Quyển 2 - Chương 1: Năm đó như giấc mộng tam sinh (1)
Trong Địa phủ âm u tràn ngập tiếng thở dài buồn bã của những vong linh, gió lạnh vù vù thổi làm người ta rợn cả tóc gáy.
Vô số ác linh chen lấn nhau từ trong vách tường nhô đầu ra, mở ánh mắt đỏ như máu nhìn chung quanh. Những ác linh sắp sửa bị đánh xuống mười tám tầng Địa Ngục đã không có cơ hội sống lại, bọn họ mang theo ánh mắt vừa hâm mộ vừa thù hận nhìn những linh hồn sắp đi đường hầm luân hồi đầu thai, tiếng cười kinh khủng vang vọng bên trong Địa phủ, hòa cùng tiếng gió đan xen nhau, có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Sứ giả chiêu hồn xách theo đèn l*иg màu đỏ đi trước chỉ dẫn cho những linh hồn sau lưng, qua cầu Nại Hà trước mặt chính là đường hầm luân hồi rồi, vô luận khi còn sống là người tốt hay là người xấu, người nghèo hay là người giàu, sau khi sống lại bọn họ sẽ quên hết mọi thứ, thống khổ lẫn sung sướиɠ đều chấm dứt tại đây.
Minh Thiệu đứng trên cầu thứ mười bốn tại âm ti, ánh mắt như lá vàng cuối mùa thu tùy ý bay xuống, lẳng lặng, không mang theo bất kỳ tình cảm gì, lại không che dấu được mỏi mệt trong đó. Thanh Dao đứng bên cạnh hắn, nàng có thể hiểu rõ mọi chuyện trong lòng hắn, giống như nàng đã từng cùng hắn trải qua.
“Nhớ tới chuyện trước kia? Ngài đã từng đi qua cầu cầu Nại Hà mười lần, lưu luyến phàm thế. Nhưng Vị Hi nàng ấy không nguyện rơi vào phàm trần, vì bảo vệ hồi ức về ngài, nàng ấy tình nguyện nhảy xuống Vong Xuyên. . . . . .”
“Đủ rồi Thanh Dao!” Ánh mắt Minh Thiệu như lưỡi đao sắc nhọn quét tới, mỗi lần nhắc tới Vị Hi, phản ứng của hắn đều là cực kỳ vô tình, “Ta nói rồi, không nên nói chuyện cũ trước mặt ta, hắn là hắn, ta là ta!”
“Nhưng đó là sự thật!”
Minh Thiệu ngẩng đầu, bất đắc dĩ muốn lắc đầu. Hắn xoa xoa huyệt thái dương, “Sứ giả chiêu hồn đi rồi, nàng đưa Lăng Ba rời đi, sau đó nên sớm trở về Tê Phương thánh cảnh đi.”
“Không phải là ngài muốn giúp Dương Tuyền Đế quân giành Phong Ngâm thảo ư, Tê Phương thánh cảnh gặp chuyện không may, chẳng phải là đúng ý ngài?” Thanh Dao lên tiếng châm chọc. Trước kia nàng trong trẻo lạnh lùng ít nói, nói năng thận trọng. Từ lúc nào nàng bắt đầu cũng sẽ chế giễu người, sẽ tức giận, dần dần có thất tình lục dục rồi?
Khóe miệng Thanh Dao cong lên, lộ ra một nụ cười tự giễu. Nàng không đợi Minh Thiệu nói gì, mũi chân điểm lên, từ trên cầu Âm ti bay thẳng đến đến bên Vong Xuyên.
Bờ bên kia, hoa bỉ ngạn đỏ tươi nở rộ, xinh đẹp mà yêu dị. Trong bụi hoa kia tảng đá màu xanh trước sau như một lẳng lặng đứng nghiêm, nhìn những linh hồn đi đầu thai, trên đó khắc ba chữ đỏ: Đá Tam Sinh.
Bên cầu Nại Hà, hắc sa nữ tử đang nhìn Thanh Dao cười khẽ. Búi tóc đen để xõa trên vai, dài đến mắt cá chân, cùng sa y màu đen khó phân biệt được. Bởi vì mặc y phục màu đen, da của nàng có vẻ càng thêm trắng nõn. Ngũ quan xinh xắn hoàn mỹ dường như không thể bắt bẻ, nhất là đôi mắt kia, lộ ra một loại thần bí, an tĩnh mà nữ tiên trên Thiên giới không thể sở hữu.
“Mạnh Bà, chúng ta lại gặp mặt.”
“Bảy trăm năm rồi, ta biết muội sẽ trở lại.” Mạnh Bà sóng mắt lưu chuyển, ánh mắt hướng phía Minh Thiệu, “Có điều ta không nghĩ tới Tướng quân cũng tới.”
Thanh Dao cũng không muốn đem đề tài chuyển đến Minh Thiệu, nàng mở tay phải ra, Lăng Ba bay bổng như khói rơi trên mặt đất. Lúc này dung nhan Lăng Ba đã không hề tầm thường giống như phàm trần, ở Lục giới nữ tử Long tộc đều xinh đẹp, chẳng qua là phàm trần che đậy hết rực rỡ vốn có của nàng.
