Chương 25

Lục Miên đi ra khỏi phòng học, Hứa Gia Trạch đang đứng ở ngoài hành lang, xung quanh có rất nhiều bạn học thích hóng chuyện vây quanh, Lục Miên lạnh mặt đi xuống cầu thang, Hứa Gia Trạch cũng đi theo cô xuống tầng, đi đến một góc vắng vẻ, cậu ta bước tới, muốn vén tóc Lục Miên lên để nhìn mặt cô, nhưng Lục Miên lùi lại vài bước, không cho cậu ta chạm vào, mặt không chút biểu cảm nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Cô gái kia tên là Vương Kỳ, lớp 11, là một nữ du côn, vô pháp vô thiên, cô ta theo đuổi tôi gần 3 tháng rồi, hôm qua lại đến lớp để chặn tôi, tôi bị cô ta làm phiền điên lên, liền thuận miệng bịa chuyện tôi đã có người mình thích, cô ta không tin, tôi liền nói tên của cậu.” Ánh mắt Hứa Gia Trạch dịu dàng nhìn xuống, đau lòng nhìn cô: “Thật sự xin lỗi cậu, không ngờ lại gây ra cho cậu phiền phức lớn đến như vậy.”

“Tốt nhất là cậu nên làm sáng tỏ chuyện này, tôi không muốn sau này lại có thêm rắc rối nữa.” Lục Miên cứng rắn nói, sau đó xoay người đi lên tầng.

“Ừm, tôi sẽ làm sáng tỏ.” Hứa Gia Trạch ở phía sau gọi lại: “Hay là tôi đi cùng cậu đến bệnh viện kiểm tra?”

“Không cần, tôi đi rồi.” Lục Miên không quay đầu lại, đáp.

“Vậy tiền thuốc…..” Cậu ta còn chưa nói hết liền ngừng lại, chợt nhận ra chút Lục Miên cũng chẳng thiếu chút tiền thuốc này, thế là liền đổi lời: “Vậy để tôi mời cậu một bữa, coi như là bồi tội, bằng không lương tâm tôi sẽ bị cắn rứt.”

“Hứa Gia Trạch.” Lục Miên quay đầu lại nhìn cậu ta, ngữ khí cực kỳ cứng rắn: “Tôi thực sự không có thời gian để an ủi lương tâm cậu, chỉ cần chuyện này có thể giải quyết là được, lớp 12 rồi, mọi người đều không muốn bị phân tâm bởi những chuyện khác, tôi cũng không trách cậu.” Nói xong, Lục Miên không ngoảnh lại mà đi thẳng lên tầng.



Tan học, Hạ Kiêu Dương đi ba bước đuổi kịp Từ Trầm, nói với anh: “Cậu nhờ tớ nghe ngóng tin tức của cô gái kia, tớ nhờ người bạn tìm được rồi, lớp 11-6, gọi là Vương Kỳ, nhà ở ngõ hẻm Tam Lý.”

Từ Trầm gật đầu: “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Ngõ hẻm Tam Lý.”

…..

Những ngôi nhà ba tầng cũ nát nối thành từng dãy từng dãy, con ngõ hẻm nhỏ tối tăm, tỏa ra mùi bùn đất cùng rác rưởi hôi thối, trên trời thỉnh thoảng có một hai con chim bay qua, chớp mắt biến mất giữa ranh giới của bầu trời và các tòa nhà.

Vương Kỳ lấy bã kẹo cao su ra khỏi miệng, nhào nặn một vài cái rồi bôi vào bức tường tối đen.

Đi vào một con hẻm, một chàng trai cao 1m85 mặc áo đen đang đứng ở góc tường, điếu thuốc trên tay chậm rãi cháy đến tàn.

Khi Vương Kỳ bước vào ngõ hẻm, không khỏi nhìn anh thêm vài lần, dáng vẻ anh cao gầy, đường nét trên khuôn mặt hắn cực kỳ sắc bén, có chút tái nhợt, ngũ quan không tính là quá tinh xảo, thậm chí còn có chút hoang dã, nhưng khi kết hợp lại, thì trông cực kỳ đẹp trai, thậm chí còn mê người hơn cả Hứa Gia Trạch – người mà cô ta theo đuổi bấy lâu nay.

