Say Nụ Cười (Túy Hoàn Nhan)

5.79/10 trên tổng số 14 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: niên hạ công x đại thúc thụ Editor: Liễu Tâm Nhi Nếu như người ngày ngày vui mừng như vậy thì ta cũng thực sự rất vui vẻ.
Xem Thêm

Chương 22
Ban đêm, Lăng Yên hầu hạ Nhan Như Khuynh ngủ xong liền đi tới gian ngoài nằm xuống nghỉ ngơi, lại bỗng nhiên bị một bàn tay to che miệng mũi, toàn bộ không kịp phản ứng, Lăng Yên liền bị một cánh tay cường tráng ôm lấy bước đi nháy mắt ra đến cửa phòng ngoài. Không biết nam tử kia đối Lăng Yên nói gì đó, Lăng Yên bỗng nhiên buông tha phản kháng, ngoan ngoãn đi đến phòng ngủ của hai hoàng tử.

Một mình một người nằm ở trên giường rộng thùng thình, Nhan Như Khuynh tựa hồ toát ra một ít tâm trạng khổ sở, hắn rời đi bên người, đã bao lâu? Một tiếng than nhẹ không thể nghe thấy, Nhan Như Khuynh trở mình một cái thân mặt hướng phía này, người này, hắn chưa bao giờ rời đi bên người y thời gian dài như vậy.

Nhan Như Khuynh nhắm mắt lại, tính toán không hề nghĩ nhiều, đột nhiên, một người nam nhân theo sau lưng y đưa y lâu nhập trong ngực, Nhan Như Khuynh đã bị kinh hách đang muốn lớn tiếng gọi người, chính là bị lâu nhập trong ngực khi cảm nhận được ấm áp quen thuộc, thân mình cứng ngắc liền mềm nhũn, nguyên bản âm thanh muốn gọi người cũng đã biến mất.

“Khuynh nhi, Khuynh nhi của ta, ta đã trở về.” Nam nhân tại trong bóng đêm hôn môi Nhan Như Khuynh rồi hai má, từng nụ hôn ngắn dồn dập ở trên làn da trắng nõn non mềm Nhan Như Khuynh.

“A......” Bên tai là thanh âm quen thuộc, Nhan Như Khuynh mới há mồm, hốc mắt liền đỏ lên.

“Rất nhớ ngươi......” Sở Thành nỉ non, hôn nhẹ, tay lại rất nhanh cởϊ qυầи áo hai người, bàn tay to thô ráp vuốt ve thiên hạ hắn tưởng niệm đã lâu.

Ở biên quan ngay cả khi đả bại dân tộc Hung nô, xác nhận thắng thua trận chiến tranh này, mệnh ảnh vệ dịch dung thành bộ dáng của hắn ở lại trong quân doanh, Sở Thành liền cưỡi khoái mã, một đường ngày đêm trở về, cưỡi đã chết bảy tám con ngựa mới trong thời gian ngắn nhất chạy về đến kinh thành. Không kinh động bất luận kẻ nào mà vào cung, tắm rửa thay quần áo, làm cho người ta đem Lăng Yên đi, hắn liền khẩn cấp nhảy đến trên giường, cùng người vợ hắn tâm tâm niệm niệm nói hết tương tư.

(Editor: *rút khăn lau nước mũi* hic, cuối cùng hai anh cũng đoàn viên… cơ mà ta đang trong giai đoạn thiếu máu sinh lý, sao hai anh lại mần ta phải vừa edit vừa truyền máu thế lày chứ…khửa khửa…)

“Ta cũng vậy, ta cũng hảo nhớ ngươi.” Nhan Như Khuynh xoay người ôm lấy thắt lưng Sở Thành, đem mặt mai nhập trong ngực Sở Thành, lặng lẽ kiềm chế xúc động rơi nước mắt, còn không ngừng dùng thân hình đã muốn quang lỏa ma xát với thân thể Sở Thành.

