nào dịu dàng mà lau qua lau lại chỗ mũi cô. ở người cô trung nơi qua lại lau.
". . . . . . Lần đầu tiên em chảy máu mũi, kinh nghiệm cứ như vậy bị anh vô tình cướp đi rồi!" Tròng mắt Thịnh Đản liếc vệt máu dính trên khăn ướt, giận dữ gầm nhẹ.
"Chao ôi, vậy thì thật là vinh hạnh rồi." Anh lại gần cô, mang theo dòng điện, hai mắt nhìn thẳng khóa lại cô, "Yên tâm, anh sẽ phụ trách."
"Chết đi." Thịnh Đản tức giận vung một cái tát lên mặt anh, mùi rượu xông vào mũi khiến cô cau mày, "Anh uống rượu?"
"Sao muộn thế này em mới đến, anh sắp chết đói ròi, đương nhiên là muốn ăn một chút gì đó lót dạ rồi."
Cái này gọi là nói cái gì, rượu có thể lót dạ? Chỉ có thể làm tổn thương dạ dày chứ!
Cô lười phải tranh luận với Thích Huyền, dù sao anh vĩnh viễn sẽ bày ra một đống ngụy biện, cô nói không lại anh.
Sau khi tự mình dùng tay cuộn một mẩu khăn giấy nhét vào lỗ mũi để cầm máu, Thịnh Đản xê dịch thân thể, thay anh mở bữa tối mang đến, đưa cho anh, "Ừ, trà sữa, cơm tứ bảo xiên, mau ăn, vẫn còn nóng lắm."
"Trà sữa quá đắng." Anh uống một ngụm, nhíu mày, nhổ sang một bên.
"Cơm quá cứng."
"Xiên quá dày."
"Món ăn xào còn chưa chín kỹ. . . . . ."
"Em gái, phẩm vị đối với thức ăn của em quá tệ."
Lời bình phẩm sắc bén lại bắt bẻ khiến Thịnh Đản bộc phát, "Này, Thích Huyền! Có đồ để ăn là không tệ rồi, đến bây giờ ngay cả cơm trưa em cũng chưa ăn nhé! Huống chi, đây là do Sâm ca mua, quan tâm đến phẩm vị của em làm gì!"
"Sâm ca?" Anh thì thầm, xoay người hào phóng súc một thìa cơm tứ bảo xiên nhét vào trong miệng Thịnh Đản, nhìn cô nhai rất tự nhiên, liền coi như không có việc gì, tiếp tục hỏi, "Hôm nay em đã đến công ty rồi hả?"
"Ừ. Thông báo đột nhiên ùn ùn kéo tới, Sâm ca bảo em đến công ty một chuyến xem có muốn nhận hay không nhận. Em xem qua, phần lớn là muốn em tán gẫu chuyện của anh hoặc Tùy Trần, nên cũng đẩy đi. Ưmh. . . . . ." Một miếng cơm vừa đưa qua, cô vẫn theo bản năng nuốt vào.
"Cũng đẩy? ! Không phải chứ, sao em phóng khoáng như vậy?" Anh kêu lên, nghi ngờ nhíu nhíu mày, "Chương trình của anh, nhà sản xuất không đến tìm Sâm ca sao?"
"Đi tìm. Nói là bây giờ đại chủ trì không quá quen thuộc với chương trình, một người chống đỡ tình cảnh, hiệu quả của chương trình cũng không được tốt lắm, hy vọng em có thể đi thu mấy kỳ, giống như lần trước làm trợ lý chủ trì, đùa đùa nghịch nghịch gì đó. . . . . . Ah? Sao anh biết anh ta tới tìm Sâm ca?"
Ngũ quan xinh xắn của Thịnh Đản vo thành một nắm, rối rắm trong chốc lát, bừng tỉnh hiểu ra, "A! Là anh bảo anh ta đến tìm em sao?"
"Em sẽ không liền cứ như vậy đẩy đi đẩy chứ?" Anh tức giận liếc xéo.
Cô yên lặng gật đầu.
"Phi." Anh nghiêng mặt sang bên, cười ra tiếng, "Em sợ nếu cứ đồng ý như vậy là nhân cơ hội thế chỗ người khác, làm ảnh hưởng đến tình bằng hữu của chúng ta?"
Cô tiếp tục gật đầu.
Thích Huyền đầu tiên là sững sờ, hung tợn đút cho cô miếng cơm xiên, "Biết anh vì sao mà bảo nhà sản xuất tới tìm em không?"
"Tại sao?"
"Đối với anh mà nói, chương trình có thể tạm thời giao cho em thì anh mới yên tam, bởi vì chỉ có em mới đem chương trình của anh coi như của mình mà làm thật tốt. Đối với em mà nói, đây là một cơ hội rất tốt, không nên xem thường chương trình giải trí, mặc dù không bằng tú đài quốc tế, nhưng tuyệt đối là nền tảng để tuyên truyền bản thân tốt nhất. Nghe lời, cứ cho là vì anh, tiếp nhận."
Thịnh Đản giống như là bị mê hoặc, dùng sức gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm đến nóng lên.