Khi Vương Kỳ đi ngang qua anh, anh huýt sáo một cách ngả ngớn, tiếng sáo vang vọng trong con hẻm vắng.

Ngay lúc cô ta đi qua anh, Từ Trầm ấn tàn thuốc vào tường, bình tĩnh nói: “Này.”

Giọng anh khàn khàn trầm thấp, Vương Kỳ không khỏi dừng bước, quay đầu lại nhìn anh, khóe miệng cong lên một nụ cười khinh khỉnh: “Anh đẹp trai, có chuyện gì à?”

“Vương Kỳ đúng không?”

Ánh mắt Vương Kỳ hiện lên một tia kinh ngạc, tiếp sau đó là một tia vui mừng, không ngờ anh chàng đẹp trai này là đến tìm mình.

“Đúng, tôi là Vương Kỳ.” Cô ta còn chưa nói xong, đã chú ý đến một chàng trai cao lớn khác từ trong ngõ đi ra, đứng ở bên cạnh cô ta, sắc mặt cả hai người đều không mấy thiện cảm.

Vương Kỳ có chút căng thẳng: “Các anh, tìm tôi có việc gì?”

Từ Trầm đi thẳng về phía Vương Kỳ, Vương Kỳ liên tục lùi lại phía sau, phía sau có Hạ Kiêu Dương chặn đường cô ta, túm chặt lấy cổ áo cô ta, ấn mạnh vào tường.

Vương Kỳ hét lên một tiếng chói tai, sau lưng đau đớn, cô ta không ngờ hai người đàn ông này lại dám động thủ với cô ta, cô ta hoảng sợ hét lên: “Con mẹ nó, chúng mày chán sống rồi à mà dám gây sự với tao!”

Từ Trầm lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa, chậm rãi rít một hơi, sau đó đưa tàn thuốc đến gần mặt Vương Kỳ, cô ta mở to hai mắt, con ngươi màu đen nhìn xuống, trơ mắt nhìn tàn thuốc đang cháy kia rơi xuống gần má mình, làn da của cô ta thậm chí có thể cảm nhận được sức nóng bỏng từ tàn thuốc.

“Không…. Không cần!” Vương Kỳ bị dọa sợ mất mật, nước mắt chảy dài, ngữ điệu cũng hạ thấp xuống, nức nở: “Xin các cậu buông tha cho tôi.”

“Đi xin lỗi Lục Miên, sau này nếu gặp cô ấy ở trường thì phải đi đường vòng.” Từ Trầm mặt không chút cảm xúc liếc nhìn cô ta: “Có làm được không?”

Vương Kỳ hoảng sợ, gật đầu như gà mổ thóc.

Từ Trầm lấy điếu thuốc ra, ấn mạnh vào bức tường cạnh tai Vương Kỳ, phát ra âm thanh “xèo xèo”, Vương Kỳ trợn to hai mắt, bị dọa đến hồn phi phách tán.

Mãi cho đến khi bóng lưng của hai người biến mất ở cuối con hẻm, cả người Vương Kỳ mới xụi lơ mà quỳ rạp xuống đất, nặng nề thở phào một hơi.

“Vừa rồi tớ còn lo lắng cậu sẽ ấn tàn thuốc lên mặt cô ta.” Sau khi lên xe bus, Hạ Kiêu Dương nói với Từ Trầm.

“Tớ thật sự muốn ấn xuống.” Sắc mặt Từ Trầm lạnh lùng, nếu không phải Vương Kỳ khóc thảm thiết như vậy, anh thật sự sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ta.

“Chúng ta đối xử với con gái như vậy, có phải là không có phong độ hay không?” Hạ Kiêu Dương sờ đầu cười hề hề: “Tớ lớn vậy rồi mà còn chưa bao giờ bắt nạt con gái.”

Từ Trầm “hừ” một tiếng, không trả lời, anh vốn dĩ cũng không phải là quân tử gì.



Hết tiết, Lục Miên vừa bước ra khỏi lớp, liền nhìn thấy Vương Kỳ đứng ở cửa lớp đợi cô, cô ta không trang điểm, mất đi sự lòe loẹt trở về với dáng vẻ đúng nghĩa của một cô bé lớp 11, Lục Miên lập tức dừng bước, theo bản năng đứng cách xa cô ta ra một chút.