Tham lam hít vào hương thơm trên người Nhan Như Khuynh, mùi thơm ngát phát gian, hai tay chạy ở trên thân thể tuyết trắng, Sở Thành nói: “Cho ngươi chịu khổ.” Sau đó ôm lấy hai má Nhan Như Khuynh, ở lúc nến đỏ sáng lúc tối hàm trụ đôi môi Nhan Như Khuynh, trằn trọc nghiền áp, hàm lộng hút, liền đem kia đôi môi cánh hoa duyện đến sưng đỏ mới đưa đầu lưỡi thân nhập trong miệng Nhan Như Khuynh, đùa cái lưỡi đinh hương kia, âu yếm mỗi một góc trong khoang miệng, mỗi một cái răng, nụ hôn dài muốn ngừng mà không được.

Nếu không phải Nhan Như Khuynh chịu không nổi chống tay lên ngực Sở Thành, Sở Thành ước chừng còn muốn hôn đến thiên trường địa cửu.

Sở Thành buông ra đôi môi hồng nhuận đang phát sưng kia, bên miệng gợi lên một mạt cười tà, Nhan Như Khuynh cảm giác được ở nơi riêng tư kia của hắn khối thịt cực nóng, trên mặt không khỏi nhiễm một tầng đỏ ửng, Sở Thành cười xấu xa dùng khối thịt kia ma sát nơi da thịt riêng tư mềm mại của Nhan Như Khuynh, đột nhiên cảm giác được giữa ngực bụng chính mình một mảnh thấp nhiệt.

Sở Thành cúi đầu vừa thấy, nguyên lai là mới vừa cùng Nhan Như Khuynh gắt gao ôm nhau, đè ép tới bộ ngực Nhan Như Khuynh, sữa tươi tràn đầy bị ép chảy ra, lưu tới trên người hắn, Nhan Như Khuynh cũng phát hiện trạng huống này, nhất thời cả người đều trở nên hồng toàn bộ, trên mặt giống lửa giống nhau, thẹn thùng muốn lấy tay che ngực.

Sở Thành thật sự là nhịn không được cười, hắn buông hai tay ôm Nhan Như Khuynh ra liền cúi người xuống hôn môi Nhan Như Khuynh, lần lượt xuống cổ, hôn tới trên bộ ngực trắng nõn, trong lúc đó còn trêu đùa nói: “Khuynh nhi làm như ta không thấy qua, không cần che đâu.”

Sở Thành giọng nói mang nhiệt khí phả vào tai Nhan Như Khuynh thấm vào da thịt mẫn cảm vì *** lâu chưa trải qua, hơn nữa Sở Thành thỉnh thoảng dùng môi khẽ hôn bộ ngực y, làn da cũng không chân chính hôn xuống, Nhan Như Khuynh run rẩy dùng thanh âm mang theo khóc nức nở nói: “Đừng như vậy...... Thành nhi......”

“Đừng loại nào? Khuynh nhi muốn ta như thế nào?” Sở Thành cố ý đem nhiệt khí phun ở trên bộ ngực Nhan Như Khuynh, đang nghe đến Nhan Như Khuynh ngượng ngùng không chịu nổi mà trả lời “Nghĩ muốn…muốn Thành nhi ngậm vào”, Sở Thành rốt cục nhịn không được tận khả năng mà mở lớn miệng ngậm vào nhiều diện tích nhất, một bên hút, một bên lấy tay nhu lộng vυ" bên kia đầy đặn.

Nhan Như Khuynh thân thủ ôm cái đầu trước ngực, hơi hơi từ từ nhắm hai mắt, hô hấp có chút dồn dập, cái loại cảm giác này bị chồng hút vυ" tiên minh kɧoáı ©ảʍ hơn nữa mỗi một dây thần kinh rải tới toàn thân, Nhan Như Khuynh không tự giác mà đem thịt hành chính mình đã ngạnh lên ma sát ở trên hạ thân Sở Thành, chỉ chốc lát sau, y liền ở trong kí©h thí©ɧ hạ nhỏ giọng thét chói tai bắn đi ra.

Thêm Bình Luận