Say Rượu Tình Ý

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit : kunb0s2toma Vốn là thanh mai trúc mã từ thời còn nhỏ nhưng càng lớn càng trở nên xa lạ, công danh làm người hắn thương càng ngày càng xa rời hắn. Liệu hắn có thể có được những thứ mình muốn? Ta …
Xem Thêm

Chương 2
“Đứa con chết tiệt này, đêm nay ta cấm ngươi xuất môn! Nghe chưa?” Phụ thân vừa vặn thấy ta bèn ngăn lại, nặng nhẹ khuyên nhủ.

“Có chuyện gì sao?” Ta gãi cằm, ngáp một hơi dài, đúng một bộ dáng siêu cấp lười biếng.

“Đêm nay Chiêu Văn Vương muốn tới nhà chúng ta dùng cơm, nói là muốn ăn thử cơm rau dưa cho biết.”

“Ăn chực à? Thật là tồi tệ, bộ nhà y không có cơm để ăn sao ლ(¯ロ¯ლ)?”

“Bốp”

Bàn tay thô to của phụ thân giáng ngay xuống ót ta. “Tiểu tử nhà ngươi vẫn chưa tỉnh ngủ ư, giời ơi, mau trở về ngủ bù cho ta, buổi tối cấm không được làm xấu mặt ta!”

“Đã biết.”

Ta vuốt vuốt cái đầu đang đau nhức vì rượu, lè nhè đáp lời.

“Chưa hết đâu, ta nói cho ngươi biết, ngươi hiện tại hàng đêm cứ đi lêu lổng suốt, so với Nhị ca ngươi còn càn rỡ gấp đôi. Tiểu tử ngươi cẩn thận không có ngày mất sức mà chết đấy.’’

Ta có chút giật mình, há hốc miệng nhìn chằm chằm lão cha, ông hiện tại bao nhiêu tuổi rồi chứ, nói cái gì thế không biết. Ây da, ông ý không biết ngượng nhưng bầu trời nhân cách như ta thì ngượng lắm~

“Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không mau trở về ngủ?!” Lại một chưởng chụp lên cái lưng gầy yếu của ta, “Cùng nữ nhân mỗi ngày vui đùa, chết người, chết người có biết hay không?”

Ta không khỏi cười khẽ ra tiếng: “Phụ thân, đây không phải là lúc bàn bạc, trao đổi kinh nghiệm đâu.”

“Ngươi, cái đồ..cái đồ…hoang da^ʍ vô độ–”

“Được rồi, ngừng ngay lập tức! Con đi ngủ là được chứ gì!” Mắt thấy chưởng lực hoành tráng cỡ sét đánh sẽ hạ xuống, ta lập tức co giò chạy cho nhanh.

Đi ngang qua hành lang, ta vô tình gặp Đại ca Nguyên Khác của nhà mình.

“Đại ca, từ từ, đừng nói gì cả. Phụ thân muốn ta đi ngủ để buổi tối nghênh đón Chiêu Văn Vương. Ta đi trước đây ~ Khỏi tiễn, khỏi tiễn.”

Nói xong, ta chuồn thật lẹ, thực sự là một lần cũng không muốn nghe thêm những bài ca theo cùng năm tháng của huynh ấy.

“Xem ra, đệ lại muốn hảo hảo cùng ta ”hàn huyên ” rồi.” Thanh âm phía sau lạnh như băng của đại ca bay bay gần xa, làm cho ta chạy thừa sống thiếu chết.

Lại đi thêm một đoạn nữa, ta nhìn thấy vẻ mặt sầu mi khổ kiểm của nhị ca, trông tội nghiệp ủ rũ không thể tả được, Haizz, chắc là đã cùng Đại ca ‘’hàn huyên’’ thật lâu.

“A Diệp, ngươi chết ở chỗ nào thế, sao không đi cứu nhị ca? Thiếu chút nữa ta bị Khác niệm chết rồi!”

“Ha ha.”

Ta cực kì vô sỉ, ngây ngô cười trong sự đau khổ của người gặp họa.

“Nhớ rõ lần sau có đi nơi nào hay ho phải kêu ta đi cùng đấy! Ta lúc nào cũng nhớ đến ngươi! Còn ngươi thì sao? Chỉ biết hưởng một mình. ” Hắn trách ta không đủ nghĩa khí, trừng mắt lườm ta một cái đầy oán giận.

