Chương 10: Cẩn thận cháu báo cảnh sát

Chương 10: Cẩn thận cháu báo cảnh sát

Diệp Liệt Thanh nhíu mày, hắn cảm thấy phiền nhất là dáng vẻ như vậy của phụ nữ, nhận lấy rượu người ta đưa uống một hơi cạn sạch.

“Được rồi… Nên làm gì thì làm chuyện đó đi…”

Người phụ nữ nhìn ly rượu rỗng tuếch, trên mặt lướt qua ý cười vui mừng, dịu dàng gật đầu với Diệp Liệt Thanh:

“Anh rể, nếu có chuyện gì có thể gọi em…”

Văn Uyển thấy thế khẽ xùy một tiếng, không nói chuyện.

Gọi cô ta… Thịt béo mà Văn Uyển cô để mắt tới… Còn đến lượt người khác ư.

Diệp Liệt Thanh nghe âm thanh Văn Uyển phát ra, huyệt thái dương phát đau: “Tổ tông… Nhanh ăn đi, ăn xong thì theo dượng trở về hay là ngủ ở đây?”

“Đương nhiên là ngủ với dượng… Ở chỗ này bác gái và các cô sẽ không quản cháu.”

Diệp Liệt Thanh nghe câu “ngủ với dượng” của cô gái, mí mắt bắt đầu không ngừng giật giật.

“Buổi tối dượng phải về cục…”

“Oa… Dượng! Dượng uống rượu còn dám lái xe! Cẩn thận cháu báo cảnh sát…”

“…” Diệp Liệt Thanh xoa trán: “Báo đi báo đi! Cháu nhanh đưa dượng vào, dượng còn có thể được giải thoát sớm một chút!”

Mỗi ngày bị tổ tông đánh không thể mắng cũng không thể hành hạ như vậy, hắn thật sự nghĩ không bằng đi vào trong đó ở hai ngày cho thanh tịnh!

Văn Uyển nâng cằm lên, liếc mắt nhìn người phụ nữ ở trong đám người thường nhìn chằm chằm Diệp Liệt Thanh, vẻ mặt dần nghiêm túc.

“Dượng dẫn cháu đi! Cháu không đi dượng đừng mơ chạy! Nhanh đi thuê phòng đi…”

Diệp Liệt Thanh nhíu mày, trầm giọng nói: “Tự mình đi.”

“Cháu còn chưa trưởng thành, không thuê được…”

“…”

Diệp Liệt Thanh thuê phòng cho Văn Uyển, lại chấp nhận số mệnh đưa người tới phòng.

Mới kiểm tra phòng xong, tim không hiểu sao lại đập nhanh hơn, hơi thở cũng không nhịn được dồn dập hơn.

“Dượng… Dượng làm sao vậy? Mặt của dượng thật đỏ…”

Văn Uyển đi tới bên cạnh Diệp Liệt Thanh, tay sờ lên gương mặt hắn: “Nóng quá…”

Gương mặt Diệp Liệt Thanh âm trầm nhìn chằm chằm Văn Uyển mấy giây, tiếng thở dốc càng ngày càng nặng:

“Tránh ra… Dượng…”

Còn chưa nói dứt lời, tay Văn Uyển đã đẩy nhẹ một cái, Diệp Liệt Thanh thành thật ngã lên giường.

“Văn…”

“Dượng… Dượng cứng rồi…”

Nhục côn cứng rắn của Diệp Liệt Thanh gần như sắp làm nứt quần hắn ra: “Gọi… Gọi điện thoại cho… Ừm…”

Không đợi người nói hết câu, chỉ nghe “cách” một tiếng, Văn Uyển cởi thắt lưng bên hông Diệp Liệt Thanh, cái tay non mềm nắm lấy nhục côn thô to nóng bỏng.

“Văn Uyển…” Diệp Liệt Thanh nghiến răng chống đỡ, tìиɧ ɖu͙© trong cơ thể vừa hung vừa mạnh, không khỏi nghĩ tới ly rượu người phụ nữ kia mới bưng lại.