Chương 29

Các câu hỏi trong đề thi Đại học khó hơn cô dự đoán một chút, nhưng ít nhất cũng không có bất cứ tình huống bất ngờ ngoài ý muốn nào xảy ra.

Vừa bước ra khỏi phòng thi, tất cả học sinh đều bình tĩnh ngoài dự đoán, trên khuôn mặt non nớt trẻ tuổi đều có cùng một biểu cảm, hưng phấn đến mức không biết nên nói gì, hoặc là vì đang quá hưng phấn nên im lặng.

Mãi cho đến khi bước ra khỏi cổng trường, trái tim Lục Miên mới nhảy lên một cách kịch liệt, vì thức tỉnh vì sống lại mà nhảy lên.

Các bạn cùng hợp đều đã hẹn nhau thi xong sẽ đi ăn tối và hát KTV, Lục Miên đi tới bờ sông đối diện cổng trường, đợi các bạn đến địa điểm đã hẹn.

Từ xa, nhìn thấy Hạ Kiêu Dương đang đi về phía mình. Hạ Kiêu Dương vừa nhìn thấy Lục Miên liền chạy tới: “Lục Miên, mấy câu cuối phần đọc tiếng Anh có phải chọn CDDC không?”

“Hả? Tớ chọn là ABCD.” Phần đọc cuối cùng độ khó khá cao, Lục Miên đọc đi đọc lại nhiều lần mới có thể miễn cưỡng hiểu đại khái ý nghĩa, những đáp án đã có cô cảm thấy không chắc là đúng nên cô nhớ rất rõ.

“A! Vậy thì tớ toang rồi!” Hạ Kiêu Dương ôm lấy gốc cây bên cạnh gào khóc.

“Không hẳn, có thể là tớ làm sai.” Lục Miên cũng cảm thấy bất an: “Chút nữa đợi Trần Trạch đến, cậu hỏi cậu ta đi.”

Đáp án của Trần Trạch cũng là CDCC, chỉ khác với Hạ Kiêu Dương một câu, Lục Miên càng cảm thấy bất an hơn, nhưng chẳng bao lâu, sự bất an lo lắng lại dâng lêи đỉиɦ điểm, tất cả các bạn trong lớp đều đã tập trung lại đây và chuẩn bị đi đến nhà hàng đặt trước, nhưng chỉ có duy nhất Từ Trầm là không thấy đâu.

“Từ Trầm đâu?” Lục Miên hỏi Hạ Kiêu Dương.

Trước câu hỏi này, Hạ Kiêu Dương nhanh chóng căng thẳng, sờ sờ đầu: “Ơ, cậu ấy không có ở đây sao?”

Vô nghĩa!

“Không phải cậu và cậu ấy cùng phòng thi sao? Sao bây giờ chỉ có mình cậu đi ra?” Lục Miên hỏi.

“À, hình như cậu ấy nộp bài sớm, không có đi ra cùng tớ.”

“A! Vậy cậu ấy còn đến liên hoan không?”

“Ừm, có lẽ là không đến đâu.”

“Vì sao?”

“Cậu ấy không làm hết, nên tâm trạng không tốt.”

“Cậu vừa nói cậu ấy nộp bài trước mà? Sau bây giờ lại không làm hết rồi?”

“Hả? Tớ có nói gì sao?”

“…..”

Lời nói trước sau của Hạ Kiêu Dương không khớp nhau, trong lòng Lục Miên hoảng loạn.

“Tớ đi tìm cậu ấy.” Lục Miên nói xong liền quay người rời đi, lại bị Hạ Kiêu Dương giữ lại: “Ngay cả nhà cậu ấy ở đâu cậu còn không biết, tìm thế nào!”

Đúng vậy, cô còn không biết nhà anh ở đâu, vậy biết đi đâu mà tìm đây? Lục Miên lấy điện thoại ra, gọi đến nhà Từ Trầm, chuông reo một lúc lâu nhưng không có ai trả lời.

Thấy Lục Miên lo lắng gọi đi gọi lại, Hạ Kiêu Dương cũng không nhịn được nữa, lúc lâu sau, cuối cùng cũng rút điện thoại trong tay Lục Miên: “Không cần gọi nữa, Lão Từ đi rồi.”

