Say Rượu Tình Ý

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit : kunb0s2toma Vốn là thanh mai trúc mã từ thời còn nhỏ nhưng càng lớn càng trở nên xa lạ, công danh làm người hắn thương càng ngày càng xa rời hắn. Liệu hắn có thể có được những thứ mình muốn? Ta …
Xem Thêm

Chương 3
Trăng sáng lên cao, mây bay lững lờ, thân hình tuyệt bích của người mình thương nhớ đang ở ngay trước mặt. Khi ta phong trần mệt mỏi xuất hiện ở trước mặt người kia, ta cảm thấy vô cùng mừng rỡ. Hắn lại mang vẻ mặt không dám tin, giống như đang trong mộng nhìn chằm chằm ta.

“A Diệp, sao ngươi lại tới đây? Phụ thân ngươi có biết không?” Tư Mã Dục-phụ thân hắn, cũng chính là bá phụ của ta ngạc nhiên tiến lên hỏi.

“Biết. Con đã nói là có chuyện quan trọng đến tìm Diệu.” Trước khi đi ta có để lại một phong thư, như vậy cũng coi như là đã, đang, rồi sẽ biết đi.

“Vậy ngươi nhanh đi vào trong lều đi, nơi này là chiến trường, vô cùng nguy hiểm, có biết không? Nói chuyện một chút xong ngươi phải trở về ngay, nhớ chưa?” Ông không hổ danh là bá phụ, vẫn ân cần dặn dò, thấy ta gật đầu đáp ứng mới tiếp tục cùng chúng tướng sĩ trao đổi việc quân cơ.

——

Ta đem Diệu kéo vào lều trại của hắn, hắn vẫn trưng ra vẻ mặt choáng váng cùng với bộ dáng ngơ ngác không chịu được. Thẳng đến khi ta đem hắn ôm vào trong lòng, mới nghe thấy giọng nói trầm thấp, đầy áp lực chất vấn vang lên:“Sao ngươi lại đến đây?”

Cảm thụ người trong lòng thật ấm áp, ta thỏa mãn nở nụ cười, trả lời hắn: “Ta uống rượu, tự nhiên nhớ ngươi, nghĩ về ngươi đến rối tinh rối mù, định thần lại thì đã tới đây rồi.”

Hắn đột ngột đẩy ta ra, thấp giọng giận dữ:“Ngươi, ngươi …sao ngươi cứ thích làm những việc quái đản, hồ nháo như thế? Kinh thành đường xá xa xôi như vậy, lại một thân chẳng có chút võ vẽ gì, vạn nhất giữa nửa đường có chuyện gì xảy ra thì sao ….Ngươi, ngươi bảo ta, bảo ta ……”

Rốt cuộc hắn không thể nói được nữa,

gấp gáp ôm lấy cổ ta. Ta vẫn vô tư cười hơ hớ ôm chặt thân hình đang khẽ run kia,“Được rồi, được rồi, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta không xảy ra cơ sự gì hết. Xem ta mang đến cho ngươi cái gì này, rượu ngon đó, ta rất muốn cùng ngươi cộng ẩm.”

Nghe thấy thế hắn mới tạm buông ta ra, ngó nghiêng một hồi mới nhận ra trong tay ta mang theo hai vò rượu, thế mà hắn ôm từ nãy giờ lại chẳng hay biết gì. Hắn thật là ngốc, ngốc đến đáng yêu điên đảo.

“Ngươi từng nói, uống rượu, nhất định phải có lý do, cao hứng liền chúc mừng, buồn khổ bèn

tiêu sầu, mệt mỏi phải giải lao, chán nản thì cần nâng cao tinh thần…… Ngươi lần này ngàn dặm xa xôi đến cộng ẩm cùng ta, là vì cái gì?”

Ta ngửi thấy mùi hương của rượu quanh quẩn trên chóp mũi, chậm rãi nói: “Tại câu nói của ngươi, ‘Con đường nhân sinh còn dài lắm, chỉ biết nhìn mà không trân trọng được.”

“Ha ha, cái đồ đần nhà ngươi cứ

nghĩ, nghĩ mãi, cho nên muốn tới tìm ta để xác định ư?” Hắn cười đến nheo cả hai mắt lại, cong cong như vầng trăng khuyết. Thật mê người, thật dụ hoặc hại người!

