Chương 74: Dù thắng hay thua thì mọi điều đều xứng đáng.

Phần bình luận...

[Á? Đây là Giang Ảnh hở? Để mị xem cái nào.]

[Ôi đệt, tí thì không nhận ra, tạo hình cổ trang của ổng đỉnh thiệt đó. Sao cái đồ nhiễu sự này diễn vai ngây thơ, ngốc nghếch lại đáng yêu thế này?! Có người sinh ra đã ở vạch đích rồi, nhìn mặt thôi cũng thấy rất cao cấp.]

[Tuyên Mạt Linh chẳng ngây thơ, ngốc nghếch gì đâu. Mặc dù nhìn hồn nhiên thật đó nhưng lòng dạ khó dò lắm, đây là một nhân vật rất phức tạp. Tôi cảm thấy Giang Ảnh nắm bắt được cảm xúc của nhân vật rồi, đúng là cảm giác này, ánh mắt của cậu ấy rất được.]

[Này mà kêu kỹ năng diễn xuất nát á? Anh Cua khiêm tốn quá à, anh Cua trâu bò vãi!]

[Chưa xem hết nên tạm thời chưa đánh giá gì được, nhưng mà cậu ấy hoàn toàn có thể theo kịp diễn xuất của thầy Thích, thế đã là rất tốt rồi.]

"Tốt lắm." Thích Trục bảo.

"Hả?" Giang Ảnh hơi bất ngờ, "Anh khen em à?"

Trong ấn tượng của cậu thì chẳng mấy khi Thích Trục khen ai đâu.

"Tốt thật đấy." Thích Trục ấn dừng phim, "Anh rất thích."

Lại là câu này, nhưng mà Giang Ảnh cũng thích.

Sau khi phát sóng một tuần, bộ phim đã nổi rần rần, trên các nền tảng lớn, khán giả đánh giá bộ phim này rất cao. Cứ vài ngày lại lên hot search một lần, khán giả cũng đã nhìn nhiều thành quen rồi. FMV của bộ phim nhan nhản trên mạng, còn có không ít người giới thiệu phim cho bạn bè quanh mình cùng xem.

[Hay cực! Tui quên khuấy mất là mình xem phim chỉ vì đu idol rồi, ngày nào cũng đắm chìm trong tình tiết của bộ phim, mong rằng phim ra nhanh hơn chút.]

[Tận hưởng khoảng thời gian đẹp đẽ của bây giờ đi, về sau ngược chết mấy người, xem hậu trường là biết liền.]

[Á a a a! Lúc đầu tui vote cho Giang Ảnh diễn nhân vật phản diện là vì muốn xem cậu ấy bị ức hϊếp trong phim, nhưng bây giờ tui không muốn nữa, fan truyện chỉ cần nghĩ tới những tình tiết sau này là lại thấy đau lòng.]

[Tui hận không thể quay lại vả cho bản thân lúc vote cậu ấy mấy cái. Nhưng mà ngoại trừ tiểu Ảnh ra thì tui không nghĩ ra ai có thể diễn tốt nhân vật này hết.]

[Khóc rồi đây này, ai mà muốn xem tháng năm yên bình thì dừng lại đi thôi, đừng xem tiếp nữa.]

[Xem phim vì thầy Thích mà giờ tui yêu nhân vật phản diện mất rồi...]

[Kỹ năng diễn xuất của mấy chị gái cũng tuyệt lắm, trong đoàn làm phim này không có ai biếng nhác đâu.]

Thảo luận càng nhiều thì bộ phim càng nổi tiếng, đến cả tác giả truyện cũng lên tiếng rồi...

@Úc Vân Tri: Cảm ơn mọi người, đây là dáng vẻ của các nhân vật trong lòng tôi.

Trong quá trình phim phát sóng, khán giả thảo luận về tình tiết và và thế giới nội tâm của mỗi nhân vật rất nghiêm túc. Bộ phim cũng giành được top 1 của mấy bảng xếp hạng, xem như không phụ sự cố gắng của mọi người trong khoảng thời gian này, mọi công sức bỏ ra đều nhận được thành quả xứng đáng.