” Thất công chúa của Tây Hải?”
“Đúng vậy, ta hi vọng tỷ có thể giúp chúng ta.” Thanh Dao gật đầu một cái.
Mạnh Bà chỉ cười cười, không đáp ứng cũng không cự tuyệt. Nàng quay đầu lại nhìn Minh Thiệu một cái, rất bình tĩnh bưng lên một chén sứ men xanh nho nhỏ, “Thất công chúa, xin mời.”
“Lăng Ba, thời gian cấp bách, không bao lâu nữa sứ giả chiêu hồn sẽ trở lại, hắn nhìn thấy nàng sẽ không tốt.” Thanh Dao thúc giục.
Lăng Ba cắn môi, từ đầu tới cuối chưa từng nói qua một chữ. Nàng nhận lấy canh mạnh bà đang muốn uống, đôi môi vừa chạm vào chén kia, Thanh Dao đột nhiên phát ra thanh âm ngăn trở nàng.
“Chờ một chút!” Thanh Dao hỏi nàng, “Lăng Ba, Ngao Thần. . . . . . Ngao Thần huynh ấy khi còn bé có phải. . . . . .”
Lăng Ba ngẩng đầu chờ Thanh Dao tiếp tục nói. Kết quả Thanh Dao vẫn chỉ lắc đầu, “Không có gì, nàng mau đi đi. Chỉ là ba trăm năm, đối với chúng ta mà nói, ba trăm năm đâu tính là gì. Nàng phải tự chiếu cố mình thật tốt, ta sẽ ở Tê Phương thánh cảnh chờ nàng cùng Thần ca ca trở về.”
“Cám ơn nàng, Thanh nhi.”
Lăng Ba uống xong canh mạnh bà, sau đó cũng không đi lên cầu Nại Hà. Lúc nàng xoay người, trong nháy mắt Thanh Dao rõ ràng nhìn thấy trong mắt nàng đầy ưu thương. Làm nữ tử phàm trần, nàng hẳn là thật sự yêu nam tử Tiêu Dực. Nếu không phải là mình cưỡng ép mang linh hồn của nàng đi, có lẽ hết thảy mọi chuyện trong dự liệu đều sẽ phát sinh.
Chờ thân ảnh Lăng Ba hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, Thanh Dao mới thôi suy nghĩ, nàng vẫn không phát hiện, Minh Thiệu đã đứng ở bên cạnh nàng. Hơi thở thối rữa ở Vong Xuyên xông lên làm cả người nàng khó chịu, giống như bảy trăm năm trước. Khi đó nàng thiếu một hồn một phách, không thể đầu thai, mỗi ngày chỉ có thể ở bờ sông Vong Xuyên buồn bã lưu luyến.
Thanh Dao che ngực, bởi vì đau khổ mà chân mày nhăn lại.
Minh Thiệu đem tay đưa về phía nàng, ở trên vai nàng lại dừng lại, trước sau không dám chạm nàng. Lời của Dao Cơ thỉnh thoảng lại vang dội trong đầu hắn, nhắc nhở hắn, hắn không thể lại gần nàng. Mà hắn vẫn là không bỏ được. Có lẽ, nếu nói nhân quả báo ứng đại khái chính là như vậy.
Hắn mở lòng bàn tay ra, đột nhiên một cành sơn trà màu trắng tản mát ra mùi thơm, ở nơi âm u Địa phủ giống như bông hoa tuyệt thế bên ngoài. Hắn đem hoa đưa cho Thanh Dao, Thanh Dao sửng sốt một lát, trong đầu hiện ra hình ảnh nàng thấy trong huyễn cảnh. Nàng cũng không biết có một loại tình cảm gì đó trong lòng mình, tựa như vạn năm trước Tuyên Ly đối đãi với Vị Hi như vậy, nàng nhận lấy hoa, không chút nghĩ ngợi liền ném vào sông Vong Xuyên.
Không có rung động. Sơn trà trắng vừa rơi đến mặt nước lập tức liền trầm xuống, trong nháy mắt bị lũ ác linh trọn đời không thể đầu thai ở trong Vong Xuyên cắn nuốt. Cảnh tượng xảy ra nhanh đến nỗi không thể tin được.
Đột nhiên, bọt nước ào ào văng khắp nơi, lũ ác linh trong nước giống như là phát hiện chuyện ngoài ý muốn, vùng vẫy trào ra, thanh âm kêu khóc không ngừng, nức nở nghẹn ngào rêи ɾỉ.
“Bạch Điệp, là Bạch Điệp. . . . . .”
“Bạch Điệp. . . . . .”
“Bạch Điệp. . . . . .”