“Tôi xin lỗi.” Vương Kỳ nhìn Lục Miên, nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ rất không cam tâm nói: “Hôm qua là lỗi của tôi, lẽ ra tôi không nên động thủ.”

Lục Miên có chút do dự nhìn cô ta, không ngờ chỉ sau một đêm mà thái độ của cô ta lại thay đổi lớn đến vậy.

Nhiều bạn học sinh tụ tập xung quanh để hóng chuyện, chụm đầu vào nhau thì thầm và chỉ trỏ.

Lục Miên liếc nhìn các bạn học sinh xung quanh, sau đó đến gần cô ta, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Tôi không cần lời xin lỗi của cô.”

Thấy Lục Miên không nhận, Vương Kỳ ngẩng đầu, đột nhiên cao giọng nói: “Vậy cô muốn thế nào! Cô gọi người tới gây sự với tôi, không phải là….” Cô ta còn chưa kịp nói xong, chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng giòn tan, cái tát này của Lục Miên nặng nề rơi xuống mặt Vương Kỳ, để lại 5 vết hằn đỏ rực, tay Lục Miên cũng có chút tê dại.

Vương Kỳ khẽ mở miệng, vẻ mặt không thể tin nổi, hoàn toàn không ngờ được cô cũng sẽ động thủ.

Các bạn đứng xung quanh cũng ngây người, Lục Miên bình thường cũng chưa bao giờ tranh cãi với người khác, ngay cả nói chuyện cũng không nói to, không ngờ rằng vậy mà còn biết đánh người, hơn nữa lại có thể đánh dứt khoát, lưu loát như vậy, đánh ra phong thái bá đạo và khí thế của top 1 toàn khối.

“Bây giờ hòa nhau.” Lục Miên đau đớn vẫy tay, lạnh lùng nhìn Vương Kỳ, sau đó xoay người đi về lớp học.

Chuông vào học vang lên, các bạn học sinh đều tản ra quay lại lớp học, nhỏ giọng thảo luận, hình tượng Lục Miên trong lòng bọn họ đã đảo lộn hoàn toàn. Trước đây, học sinh ưu tú xuất sắc như vậy trong mắt thầy cô và bạn bè, vậy mà còn có thể tức giận đến mức bùng nổ vậy, bọn họ thậm chí còn thầm vui mừng vì trước đây không có trêu chọc đến cô.

Chỉ có Từ Trầm, nhìn bóng lưng bình tĩnh của Lục Miên, khóe miệng khẽ cong lên, đây mới chính là cô, người đằng sau chiếc mặt nạ công chúa.



Tan học, Hứa Gia Trạch lại đến tìm Lục Miên, Đường Tô thấy cậu ta có chuyện muốn nói, vậy nên liền tạm biệt Lục Miên rồi rời đi trước.

“Tôi đã đến gặp Vương Kỳ, nói rõ mối quan hệ của chúng ta cho cô ta.” Hứa Gia Trạch và Lục Miên cùng nhau đi về phía cổng trường: “Cô ta sẽ không đến làm phiền cậu nữa.”

“Ừm.” Không muốn nghĩ về nó nữa, Lục Miên nói với Hứa Gia Trạch: Hôm nay cô ta cũng tới xin lỗi tôi, thái độ khá ổn, nhưng tôi không nhận.” Tay Lục Miên bây giờ vẫn còn cảm thấy hơi đau nhức.

“Vậy…vậy chúng ta xem như không có chuyện gì rồi nhỉ.” Hứa Gia Trạch có chút lo lắng nhìn Lục Miên.

“Chúng ta vốn dĩ không có chuyện gì.” Lục Miên trả lời.

Cổng trường, tài xế của Hứa Gia Trạch đứng trước một chiếc ô tô đen đợi cậu ta, cậu ta quay sang hỏi Lục Miên: “Lên xe đi, tôi bảo tài xế đưa cậu về, dù sao cũng thuận đường.”

“Không cần phiền phức vậy, tôi đợi xe bus.” Lục Miên từ chối.