“Đi rồi?”

“Ừm, cậu ấy căn bản không tham gia kỳ thi Đại học.”

“Không tham gia kỳ thi Đại học…..”

“Cuối tháng 4, Lão Từ đăng ký tham gia tuyển chọn tuyển thủ chuyên nghiệp của một CLB, với thành tích hạng nhất nên cậu ấy được tuyển thẳng vào CLB.”

“Tuyển thẳng vào CLB…..” Lục Miên lặp lại từng câu từng chữ của Hạ Kiêu Dương.

“Vốn dĩ đội bên kia yêu cầu tháng 5 phải đến để tham gia huấn luyện cho người mới, nhưng Lão Từ xin nghỉ, vẫn luôn ở lại với cậu đến đầu tháng 6, tránh cho việc cậu thi Đại học xảy ra điều gì bất trắc.” Hạ Kiêu Dương bình tĩnh giải thích: “Ngay ngày đầu tiên của kỳ thi, chuyến bay sáng sớm.”

Ngày đầu tiên của kỳ thi, anh nói, hai ngày này tốt nhất không nên gặp mặt.

Ngày đầu tiên của kỳ thi, ngày anh bất ngờ hôn cô……

Vậy nên tất cả những im lặng đều có sự lý giải hợp lý.

Trong buổi liên hoan hôm đó, Lục Miên đã uống rất nhiều rượu, cô ước gì tất cả chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh dậy, vẫn là buổi sáng của 200 ngày trước, cô nhìn thấy vài văn môn Ngữ Văn của anh, 10 năm sau, anh muốn trở thành…..

Quán quân thế giới.

Món quà Từ Trầm tặng cô là tượng Garen điêu khắc bằng gỗ, cô đặt nó ở đầu giường, uy phong lẫm liệt, đón gió mà đứng.

Cô là kỵ sĩ của anh, vĩnh viễn đi theo anh, bảo vệ anh, thề sống chết không bao giờ rời bỏ.



Thành tích của Lục Miên đã có, 659 điểm.

Với điểm số này, cô có thể tùy ý lựa chọn bất cứ trường đại học hàng đầu trong nước nào mà không gặp bất cứ trở ngại nào. Phía trường học của cô, đương nhiên vẫn khuyên cô chọn một trong hai Thanh Hoa Bắc Đại, như vậy, cô còn có thể nhận được số tiền thưởng 5 vạn tệ.

Trước khi Lục Miên điền nguyện vọng, cô đi đến chợ rau tìm mẹ Từ Trầm, hình như mẹ Từ đã đoán trước được cô sẽ đến, bà mời cô ngồi xuống, rót cho cô một cốc sữa đậu nành nóng, vẫn là hương vị như vô số buổi sáng Từ Trầm đưa cho cô trước đây.

“A Trần nhờ dì chuyển lời tới con.” Mẹ Từ nhìn Lục Miên, thở dài, cuối cùng nói: “Con cứ đi con đường của mình, để ông trời quyết định giao điểm các con sẽ gặp nhau.”

Cuối cùng mẹ Từ cũng không nói cho Lục Miên biết Từ Trầm đi đến thành phố nào.

Đương nhiên ý muốn của La Mạn Thanh vẫn là hy vọng Lục Miên đi Bắc Kinh.

Lục Thời Huân gần đây luôn đeo cặp kính vàng nhỏ của ông, cầm quyển hướng dẫn điền nguyện vọng dày cộp, lật xem và nói: “Theo bố, vẫn là nên chọn theo chuyên ngành, chọn trường nào có chuyên ngành đó xếp hạng cao, đừng chỉ chú trọng vào danh tiếng của trường, danh tiếng của trường dù có mạnh mà chuyên ngành không đào tạo tốt thì cũng bằng không thôi.”

Chuyên ngành sao?

Lục Miên suy nghĩ, vẫn không biết mình thích cái gì.

Đúng rồi, cô thích đọc tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn, liệu cô nên chọn ngành Văn? Nhưng cô là học sinh khối A mà!

Hay là…. chọn thành phố đi.