“Rồi, rồi. Mà này, Chiêu Văn Vương vì sao lại muốn đến Phủ của chúng ta?” Ta rũ tay đổi chủ đề, đương nhiên phải nói lảng sang chuyện khác rồi, nhị ca mà ca thán, chắc cũng không kém phụ thân và đại ca đâu. Cái này người ta gọi là di truyền ~

“Ai biết được, chắc là vì hôm qua đã đi Tư Mã gia, hôm nay đến Phủ chúng ta, hai bên cũng không thiên vị bên nào chăng?’’

Nhìn hắn bộ dáng đoán mò mà vẻ mặt như kiểu phát minh ra cái gì vĩ đại lắm, ta chán nản vỗ vỗ vai hắn,“Lần sau cùng đi Di Hương viện đi, bây giờ ta đi ngủ một chút.”

“Hắc hắc, tốt, tốt!” Bản chất sắc lang của hắn lại bị lộ ra đến triệt để, người đâu mà vừa háo sắc, vừa dễ bị lừa thế không biết, thế này sao sống an toàn trên đời được đây

—-

Uống rượu, phải có bầu không khí, sương đêm quanh quẩn, rồi ban đêm tiến đến thì cùng nhau chè chén, hai ba tri kỷ mượn rượu đối ẩm, chuyện trò, chỉ điểm giang sơn, có thể mượn rượu làm đối, thừa túy ngâm thi, thật là nhân sinh chả còn gì tốt đẹp hơn.

Nhưng, những điều mà bọn họ bàn luận cũng quá là thâm ảo khó hiểu. Khuôn mặt của nhị ca tỉnh táo lạ thường cơ mà ta biết chắc chỉ là giả bộ. Quả nhiên, trường hợp này hoàn toàn không thích hợp với những người ngu ngơ chính sự như chúng ta.

“Bổn vương có thể cùng lệnh lang nói chuyện riêng được không?”

Đột nhiên lọt vào tai những lời này, ta cùng với nhị ca tinh thần rung lên vì tột độ sung sướиɠ, rốt cục có thể thoát khỏi cái bàn rượu ngột thở này rồi sao? Cũng là điều đương nhiên thôi, y chỉ cần ngồi cùng với đại ca tài giỏi của ta là được rồi, ta với nhị ca chỉ gọi là góp vui cho đẹp đội hình.

Ấy thế mà câu nói phía dưới lại làm cho ta thiếu chút nữa đem rượu trong miệng phun ra bằng sạch.

“Bổn vương cùng Nguyên Diệp nhất kiến như cố, muốn nâng chén đối ẩm, cầm đuốc soi đàm luận đêm khuya, không biết quý phủ có cảm thấy bị quấy rầy?”

Tiếng nói của y vô cùng trầm thấp nhưng vẫn thập phần uy nghiêm, trong ngữ điệu nhu hòa lại ẩn chứa một loại lực lượng làm khϊếp hãi lòng người. Hiển nhiên là khiến ba người đang ngồi trước mặt sửng sốt vô cùng, phụ thân vì muốn xác định rõ còn quên mất cả lễ nghi, chỉ chỉ chỏ chỏ ta,“Chiêu Văn Vương là chỉ nó ư?”

“Chẳng lẽ hắn không phải là Nguyên Diệp sao?”

Y vui vẻ nở một nụ cười ôn hòa.

“Nó đúng là Nguyên Diệp. Tiểu khuyển còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, có lẽ đã mạo phạm đến người, thỉnh Chiêu Văn Vương giơ cao đánh khẽ. Như vậy, vi thần xin cáo lui.” Trước khi đi ông còn hung hăng trừng, liếc mắt lườm ta một cái, muốn ta cẩn thận hầu hạ.

Nhìn đại ca cùng lão cha vẻ mặt nghi hoặc, cùng nhị ca đi mà như lẩn trốn, ta mới quay đầu nhìn về phía người đang ngồi đối diện ta.

“Hử, nhất kiến như cố*?” Ta thì thào nói nhỏ, giống như chả thèm để ý xem thái độ mình nói ra câu gì là vô lễ câu đó.

Nhất kiến như cố: Lần đầu gặp mặt mà như quen từ lâu.

“Không phải là nhất kiến như cố.”