@Một Trái Chanh Ẩn Sâu Trong Núi: Ngày nào cũng muốn mắng idol, thế này mà bảo kỹ năng diễn xuất nát! Cảnh hai người họ đoạn tuyệt, tui khóc đến mức chết đi sống lại. Không cần phải khen, tác phẩm đã phô bày hết rồi.

Chẳng mấy chốc đã có người đào lại đoạn video Giành Ảnh tự chửi kỹ năng diễn xuất của mình, lượt share với bình luận hơn mười ngàn rồi.

Ngày hôm đó, một chiếc hashtag đã leo thẳng lên hot search...

#Diễn_viên_không_biết_năng_lực_của_mình_nhất#

@Thích Trục: #Diễn_viên_không_biết_năng_lực_của_mình_nhất# Mỉm cười.jpg

《Đúng dịp tuyết rơi》hot, kéo theo các diễn viên hot cùng. Mỗi lần phim phát sóng tập mới là độ thảo luận về các diễn viên lại càng dâng cao, đến cả diễn viên phụ như Miêu Dã cũng có thêm không ít fan.

[Cảm ơn Giang Tiểu Ảnh đã cho tôi biết đến nhân vật này, thế gian chẳng phải chỉ có đen và trắng. Sắp kết thúc rồi, không nỡ chút nào, cảm giác của tôi bây giờ chính là tâm nguyện khó yên.]

[Không thể nói rõ là ai đúng ai sai, chỉ có thể nói rằng mỗi người đều có lựa chọn riêng, chẳng có ai hoàn toàn tốt, cũng chẳng có ai hoàn toàn xấu.]

[Bộ này xứng đáng đứng top 1 của năm. Đây là tác phẩm tui thích nhất trong vòng ba năm trở lại đây. Cảm ơn bốn diễn viên chính và tất cả mọi người trong đoàn làm phim.]

[Ngược, ngược, ngược muốn chết luôn. Tui muốn xem lại từ đầu để coi tại sao hai cái con người này lại bước tới đường cùng như thế, tức chết tui rồi.]

[Aaaaaaaa Lạc Nam Kha với Tuyên Mạt Linh BE rồi.]

[Sau này ai để Giang Ảnh đi đóng phim thần tượng nữa thì tui đấm người đó.]

[Giang Ảnh: Đang chuyển đổi hình tượng rồi, mấy người đừng giục, mấy người mà giục là tui ứ làm nữa đâu.]

[Ổng tỉnh táo cái rắm á, còn có mặt mũi đi mắng blogger hả, ổng tự chửi mình còn giỏi hơn bất kỳ ai.]

Buổi tối hôm phim ra tập cuối, bao nhiêu người khóc lụt nhà. Còn hai người diễn xong câu truyện này đã thoát vai từ lâu, giờ đang ngồi trong nhà mình ăn lẩu.

"Nào, để tao nói cho mày nghe, mày đừng có mà ngang." Giang Ảnh nhìn chằm chằm con cua bự ở trên đĩa, cậu cầm chiếc đũa cho nó cắp chơi, "Đợi một lát nữa cho vô nồi là mày cũng hot thôi."

Thích Trục cũng chẳng vội, anh ngồi bên cạnh nhìn cậu gây sự với cả thức ăn.

"Trước khi mày hot thì cho tao chụp ké một tấm nhá." Giang Ảnh gắp con cua bự lên, "Trái Chanh gào rú mấy ngày nay rồi, coi như là quà tặng mọi người ngày hết phim đi."

Giang Ảnh: "Au, nó sắp cắp em rồi."

Giang Ảnh: "Mày ngang đi, mày ngang ngược nữa đi."

Thích Trục: "..."

Âm thanh chụp hình khẽ vang lên, bên trong tấm hình, Giang Ảnh đang luống cuống tay chân cãi nhau với một con cua.

@Thích Trục: [Hình ảnh] Bữa tối. Đáng yêu.jpg

Đám cư dân mạng vừa mới khóc hu hu vì xem phim, bây giờ liền phát điên luôn...

[Thầy Thích nói rõ xem nào, đâu mới là bữa tối của anh vậy? Đầu chó.jpg]

[Ố ồ, anh ta hiểu lòng người quá.]