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

Ta cứ

thế

chăm chú theo dõi khuôn mặt đang vui vẻ cười, quên cả thiên địa kia.

“Đương nhiên không phải, ta say nên cơ hồ đã loạn viết chăng?!” Hắn cầm lấy ly rượu, chậm rãi mân mê miệng chén. Chết tiệt! Ta có tưởng tượng không mà sao hắn làm cái gì cũng như

đang dụ hoặc ta thế này, haizzzz nhưng ta vẫn phải giả vờ nhã nhặn, nhìn hắn cười cười.

“Ta không tin.”

Hắn không giống ta, chưa từng cư xử tùy tùy tiện tiện bao giờ. Dám lừa người cơ đấy! Tí xem ta hảo hảo trừng phạt ngươi thế nào đi. (¯¯3¯¯)

‘’….. Được rồi, cho dù là có. Nhưng……”

Thở dài một tiếng, buông ly rượu xuống, hắn giương mắt nhìn ta, nồng đậm ôn nhu, “Nhìn thấy ngươi, tất cả đều không có……”

Ta đứng dậy, vòng qua cái bàn, thoát khỏi chướng ngại vật,

kéo

người nào đó vào lòng, kìm lòng không được mà hướng đôi môi ướŧ áŧ đỏ tươi vì rượu của hắn mà hôn xuống, tham lam tiến hẳn vào trong, nhấm nháp hương vị tuyệt diệu chỉ riêng hắn có……

Có phải ta không nên tới đây? Để

rồi bị trầm luân trong ái tình?

“– A Diệp, đây là da cáo mà phụ thân ngươi viết trong thư muốn ta tìm cho, vừa vặn ngươi đến đây, vậy thì mang về đi.” Đột nhiên, bá phụ Tư Mã Dục không biết từ đâu lù lù đi đến.

“Làm sao vậy?”

Thật may mắn vì ông ấy không thấy được cái bầu không khí ám muội không rõ ràng này.

“Không có gì.” Ta lơ đãng lau miệng,“Chỉ là uống rượu vào nên con cảm thấy hơi say thôi, rồi con sẽ sớm trở về…..’’

“Cũng tốt, nơi này dù sao cũng là nơi đánh giặc, không an toàn.”

“Bá phụ, khi nào thì các người có thể hồi Kinh thành?” Ta tò mò hỏi thăm tình hình chiến sự.

“Có chút khó giải quyết, tuy rằng vài lần thắng tiểu trận nhưng tổng thể ta vẫn cảm thấy dường như bọn chúng đang dò thực lực quân ta, thật không khác gì đang đùa giỡn chúng ta. Huống chi bọn chúng binh hùng tướng mạnh, rất có thể phải

trường kỳ tác chiến, ngày về không thể nói trước được.” Trong giọng nói của bá phụ cũng có chút ít lo lắng.

“Nhất định phải bình an trở về.” Ta cũng bắt đầu lo lắng theo.

“Ha ha, yên tâm đi! Bá phụ có bao nhiêu năm kinh nghiệm sa trường rồi hả? Trận thế gì mà chưa từng thấy qua? Nhất định đại thắng trở về!” Đem da cáo giao cho ta, lại nhắc nhở thêm một lần nữa,“Các ngươi cũng đừng hàn huyên quá muộn, nên nghỉ ngơi sớm đi.”

Ta gật gật đầu, bá phụ vừa rời khỏi ta bèn nhếch môi nhìn người bên cạnh, tà tà cười gian:“Chúng ta nên sớm nghỉ ngơi thôi.”

“Đây là quân doanh, ngươi đừng xằng bậy!” Khuôn mặt hắn bỗng trở nên đỏ ửng, không biết là do rượu, hay là do lỡ nghĩ đến cái ý tưởng gì không trong sáng đây (づ  ̄ ³ ̄)づ Ta phải trêu, phải trả thù cho những ngày tháng mong nhớ mới được, a, phải tính cả lãi nữa …..bận rộn …bận rộn thật!

“Ngươi nói cái gì đâu đâu vậy, bôn ba mệt nhọc cả ngày, ta chỉ

đơn thuần là muốn đi ngủ mà thôi.” Vỗ vỗ hai má trơn bóng của hắn, trêu đùa:“Người này trong đầu đang suy nghĩ cái gì? Hử?”

Nhanh tay nhanh chân thơm trộm vào cái miệng đáng yêu kia một cái.