Nói gì mà chỉ có cô mới đem chương trình của mình làm tốt, thật ra thì cô căn bản không có kinh nghiệm làm chương trình giả trí, sở dĩ lần trước có thể làm ra không ít hiệu quả chương trình, toàn bộ đều dựa vào Thích Huyền uốn nắn cho cô.
Điểm này, cô không phải là không rõ ràng.
Nói cho cùng, Thích Huyền căn bản là đang giúp cô, còn cố ý tô son trát phấn thành lý do đường hoàng, không để cho cô cảm thấy mắc nợ.
Vừa một thìa cơm xiên lớn được đưa đến bên miệng cô, cuối cùng Thịnh Đản ý thức được chút không thích hợp rồi, ". . . . . . Coi như cơm này rất khó ăn, anh cũng chịu chút, đừng đem cơm này nhét hết vào trong miệng em, em cũng không phải là thùng rác!"
"Không phải em liền cơm trưa cũng chưa ăn sao? Ăn nhiều một chút, dù sao loại thức ăn này có cho heo ăn, anh sợ nó cũng bị hù dọa."
". . . . . ." Cô cảm động đến muốn khóc rồi.
Quả nhiên, ngồi trên xe buýt thường là người già yếu hoặc có thai, giống như sấm chớp đỡ cụ già qua đường, hay là không nhặt của rơi. . . . . . Chuyện tốt nhiều như thế, thật đúng là cho người tốt lên báo.
Nhìn một chút, vận may của cô có phải tốt quá mức rồi không, thế nhưng có thể có người bạn tốt như vậy, còn cầu gì hơn nữa.
Tục ngữ nói: nhận người một chút thì dùng sông lớn để trả. Ừm! Cô quyết định!
Thịnh Đản "Phắt" đứng lên, ý thức được động tĩnh của mình quá lớn rước lấy Thích Huyền không hiểu ra sao cả, mới hé mở miệng, tim đập mạnh và loạn nhịp, một lúc lâu sau, tự nặn ra nụ cười khúc khích, "A, ha ha, em đột nhiên phát mình có hẹn với bạn, em đi trước đây."
"Anh đưa em. . . . . ."
Anh ta đang định đứng dậy, liền bị Thịnh Đản ngăn lại, "Không cần á..., cũng không khuya lắm, lại nói, gần đây anh không tiện ra ngoài lắm."
Thích Huyền gật đầu một cái, im lặng ngồi xuống.
"Vậy em đi trước, nhớ phải ngoan ngoan ăn cơm, ngày mai sẽ bớt thời gian tới thăm anh."
Cô cười hì hì phất phất tay, ném xuống dặn dò, chạy tóe khói rồi.
Chờ Thích Huyền phản ứng kịp, phòng khách to như thế đã trống rỗng, mắt anh nhìn thấy nửa bát cơm xiên trên bàn, cũng không ngoan ngoãn nghe lời, mà than nhẹ đứng dậy đi tới quầy bar nhỏ, rót ly rượu, ngẩn ngơ đứng nhìn trên trần nhà là đèn treo thủy tinh đến ngẩn người.
Anh không biết có phải mình bị ảo giác hay không, tóm lại, ngày trước anh vẫn cảm thấy sắc đèn nhà Tùy Trần rất lạnh; nhưng mà bây giờ nhìn ánh đèn sáng chói, khiến trong lòng ánh thấy ấm áp, giống như lúc Thịnh Đản đưa tới một ly trà sữa, mặc dù đắng nhưng trong lòng rất thoải mái.
Tư vị này làm anh không dám mê rượu, chỉ sợ sẽ giống như Tăng Hân, không cẩn thận liền nghiện.
Nhưng mà, có những thứ không nên đυ.ng chạm vào, thì cũng sẽ không xảy ra sao?
Cũng giống như ánh đèn, người xem khác nhau, tư vị cũng không giống nhau.
Đi ra khỏi nhà trọ của Tùy Trần, Thịnh Đản ngửa đầu liếc nhìn cửa sổ nhà Tùy Trần vẫn còn lộ ra ánh sáng, màu vàng nhạt, để cho cô có chút cảm giác thê lương.
Cô không chắc chắn mình có thể giúp đỡ gì, nhưng nghĩ đến Thích Huyền chiếu cố đến cô, vẫn muốn thử một chút.
Nghĩ tới đầy, cô hít một hơi thật sâu, giống như đã hạ quyết tâm đưa ra quyết định nào đó, lấy điện thoại di động ra, bấm một chuỗi số thuộc như cháo, mà dãy số đó giống như chưa bao giờ tồn tại trong danh bạ.
Bên đầu điện thoại kia, ảnh hình người giống như nhàn rỗi cầm điện thoại coi chừng mỗi ngày, chỉ vang lên một tiếng, liền thông.
Giọng nói quen thuộc chui vào màng nhĩ, để cho trái tim cô nóng lên. Lỗ mũi cũng nong nóng, một lát sau, Thịnh Đản chỉnh đốn lại cảm xúc, bất đắc dĩ lầu bầu nói: "Là tôi á."
"Tôi biết. Bây giờ tôi đang ở quầy bar xem trận bóng, chỗ cũ, cô qua đây."
"A. . . . . ." Thịnh Đản chép miệng, giọng nói của đối phương cứ như nắm rõ trong lòng bàn tay, để cho cô khó chịu, cực kỳ khó chịu.