Môi cong lên, y nở một nụ cười nhẹ có chút ý vị sâu xa,“Là vừa gặp đã thương.”

Cười tươi lắm, làm ta cũng rất muốn cười. Nhưng khi chống lại con ngươi đen cùng ánh mắt nóng cháy vô cùng rõ ràng, không thèm che giấu kia, ta nhất thời có chút giật mình, hóa ra Chiêu Văn Vương….không những rất dị mà còn vui tính như thế này à.

Ta tinh tế đánh giá con người trước mắt. Thân hình y cực kì cao lớn, gương mặt lại tuấn mỹ làm lòng người phải say, thần phải mê, ngọc thụ lâm phong vô cùng, có thể nói là siêu cấp đại soái ca, lông mi dày rậm, con ngươi đen cuồng dã không chút kiềm chế du͙© vọиɠ nơi đáy mắt, môi mỉm cười, làm cho người ta thấy khâm phục cái khí chất hoàng gia tựa như toát ra từ trong tim của y.

Ta nở nụ cười, nhẹ nhàng nói đểu:“Ta không có ở dưới đâu à nha.” Nghe hiểu được đi.

“Việc gì chả có lần đầu tiên?” Thủy chung bảo trì nụ cười tao nhã.

“Cái này… là vương lệnh, không thể làm trái sao?” Ta có chút buồn rầu.

“Ngươi muốn nghĩ như thế cũng được.”

“…………”

Lần đầu tiên rất đau, bất quá kỹ thuật của y không tồi, cũng coi như có chút hưởng thụ. Lần đầu tiên bị người lạ ôm vào trong ngực, thực ấm áp, độ ấm thân thể làm cho ta thoải mái mà không muốn rời đi.

Trong khi lờ mờ mơ ngủ, nhiệt độ cơ thể bỗng nhiên rời xa, ta không khỏi mở miệng thấp giọng gọi:“Đừng đi……”

Ấm áp lại buông xuống, thân thể lại được ôm chặt vào l*иg ngực to lớn, ta vừa lòng cong cong khóe miệng……

——

Sau, đại ca thăng quan, phủ đệ lại được sửa. Lại sau, biên cảnh chợt có quân xâm lược tiến phạm, Nhất phẩm đại tướng quân đem yêu tử cùng ra biên cảnh để chống lại kẻ thù ngoại xâm.

Đêm trước khi đi, ta và Diệu như điên cuồng rơi vào bể sâu tìиɧ ɖu͙©, giống như thể đây là lần cuối cùng của cuộc đời. Mây mưa thất thường càng thêm tham hoan, kích động lại kích động, y phục thời khắc đó rơi ở đâu cũng chẳng ai quan tâm, nhưng kế tiếp chính là mất mát……

“Diệp…… Ngươi có yêu ta không? ” Người trong lòng sâu kín hỏi.

“Ta…… Không biết……” Không nghĩ lừa gạt.

Bên gáy truyền đến tiếng khóc thấp thoáng, trên vai lành lạnh. Ta chặt chẽ ôm lấy hắn.

‘’Thật xin lỗi…… Thật sự

xin lỗi, ta không phải không yêu ngươi, ta thật sự cũng không biết là mình yêu ai. Nhưng có một điều ta biết rõ nhất, đó là ta không muốn thương tổn ngươi. Đối với ta, ngươi là người ta không muốn thương tổn nhất, ngươi là người mà ta đau lòng nhất….. Tuy rằng không phải là tình yêu nhưng ta rất để ý đến ngươi, ngươi không cần phải khổ sở…..đừng khổ sở vì ta …… ‘’

———-

Trước khi hắn đi, ta ép hắn nuốt một viên đan dược, hoàn toàn vô hại thôi, lại tốt cho thân thể của hắn. Hắn, còn phải cưỡi ngựa mà.

Phụ thân cũng ở bên cạnh, cùng với lão bằng hữu nói lời bảo trọng, dặn dò vài điều. Ta đi đến dìu hắn lên yên ngựa, ánh mắt của hắn vẫn như cũ, vẫn trong suốt như vậy, nhưng có một chút đau lòng … Đôi mắt sáng ngời ấy lúc trước vốn không có ưu thương… Thần thái của hắn vẫn vậy, rất phong độ, nhưng mà thỉnh thoảng lại vô ý nhíu mày, hiện ra bộ dáng sầu khổ phiền chán; Cái miệng của hắn mềm mại, tựa tiếu phi tiếu, luôn luôn cao ngạo, nhưng lại mơ hồ cất giấu bi ai thật sâu.

