Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Say Rồi Yêu Chị

Chương 6: Sao mặt cô đỏ vậy?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tin nhắn vừa gửi đi, bên kia bỗng chốc im bặt. Kiều Ngôn định nhắn thêm thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.

"Máy sấy tóc ở đâu vậy?"

Diệp Mê xuất hiện, mặc váy ngủ đen cổ chữ V, tay cầm khăn lau mái tóc ướt. Xương quai xanh thanh mảnh lộ ra, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền mảnh, hương thơm thoang thoảng từ cô ấy lan tỏa khắp phòng. Cảnh tượng đó khiến Kiều Ngôn bất giác nhớ lại đêm đó, cổ họng khẽ khô lại.

"Ở bên cạnh bàn trang điểm," Kiều Ngôn nói, rồi lập tức đứng dậy, đặt điện thoại xuống bàn, cầm bộ đồ ngủ bước nhanh về phía phòng tắm, nói thêm: "Tôi đi tắm."

Vào đến phòng tắm, đóng cửa lại, Kiều Ngôn thở phào một hơi thật sâu, sau đó mới bắt đầu thay đồ để tắm.

Bên ngoài, Diệp Mê đang sấy tóc thì nhìn thấy điện thoại của Kiều Ngôn sáng lên.

Muộn thế này, ai lại gọi video nhỉ?

Tắt máy sấy, Diệp Mê cầm điện thoại lên xem.

"Lạc Y?" Không suy nghĩ nhiều, cô nhấn nút nhận cuộc gọi.

"Alô, cậu nói là thật à?" Giọng nói của Lạc Y vang lên ngay khi cuộc gọi được kết nối.

Diệp Mê nhướng mày, hỏi lại: "Cái gì thật cơ?"

Nghe giọng khác lạ, Lạc Y lập tức nghiêm túc: "Diệp... Diệp tổng? Sao... sao lại là cô? Kiều Ngôn đâu rồi?"

"Cô ấy đang tắm."

"À... vậy... vậy mai tôi nói chuyện với cô ấy, các người cứ bận việc đi nhé..." Lạc Y nói rồi vội vàng cúp máy.

Khi Kiều Ngôn bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc vẫn còn ướt, cô ngạc nhiên khi thấy Diệp Mê không tiếp tục sấy tóc, mà đứng yên nhìn chăm chăm vào điện thoại của mình.

"Diệp tổng không sấy tóc sao?" Kiều Ngôn hỏi, ánh mắt dừng lại trên dáng người cao gầy trước mặt.

Diệp Mê quay lại, nhìn Kiều Ngôn với mái tóc ướt rượt và bộ váy ngủ mỏng màu hồng nhạt, để lộ đôi vai trần, một mảng ướt thấm vào vải khiến cô trông càng thêm quyến rũ.

"Lại đây."

"Ơ... được." Kiều Ngôn ngoan ngoãn bước đến. "Có chuyện gì vậy, Diệp tổng?"

"Để tôi sấy tóc cho cô."

Diệp Mê cầm máy sấy lên, một tay vén nhẹ mái tóc dài của Kiều Ngôn, bắt đầu sấy.

Kiều Ngôn bất động, ngơ ngác đứng yên, không dám nhúc nhích. Cô lúng túng nhận ra chiều cao của mình vừa tầm để nhìn xuống cổ áo Diệp Mê. Lớp vải mỏng không thể che giấu dáng vẻ đầy đặn bên trong. Kiều Ngôn cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng bừng.

"Sao mặt cô đỏ vậy?" Diệp Mê đưa tay chạm nhẹ lên trán Kiều Ngôn.

"Tôi... tôi có đỏ à?" Kiều Ngôn lắp bắp, đưa tay sờ mặt. Đúng là có hơi nóng thật. "Chắc là... nóng quá thôi." Cô giả vờ quạt tay vài cái.

Diệp Mê cười khẽ, đặt máy sấy xuống, rồi bất ngờ nâng cằm Kiều Ngôn lên, ánh mắt sắc bén pha chút tinh nghịch. "Kiều tổng giám đỏ mặt trông thật đẹp."

Lời trêu chọc công khai này khiến tim Kiều Ngôn đập thình thịch, cô lắp bắp: "C... cô đùa đấy à, Diệp tổng?" Nói rồi vội đẩy tay Diệp Mê ra.

"Tôi nói thật." Diệp Mê thì thầm, cố ý ghé sát tai Kiều Ngôn. Giọng nói của cô nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua, khiến người nghe chỉ muốn đắm chìm mãi.

Đúng lúc này, điện thoại lại báo tin nhắn. Là Lạc Y, với một câu duy nhất: "Phụ nữ ba mươi, đói khát như hổ, tối nay đừng để mệt mỏi quá."

Kiều Ngôn lập tức ngẩng đầu nhìn Diệp Mê. Phát hiện Diệp Mê cũng đang nhìn tin nhắn, cô giật bắn mình, vội vã lấy điện thoại lại.

Diệp Mê vẫn chỉ cười nhẹ, hỏi với vẻ bâng quơ: "Tôi già lắm sao?"

Kiều Ngôn lắc đầu lia lịa, quả quyết: "Diệp tổng không già, một chút cũng không già!"

Diệp Mê nghiêng đầu cười.

"Thế thì... khuya rồi, mai còn đi làm. Diệp tổng nên nghỉ sớm đi... nghỉ sớm đi!" Kiều Ngôn vội vàng trèo lên giường, chui vào chăn như muốn trốn cả thế giới.

Diệp Mê nhìn Kiều Ngôn đang thu mình như đà điểu, bật cười, rồi nhẹ nhàng dọn khăn, tắt đèn, lên giường.

Cảm nhận chiếc giường lún xuống, Kiều Ngôn căng thẳng nhắm nghiền mắt, nằm co ro trong góc. Nhưng bỗng thấy chăn bị kéo nhẹ, cô mở mắt, giật mình thấy Diệp Mê cầm một góc chăn.

"Diệp... Diệp tổng, chăn không đủ sao?" Kiều Ngôn rụt rè hỏi.

Không trả lời, Diệp Mê đột ngột xoay người, ép Kiều Ngôn nằm xuống dưới mình.

"Diệp... Ưʍ..."

Kiều Ngôn mở to mắt, nhưng chỉ thấy nụ cười dịu dàng trong ánh mắt sáng ngời của Diệp Mê.

"Hôn chúc ngủ ngon, Kiều tổng giám."

Nói xong, Diệp Mê nằm lại bên cạnh, nhắm mắt ngủ. Kiều Ngôn nằm đơ, tim đập rộn ràng, cả đêm không sao chợp mắt được.
« Chương TrướcChương Tiếp »