Lục Miên đăng nhập vào trang web chính thức của lol, tìm thấy thông tin về cuộc thi tuyển chọn người mới do CLB King ở Thượng Hải tổ chức vào cuối tháng 4.

Để ông trời quyết định giao điểm gặp nhau của chúng ta.

Nhưng Lục Miên chỉ tin rằng, con người có thể thắng ý trời.

Lục Miên lựa chọn Đại học F, một trường 985 ở Thượng Hải, chuyên ngành cô chọn là Khoa học Máy tính.

Cho dù La Mạn Thanh kịch liệt phản đối, nhưng cho dù cô không chọn Thanh Hoa Bắc Đại, thì theo suy nghĩ của bà, ít nhất cô cũng nên chọn một chuyên ngành có liên quan đến quản trị kinh doanh, như thế sau này mới có thể đủ năng lực tiếp quản công ty của Lục Thời Huân.

“Chọn cái ngành Khoa học Máy tính này có tác dụng gì?”

Lục Miên cũng không biết có tác dụng gì, hoặc có thể giống như trong Ma Trận (The Matrix), thông qua một chuỗi mật mã hoặc chương trình, có thể dễ dàng tìm được “ai kia” đang mất tích, cho dù anh trốn ở chân trời góc biển, cũng đều có thể tìm thấy.

Nguyện vọng được nộp lên rất nhanh chóng, không hề có chút trì hoãn, Lục Miên thuận lợi trúng tuyển vào F đại.

Kỳ nghỉ suốt mùa hè, Lục Miên cực kỳ buồn chán, trước ngày khai giảng, cô bất ngờ biết được Đường Tô cũng đỗ vào một trường ở Thượng Hải, chỉ là cô ấy học ở một trường nghệ thuật.

“Cậu quên rồi à? Tớ đã nói tớ muốn trở thành minh tinh!” Trong quán trà sữa, cô ấy nói với cô.

“Ừm, khi nào cậu nhập học, chúng ta có thể đi cùng nhau.” Lục Miên hỏi cô ấy.

“Thời gian nhập học là mùng 8 tháng 9.” Đường Tô nói xong, nhìn Lục Miên, do dự một lúc lâu, mới nhỏ giọng hỏi: “Còn cậu ấy?”

Lục Miên đang đợi cô ấy hỏi.

“Đi Nam Kinh, một trường 211, học Tài chính.” Lục Miên nói: “Nghe nói mẹ cậu ấy ép cậu ấy đăng ký vào lớp luyện thi TOEFL, có khả năng sẽ du học theo diện trao đổi.”

“Ừm, cũng khá tốt.”

Giữa chừng, Lục Miên nhận được điện thoại của Lục Thời Huân: “Miên Miên, hôm nay con về sớm nhé, trong nhà có khách, con về gặp mặt chút.”

“Vâng ạ.”

Lục Miên vội vàng tạm biệt Đường Tô, ngồi xe bus về nhà.

Nhiều năm về sau, Lục Miên đã từng không ít lần nghĩ lại, nếu buổi chiều hôm đó, cô không quay về, không nhìn thấy người kia, thì có sẽ mọi chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra.

Lúc Lục Miên nhìn thấy Phó Nam Quân, anh ta đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách trò chuyện với Lục Thời Huân.

Thấy Lục Miên về đến nhà, Phó Nam Quân đứng dậy, thân thiện gật đầu với cô.

Người đàn ông trước mặt này, dáng người cao lớn lịch lãm, dưới mái tóc rối bù trên trán ẩn giấu một đôi mắt đen trầm như được phác họa bằng thủy mặc, lão luyện, thâm trầm, lại cực kỳ sắc bén. Anh ta đương nhiên nhỏ hơn Lục Thời Huân khá nhiều, khoảng 30 tuổi, chiếc áo sơ mi và bộ vest đen, tôn lên khí chất trưởng thành của anh ta, cố ý ăn mặc chỉnh tề, xem ra cực kỳ coi trọng buổi gặp mặt với Lục Thời Huân.

“Miên Miên đã về rồi à.” Lục Thời Huân vẫy tay với Lục Miên: “Lại đây, chào chú Phó đi con.”