Ta không nói gì đưa hắn xuất chinh……

Một tháng trôi qua, mưa, rả rích còn rơi xuống. Thiên địa xa vời, vạn vật mơ hồ, mọi thứ tối đen, bụi bậm lại cực kì ẩm ướt. Mất mát người, ta đứng lặng ở phía trước cửa sổ, ngóng nhìn, nhưng không nhìn thấy bất kì một điều gì cả, mọi thứ trước mắt đều mông lung, tâm là một khoảng trống đầy vắng lặng.

Một người đi tới, ôm ta vào lòng, càng lúc càng ôm sát hơn, ta cứ thế tham lam hưởng thụ luồng nhiệt cực ấm áp đó.

“Có người nói, tham luyến nhiệt độ cơ thể người là có quan hệ với việc khuyết thiếu tình thương của mẹ.” Thanh âm giàu có từ tính đằng sau lưng mang theo ý cười.

“Có lẽ vậy.” Mẫu thân của ta mất sớm, ta luôn cảm thấy thiếu tình thương, vì thế mới có thể quan hệ bừa bãi như thế này sao?

“Vì sao không cùng ta hồi Vương phủ?”

“Không muốn bị trói buộc.”

“Cho dù người bị trói buộc, tâm của ngươi cũng rất khó phục tùng.”

“Ha ha, Vậy sao? ngươi có biết hầu tử vì sao phải đi tìm ánh trăng?”

Không đợi y trả lời, tự lảm nhảm,“Trăng trong nước, nhẹ nhàng tiếp xúc, bỗng vỡ vụn. Chúng nó bởi vì tò mò mà truy tìm; Bởi vì vỡ vụn mà giật mình. Mặt nước khôi phục lại vẻ bình tĩnh rất nhanh, trên tay hầu tử chỉ còn lại những giọt nước ướt sũng. Con người thì sao? Trên tay có năng lực nắm giữ cái gì?”

“…… Ý của ngươi là nói ta cuối cùng sẽ mất đi ngươi ư?” Bên hông bị siết nhanh.

“…… Ta cũng không phải là thầy tướng số.”

———–

Mấy ngày chưa uống rượu, giống như muốn quăng hồn đi mất. Tối nay thực sự muốn uống xoàng một phen. Trời cao trăng sáng, thực sự muốn nâng chén, cầm lấy chút rượu mà ngồi bừa bãi tại cửa sổ. Bỗng chỉ cảm thấy một trận, lại một trận đau đớn trong tim. Cứ ngồi như thế để từng cơn gió nhẹ thổi qua, làm say lòng, say luôn cả tâm trí.

Không khỏi đề bút viết xuống: Một mình tại cửa sổ chè chén, có chút men say, nhớ ngươi!

Nhất thời xúc động, làm cho người ta ra roi thúc ngựa đưa đi Lập Châu – nơi hắn hạ trại đóng quân.

—–

“A Diệp, ngươi đã nói cùng ta đi Di Hương Viện, đến bây giờ cũng không thực hiện!”

“Nhị ca, ta chẳng có chút tâm tình nào.” Không biết vì sao, từ sau khi hắn rời khỏi, nguyên bản cái tính tình không chịu cô đơn yêu nháo như ta giờ lại lắng đọng xuống. Việc này làm cho lão cha cùng đại ca có chút vui mừng, nói là lớn lên đã chín chắn, thành thục hơn rồi. Chính là khổ nhị ca, không có người bồi hắn cùng nhau làm nhiều trò điên rồ.

“Tam thiếu gia, thư của người từ Lập Châu!”

Ta cọ người đứng lên đoạt lấy, mở ra chỉ có hai hàng chữ nhỏ:

‘’Của ngươi túy làm cho ta ưu, của ta túy lại làm ta tỉnh. Con đường nhân sinh vẫn còn dài, cứ nhìn mà chẳng trân trọng được! ‘’

Đây là cái ý tứ gì chứ? Hắn muốn…. chấm dứt sao?

Nhất thời xúc động, chính mình ra roi thúc ngựa đuổi theo đến Lập Châu……

Thêm Bình Luận