Buổi tối tan làm, Kiều Ngôn về nhà thay đồ, rồi đến địa điểm đã hẹn với Lạc Y.
Đó là một quán ăn bình dân, không có gì đặc biệt. Khi Kiều Ngôn đến, Lạc Y đã ngồi sẵn. Cô đẩy cửa bước vào.
Lạc Y vẫn như mọi khi: mái tóc đen bóng, đôi môi đỏ quyến rũ, vẻ đẹp mị hoặc khiến người đối diện không thể rời mắt.
"Cậu chọn cái quán gì thế? Trông dơ dáy thế này." Lạc Y nhíu mày nhìn Kiều Ngôn đang ngồi đối diện.
"Ôi dào, đừng kén chọn nữa, ăn ngon là được rồi." Kiều Ngôn cầm lấy thực đơn, ánh mắt sáng lên: "Tôm càng cay! Tôi muốn ăn. Cậu có ăn không?"
Lạc Y lắc đầu, vẻ mặt đầy chán ghét: "Không, không ăn. Cậu tự ăn đi."
"Haizz... Mùa này phải ăn tôm càng cay mới đúng điệu chứ!" Kiều Ngôn nói, vừa đánh dấu nửa cân tôm càng trên menu.
Lạc Y nhìn qua thực đơn, gọi thêm hai món rau và một món canh.
Khi phục vụ mang thực đơn đi, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm. Một lúc sau, đĩa tôm càng cay của Kiều Ngôn được mang ra. Cô đeo găng tay dùng một lần, hăng hái bắt đầu ăn.
"Này, cô ta ở nhà cậu rồi, có phải là có ý với cậu không?"
Lạc Y lấy từ túi áo vest ra một gói thuốc, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, đặt lên đôi môi đỏ mọng, ánh mắt thoáng nét trêu ghẹo.
Kiều Ngôn vừa bóc vỏ tôm vừa đáp: "Sao có thể chứ? Ai lại đi để ý một người từng là tình một đêm? Tôi thấy cô ấy chỉ muốn chỉnh tôi thôi."
"Chỉnh cậu? Cô ta cần làm thế à?"
Qua làn khói mỏng, Lạc Y nhìn Kiều Ngôn đang ăn đến mức môi dính đầy dầu mỡ, trông vừa buồn cười vừa kỳ lạ.
"Sao lại không? Cậu thử nghĩ xem, nếu cậu ngủ với ai đó, rồi bị người ta ném tiền vào mặt, cậu có tức không?"
Lạc Y gật đầu đồng tình: "Ừ, cũng có lý."
"Haizz... Những kiểu phụ nữ cấp nữ vương như cô ta thì tốt nhất nên tránh xa."
Lạc Y nghe vậy bật cười. Đúng là Diệp Mê mang một khí chất nữ vương, khiến ai cũng tự động tránh né.
Đang ăn dở chừng, điện thoại trên bàn reo báo có tin nhắn. Tay Kiều Ngôn đang đeo găng, dầu mỡ đầy tay, cô nhìn sang Lạc Y, dùng khuỷu tay đẩy điện thoại qua: "Cậu xem giúp tôi ai nhắn, tay tôi bận."
Lạc Y cầm điện thoại, mở lên, rồi ngước mắt nhìn Kiều Ngôn: "Là Diệp tổng."
Đang ăn tôm, Kiều Ngôn giật mình, mắt trợn tròn nhìn Lạc Y.
"Cô ấy hỏi cậu đã ăn cơm chưa."
Kiều Ngôn vội nuốt miếng tôm trong miệng, hốt hoảng nói: "Cậu nhắn lại đi, bảo là tôi đang ăn."
Lạc Y làm theo, trả lời tin nhắn giúp Kiều Ngôn. Nhưng chỉ vài phút sau, tin nhắn khác lại đến. Lần này, Lạc Y không hỏi ý Kiều Ngôn, mà chụp thẳng ảnh đĩa tôm càng cay gửi qua.
"Cô ấy lại nói gì nữa?" Kiều Ngôn nghe tiếng báo tin nhắn, sốt ruột hỏi.
"Cô ấy hỏi cậu đang ăn gì, với ai. Tôi trả lời thành thật, còn kèm thêm ảnh."
"Ồ." Kiều Ngôn không hỏi thêm.
Một lúc sau, tin nhắn lại đến. Lạc Y mở ra, nhìn thấy chỉ hai chữ: "Rất tốt."
"Sao thế?" Kiều Ngôn ăn xong con tôm cuối cùng, còn liếʍ ngón tay trong găng.
"Cô ấy nhắn lại hai chữ: "Rất tốt.""
Nghe vậy, Kiều Ngôn giật mình như Tôn Ngộ Không nghe Đường Tăng niệm chú. Cô vội tháo găng tay, lau tay sạch sẽ, rồi cầm lấy điện thoại, mở đoạn chat ra xem. Nhưng càng đọc, lòng cô càng bất an.
"Cậu làm gì mà biểu cảm như thể điện thoại này sẽ ăn thịt cậu vậy?"
"Sao cậu lại nói cho cô ấy biết là cậu trả lời tin nhắn? Nếu cô ấy biết tôi nhờ người khác trả lời, chắc chắn cô ấy sẽ gϊếŧ tôi!" Kiều Ngôn lo lắng nói, khuôn mặt đầy vẻ hoảng hốt.
"Có nghiêm trọng thế không?" Lạc Y nhìn cô đầy ngạc nhiên.
"Có chứ!" Kiều Ngôn gật đầu liên tục, nhét điện thoại vào túi, không dám nhìn nữa.
Ăn xong, Kiều Ngôn định rủ Lạc Y đi làm móng tay. Nhưng chuyện tin nhắn đã khiến cô mất hết hứng thú. Giờ cô chỉ muốn mau chóng về nhà giải thích rõ ràng với Diệp Mê.
Gây chuyện với "nữ vương đại nhân" thì hậu quả không hề nhỏ đâu! Cô thậm chí nghĩ có nên mua sẵn một cái roi da, tự động dâng lên để nhận phạt hay không.