Lục Miên ngoan ngoãn đi tới, ngồi xuống bên cạnh Lục Thời Huân: “Chào chú Phó.”

“Thật ra xét về tuổi tác thì tôi chỉ lớn hơn Tiểu Miên 10 tuổi, xem như anh trai đi, nhưng các cô bé ngày nay không quá sẵn lòng gọi người sinh năm 80s như tôi là anh trai, có lẽ là không muốn trưởng thành.” Nụ cười của Phó Nam Quân đặc biệt ấm áp, giống như ánh sáng mặt trời, nhưng Lục Miên lại nhìn thấy trong mắt anh ta có một tia nhìn nóng bỏng.

Ấn tượng đầu tiên của Lục Miên về Phó Nam Quân rất tốt, trong số bạn bè của bố cô hiếm có người thú vị như vậy, mà nếu là người không thú vị thì ông cũng không gọi cô vội vàng trở về để gặp mặt như vậy.

“Tùy ý đi, chúng ta cũng không câu nệ cái này.” Lục Thời Huân nói với Lục Miên: “ Công ty của chú Phó ở Thượng Hải, sau này nếu con gặp khó khăn gì thì có thể đến tìm chú Phó nhờ giúp đỡ, nhưng cũng đừng quá dựa dẫm, chuyện nhỏ nhặt gì cũng tìm người ta, con cũng phải học cách tự lập.”

Hóa ra đây chính là lý do ông muốn giới thiệu Phó Nam Quân với cô.

Lục Miên cảm thấy không cần thiết phải như vậy, rất nhiều bạn học sinh đi học Đại học xa nhà, đều là xa quê hương không có ai để nương tựa, cũng không xảy ra chuyện gì, cô đã trưởng thành rồi, có thể tự mình giải quyết rất nhiều việc.

“Anh Lục yên tâm, em sẽ chăm sóc Tiểu Miên.”

Lục Thời Huân cười nói với Lục Miên: “Không phải con thích chơi game sao? Phó Nam Quân là nhà đầu tư của CLB thể thao điện tử, có lẽ hai người sẽ có rất nhiều chủ đề chung.”

Lục Miên kinh ngạc nhìn sang anh ta: “CLB nào ạ?”

Thấy Lục Miên kích động như vậy, Phó Nam Quân khẽ mỉm cười: “Tôi đầu tư vào rất nhiều CLB, sao vậy, em thích tuyển thủ ở đội vào sao, muốn ký tên à?”

Lục Miên lập tức im lặng, King bên kia vẫn chưa tiết lộ tin tức về Từ Trầm, cô không muốn quấy rầy việc huấn luyện của anh.

“Esc, chú có biết không?”

“Liên Minh Huyền Thoại à! Chiến đội MG, đến từ Bắc Kinh, nhưng tôi đã gặp cậu ta, lần sau nếu có cơ hội sẽ giúp em xin chữ ký.”

“Cảm ơn chú Phó!”

Thấy hai người có thể nói chuyện vui vẻ, Lục Thời Huân mới yên tâm, Phó Nam Quân là bạn cũ của ông, lần này anh ta tới Hạ Thành, Lục Thời Huân đặc biệt mời anh ta ở lại thêm mấy ngày, muốn giới thiệu con gái mình với anh ta, cũng coi như là kết thêm bạn mới, sau này có thể ở Thượng Hải chăm sóc lẫn nhau, như vậy một người cha già như ông cũng có thể cảm thấy an tâm hơn chút.

“Hai ngày này, con đưa chú Phó đi thăm quan Hạ Thành, cố gắng thay bố làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.” Lục Thời Huân nói.

“Vâng ạ.” Lục Miên gật đầu.

Trên đường, Lục Miên đeo balo, cắn ống hút trà sữa hỏi Phó Nam Quân: “Chú Phó, chú cũng chơi game sao?”

“Đương nhiên rồi.” Lúc đầu vì anh ta thích chơi game nên mới chọn đầu tư vào ngành thể thao điện tử này.

“Vậy thì tốt.” Lục Miên gật đầu, dẫn anh ta vào quán net.