Chương 20

Vừa kết thúc một cuộc họp dài, Isabelle khó chịu bước ra khỏi khách sạn để hít thở. Ra đến ngoài khách sạn, Antoine biết ý định của cô ấy, tỏ vẻ muốn gia nhập, cô ấy cũng thờ ở gật đầu. Lúc thả lỏng, tâm trí cô ấy lại hướng về Mục Lam, nhưng không ngờ lúc xoay người lại bị ôm hôn.

Ánh mắt Isabelle không hề gợn sóng, cảm nhận được đối phương đang cố gắng dụ dỗ cô ấy vào sự thân mật bất ngờ này. Cô ấy không hưởng ứng, lạnh lùng nhìn người đàn ông không có khoảng cách với mình.

Cuối cùng, Antoine thất bại buông cô ấy, mở mắt ra, trong đôi mắt xanh lam tràn đầy sự nghi ngờ khó giải thích. Anh ta hoàn toàn bị vẻ đẹp và sự gợi cảm của Isabelle mê hoặc. Lúc mới tiếp xúc, rõ ràng Isabelle cũng mập mờ cười với anh ta, Antoine cũng vui vẻ với loại tình thú này, anh ta nghĩ mình có cơ hội hái được bông hoa này.

Song, ngay lúc anh ta cảm thấy giữa bọn họ đã đủ mập mờ để tiến thêm một bước, Belle đột ngột bắt đầu giữ khoảng cách với mọi người xung quanh, sau khi tan việc cũng không còn xuất hiện tại những buổi tụ tập yêu thích nhất của cô ấy nữa.

Antoine mất mát nghe được người khác nói hình như Belle có đối tượng mới, anh ta chỉ có thể giữ phong độ mà chúc phúc. Không ngờ chỉ một thời gian sau, Isabelle lại quay lại những buổi tụ tập, anh ta cho rằng đó là cơ hội của mình.

“Antoine.” Isabelle lên tiếng: “Chúng ta chỉ là bạn bè.” Sau khi nói xong, cô ấy không để ý đến sắc mặt của đôi phương, xoay người rời đi. Nụ hôn vừa rồi khiến cô ấy khó chịu, đồng thời nhớ đến mùi hương cơ thể Mục Lam. Lúc này Isabelle mới phát hiện mình nhớ cô đến nhường nào. Cô thề rằng lúc nhìn thấy Mục Lam, nhất định phải nói với cô rằng mình yêu cô, nghiêm túc đề nghị Mục Lam ở bên cạnh mình.

Isabelle đứng ở ven đường đón một chiếc xe, vội vàng chạy nhanh về nhà của Mục Lam. Tới dưới lầu nhà Mục Lam, lúc cô ấy chuẩn bị trả tiền, đột nhiên chú ý tới phía trước cách xe không xa có một đôi nam nữ ôm nhau, tay phải đang đưa tiền cho tài xế thoáng chốc dừng lại giữa không trung.

Nụ cười còn chưa thu lại vẫn treo trên mặt, nhưng niềm vui dọc đường đến đây đã biến mất. Isabelle nhìn chằm chằm Mục Lam đang dựa vào lòng chồng chưa cưới cũ, lần đầu tiên nếm trải vị đắng của sự hối hận. Sự im lặng của cô ấy khiến tài xế chú ý hỏi thăm, Isabelle cất tiền mặt, nhẹ giọng nói: “Lái xe đi.” Cô ấy chán nản dựa lưng vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại như muốn trốn tránh, mặc cho xe nhanh chóng lướt qua hai người, bỏ họ lại phía sau.