Thanh Dao không khỏi lui về phía sau một bước. Bảy trăm năm trước nàng cũng ở nơi đây đợi qua nhưng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy. Những ác linh kia rõ ràng đau khổ so với chết đi còn phải thống khổ ngàn vạn lần, làm sao còn có thể điên cuồng vùng vẫy ra bên ngoài như vậy? Hơn nữa, bọn họ. . . . . . Bọn họ hình như đang kêu gọi nàng, từng tiếng bên tai nàng không chịu tản đi.
“Nàng không sao chứ?” Minh Thiệu đỡ lấy Thanh Dao như muốn ngã nhào.
Thanh Dao giận dỗi dường như né hắn, chiếc khăn trong tay áo theo gió bay ra, cánh hoa lê trắng noãn lười biếng xoay mấy vòng trên không trung, bay vào trong sông Vong Xuyên. Thoáng chốc, khói trắng bốc lên, vô số ác linh trong nháy mắt hôi phi yên diệt (tan thành tro bụi), những ác linh khác cũng mau chóng chạy tứ tán bốn phía, trong nước nổi lên vòng xoáy khổng lồ.
“Đây là?”
Minh Thiệu giương mắt nhìn Thanh Dao, Thanh Dao không để ý tới hắn, nói khẽ với Mạnh Bà câu xin lỗi.
Chữ trên mặt cánh hoa là dùng nước Vô Ưu Tuyền viết lên, khi nước Ký Xuyên dung nhập vào trong Vong Xuyên, tất nhiên sẽ có hậu quả như thế.
Mạnh Bà vẫn rất bình tĩnh nhìn bọn họ, nụ cười kia tựa như thần bí mà ảm đạm, từ đầu đến cuối chưa từng phai đi. Nàng đi về phía trước mấy bước, nhàn nhạt nói: “Hơn một vạn năm trôi qua, bọn họ còn nhớ rõ muội.”
“Ta?” Thanh Dao giật mình.
“Muội đi theo ta.” Mạnh Bà trả lời một nẻo, nàng dắt tay Thanh Dao đi tới bờ bên kia. Mới đi mấy bước, nàng quay đầu lại, “Minh Thiệu Tướng quân, hoặc là, ta nên gọi ngài là Tuyên Ly Tướng quân, ha ha, nếu như ngài muốn biết mọi chuyện, cũng có thể tới xem một chút.”
Minh Thiệu lạnh lùng, hắn mơ hồ đoán được chuyện sắp sửa phát sinh. Có nhìn hay không thì như thế nào, đó là chuyện thực hắn vốn đã biết. Đêm hôm đó Dao Cơ đã nói cho hắn sự thật này, hắn mới lựa chọn rời đi.
Nhưng hắn rốt cuộc vẫn là nuốt lời. Sau khi trở lại Thiên cung, hắn lo lắng cho Thanh Dao, dường như lập tức trở lại Vu Sơn. Lúc ấy Thanh Dao đã rời đi, mà hắn vừa lúc chạm phải Cẩn Dật có cùng mục đích, một hồi nói “liên hệ” chính là như vậy mà tới.
Mắt thấy Mạnh Bà đã dẫn Thanh Dao tới trước đá Tam Sinh, đáy lòng Minh Thiệu như gió nhẹ lướt qua mặt nước, nhẹ nhàng có một tia sợ hãi.
Mạnh Bà cười nói: “Thế nào, dường như Tướng quân đã biết hết thảy?”
“Ta không biết ngươi nghĩ gì, nhưng những chuyện này cũng không liên quan tới ta.”
“Phải không?” Mạnh Bà nhếch miệng lên, nói với Thanh Dao, “Bảy trăm năm trước cũng là ở chỗ này, muội hỏi ta, đá Tam Sinh có phải thật sự có thể soi sáng ba đời người hay không, khi đó ta không đồng ý cho muội chạm nó. Hiện tại. . . . . .”
Nói tới chỗ này, Mạnh Bà dừng lại. Nàng kéo tay Thanh Dao đặt trên đá Tam Sinh, Thanh Dao giống như bị một tia sét đánh trúng, cả người chợt run rẩy. Nàng không tự chủ được duỗi ngón tay ra, dọc theo đường nét ba chữ “Đá Tam Sinh” vuốt ve từ trên xuống dưới, mặt đá thô ráp cùng đầu ngón tay nàng chạm nhau, những chuyện nàng nhớ, quên, tất cả trí nhớ như suối nước tinh tế chảy xuôi, chảy vào thân thể của nàng.
Thanh Dao khϊếp sợ, quay đầu lại nhìn Minh Thiệu, lại thấy rõ ràng toàn thân hắn là y phục màu trắng, đột nhiên biến thành đen nhánh, ngũ quan rõ ràng từng nét, đột nhiên có một nửa mặt nạ bằng đồng xanh che mặt.
“Tuyên Ly. . . . . .” Hai chữ nhẹ nhàng từ trong miệng Thanh Dao thốt ra, cũng không phải là thanh âm của nàng.
Cả người Minh Thiệu lạnh như băng.
Tất cả chuyện cũ như một bức họa từ từ mở ra, mỗi một nét cũng không bỏ sót chút nào hiện ra trước mắt bọn họ.