“Hỗn đản! Tắt đèn, ngủ đi!” Hắn giận quá hóa thẹn, đem ta mặc kệ mà bò lên giường.

“Ha ha ha!” Ta cười to tiến đến ôm ôm, xoa xoa, sờ sờ thắt lưng của hắn, đẩy hắn ngã xuống giường.

Chúng ta vẫn tự nhiên như

ở nhà,

giống như

trước đây, chính là cùng nằm trên một chiếc giường, ôm nhau ngủ, không cần tò mò đâu ~ đương nhiên là có làm một chút gì gì đó đó rồi. Cho đến khi tiến vào mộng đẹp trước một khắc ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, có lẽ bệnh tham luyến độ ấm thân thể của ta lỡ mắc phải từ nhỏ rồi, từ hắn mà đến cũng nên…………

Về nhà, đem da cáo giao cho phụ thân, ông cũng khá kinh ngạc nhưng cũng chẳng hỏi han gì thêm. Từ

đó về

sau, Chiêu Văn Vương vẫn như trước,

thường lui tới tìm ta,

thỉnh thoảng lại đến cùng ta “Nâng cốc ngôn hoan, cầm đuốc soi đêm đàm”. Tình hình chiến đấu nơi biên cảnh vẫn đang trong thế giằng co, không nóng, mà cũng chẳng lạnh, ngày về không biết đến khi nào đây …..

Thẳng đến đêm khuya của một ngày, khi ánh trăng đã nhô lên cao lắm rồi….

Ta nằm ở trong một khối ôm ấp ấm áp nghĩ đến con người đang nơi biên thùy kia.

“Suy nghĩ cái gì thế?” Hơi thở ôn nhu phảng phất ở bên tai ta.

“Quốc gia xã tắc……”

Tiếng cười trầm thấp, khẽ khàng như từ trong ngực vang lên, cắt đứt câu nói hay ho của ta.“Ngươi mà cũng có ngày quan tâm đến quốc gia xã tắc ư?”

“Đương nhiên, ta là một thần dân cực hảo, cực phẩm.”

“Ha ha, ta xem quan tâm đến quốc gia xã tắc là giả, nhưng quan tâm đến Tư Mã Diệu kia mới là thật đi.”

Y vẫn dùng ngữ điệu nhu hòa mà ta vẫn thường xuyên được nghe thấy nói đểu lại ta.

“Có gì không đúng sao?”

“Không có gì không đúng, các ngươi tình như thủ túc, đương nhiên là nên quan tâm. Chỉ sợ, còn có tình cảm khác.”

“Ngươi từ đâu biết được?” Ta xoay người đối mặt y, không có giật mình, có cảm xúc gì thì chính là tò mò mà thôi.

“Dạ yến ngày ấy, ánh

mắt của hắn thủy chung chỉ nhìn đúng một người, mặc dù đã cố gắng che giấu, nhưng nếu là người hữu tâm thì không khó nhìn ra.”

Hóa ra…… Thật sự

nhìn ra được …… Nhưng cái vị đang ở đây nhìn ra được điều đó thì đúng là người không đơn giản chút nào.

“Ngươi còn nhìn ra cái gì nữa?” Mang theo chút hứng thú, ta

nhíu mày lườm y.

“Ta còn nhìn ra…… trong mắt

của hắn có chút buồn khổ, hiển nhiên, ngươi cũng có lúc có biểu tình làm cho hắn bất an.”

Con người này sao mà lợi hại đến phát sợ thế này, không hổ là Chiêu Văn Vương nổi danh tài trí thông tuệ, quả nhiên không phải hạng người hời hợt.“Chắc vẫn còn chứ?” Ta tiếp tục dò hỏi.

“Còn có chính là…… Vì chính bản thân ta, ta không thể nói. Ta là người ích kỷ……”

Mắt phượng nhỏ dài, sâu không thấy đáy nhìn ta đầy thâm tình.

Ta thấy không thú vị, bĩu môi, tiếp tục ôm lấy y.

Không biết qua bao lâu, đến tận khi sương mù buồn ngủ che kín, ta nghe thấy y chậm rãi nói: “Ba ngày sau…… Bọn họ sẽ mang tin khải hoàn về tới’’

Rốt cục…… Cũng đến ngày trở về ….. Mang theo ý cười an tâm, ta nặng nề chìm sâu vào giấc ngủ.

Thêm Bình Luận