[Tốt ghê, trong phim BE, ngoài đời HE, tui ổn rồi, tui lại có thể rồi.]

[Làm tui vừa khóc vừa cười, Truy Phong Trục Ảnh trâu bò thiệt!]

[Lau khô nước mắt, chúc mừng hạnh phúc, chúc cho tiểu Ảnh sớm có nhận thức đúng đắn về kỹ năng diễn xuất của bản thân.]

[Chúc hai anh hạnh phúc! Thầy Thích mau ăn bữa tối của anh đi nào.]

"Thời gian trôi qua thật nhanh." Bên ngoài khung cửa sổ, cây trong vườn hoa nhỏ nhà Thích Trục đã bắt đầu rụng lá. Cũng vì nhiệt độ ở trong nhà và bên ngoài chênh lệch nên mặt kính thủy tinh bám một tầng hơi nước.

Trên cửa sổ sát đất, Giang Ảnh vẽ một loạt hình vẽ đủ hình vẽ đơn giản lên hơi nước. Cậu vẽ huy hiệu nói chuyện thường xuyên, vẽ chú cua nhỏ, vẽ huy hiệu bạn thân, vẽ cả cây kẹo bông hình đám mây nữa. Lúc cậu vẽ sắp kín tấm kính thủy tinh, bầu trời bên ngoài cũng tối hẳn.

"Mùa thu tới rồi." Giang Ảnh viết tên Thích Trục lên giữa đống hình vẽ.

"Lúc quen biết em cũng là vào mùa thu, khi đó lá ngô đồng rụng khắp nơi." Thích Trục bước lại gần, anh cầm tay cậu, học theo dáng vẻ của cậu, nhẹ nhàng viết tên Giang Ảnh.

Vào một ngày của rất nhiều năm trước, Thích Trục bắt gặp một bạn nhỏ mập mạp ở trong sân nhà mình. Người lớn bảo là sau này hai đứa đi học cùng nhau đấy, nên muốn hai người sống hòa thuận với nhau.

Cả hai người đều kiêu ngạo lắm, đứng ở trong sân trừng nhau một lúc lâu. Cậu ghét tôi thì tôi cũng ghét cậu, chẳng ai ưa ai hết, cũng chẳng ai chịu nhận thua.

Sau cùng, anh lớn đành nhường nhịn trước. Thích Trục chọt chọt vào má của bạn nhỏ mập mạp nhà người ta: "Đừng trừng mắt nữa, em gọi anh là anh Thích đi rồi anh cho em kẹo bông."

"Anh Thích ơi, anh thành tinh rồi phải không? Cho em có mỗi cây kẹo bông mà đã muốn bắt em đi rồi." Tự dưng nhớ đến chuyện này khiến Giang Ảnh không nhịn cười nổi, "Ít nhiều gì cũng phải cho em hai cây chứ, sao em lại dễ lừa thế này."

"Ừm." Thích Trục chẳng phủ nhận, "Em cũng không thiệt đâu."

Hai người họ cãi nhau từ khi tiểu học tới khi học trung học, rồi lại cãi từ khi học trung học tới khi mỗi người trở thành một phần trong giới giải trí. Từ đầu tới giờ, Giang Ảnh vẫn luôn giữ cách xưng hô này với anh...

Giống như bọn họ của sau này vậy, mãi mãi như hình với bóng.

Lá ngô đồng rụng khắp sân vườn, làn sương mờ mờ dần che phủ lên các hình vẽ trên mặt kính thủy tinh. Tựa như thời gian và chuyện đã qua của những năm tháng này, xuyên qua thời thơ ấu ngây ngô, băng qua thời học sinh nhốn nháo, dần khắc sâu vào ký ức, biến thành tấm ảnh chụp, được mỗi người cất vào album nơi trái tim, coi như bảo vật, cẩn thận nâng niu.

Trên kính thủy tinh chỉ còn mỗi hai cái tên vẫn rõ ràng như cũ.

Tháng năm dài đằng đẵng, dù thắng hay thua thì mọi điều đều xứng đáng.

——Hết chính truyện——

_ _ _

Shiguang: Xong chính truyện rồi 👏👏👏