“Bây giờ đang là giờ cao điểm tan học.” Hứa Gia Trạch kiên trì: “Đi cùng đi, tôi còn có đề muốn cậu chỉ giáo, chúng ta lên xe nói, về nhà không cần lãng phí thời gian nói chuyện điện thoại nữa.”

Lục Miên nhìn bến xe bus chật kín người, cuối cùng cũng đồng ý.

Từ xa, Từ Trầm nhìn thấy Lục Miên bước lên xe của Hứa Gia Trạch, Từ Trầm nhả phanh xe, lái xe vào làn đường dành cho xe đạp, dưới ánh hoàng hôn, sắc đỏ ở chân trời cũng biến mất trong bầu trời u ám, nhưng không khiến không khí trở nên ảm đạm mà ngược lại, khiến bầu trời trở thành một màu xanh đậm sắc, bao trùm lên cảm xúc của anh.



Cuối tháng 12, gió lạnh thổi về, năm mới đang đến gần, chỉ còn 6 tháng nữa là đến kỳ thi đại học.

Các bạn học sinh đều mặc quần áo bông và lông vũ dày, bên ngoài còn bắt buộc phải mặc áo đồng phục, vậy nên trông ai cũng rất mập mạp, đương nhiên, lớp học vào mùa đông, cũng tràn ngập không khí ấm áp đi cùng sự dễ chịu dẫn đến trạng thái lười biếng, nồng độ CO2 trong không khí tăng lên, các học sinh tự nhiên trở nên rất buồn ngủ.

Nhằm thay đổi diện mạo và tinh thần của các bạn học sinh vào mùa đông, chủ nhiệm lớp 12-1 và 12-2 đã bàn nhau về việc tổ chức trận đấu bóng rổ giao hữu giữa các lớp vào đêm trước giao thừa, để các học sinh suốt ngày làm tổ trong lớp học có thể ra sân thể dục hoạt động gân cốt một chút, để có một tâm thế và thể trạng tốt nhất chào đón kỳ thi đại học khắc nghiệt.

Khi lão Trần vừa thông báo tin tức này, tiếng hò reo của cả lớp gần như chọc thủng mái nhà, trong giai đoạn ôn tập vô cùng bận rộn và căng thẳng của lớp 12 này, có thể trộm nửa ngày nhàn rỗi để chơi bóng rổ, đối với nhóm con trai mà nói đúng là món quà trời ban.

Buổi chiều, thời tiết tuyệt đẹp, sau mấy ngày mưa nhỏ lất phất, mặt trời bất ngờ ló rạng xuyên qua những đám mây, tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Tuyển thủ chủ lực của lớp 12-2 là Hạ Kiêu Dương và Trần Trạch, còn có mấy người Phương Khai Vũ, trong khi đó, đội bên lớp 12-1 là mấy nam sinh có vóc dáng cao lớn, bao gồm cả Hứa Gia Trạch, đang khởi động trên sân thể dục, dáng vẻ ai ai cũng hừng hực khí thế.

Mặc dù Từ Trầm chỉ là người dự bị, nhưng Lục Miên vẫn cực kỳ hưng phấn, cùng Đường Tô hai người đứng ở vị trí có tầm quan sát tốt nhất trên khán đài.

“Cố lên!” Đường Tô hưng phấn vẫy tay với Hạ Kiêu Dương, nếu không phải Lục Miên kịp thời che miệng cô ấy lại, bằng không suýt chút nữa đã hét “chồng ơi” ra rồi.

Hạ Kiêu Dương cũng ra ra hiệu sẽ chiến thắng cho Đường Tô, tràn đầy tự tin.

10 phút trước khi kết thúc hiệp 1, hai bên đều ngang tài ngang sức, tỷ số đang bám rất sát sao, một trận giằng co vô cùng căng thẳng bắt đầu, các bạn nữ lớp 12-1 và 12-2 đứng hai bên sân bắt đầu hò reo cổ vũ.

Lục Miên nhìn Từ Trầm từ xa, thể lực của Phương Khai Vũ sắp cạn kiệt, giao bóng và chạy truyền đều có chút miễn cưỡng lê lết, Từ Trầm hẳn là sắp phải ra sân thay thế.

“Tớ đi mua nước cho Từ Trầm, cậu có muốn mua cho chồng cậu không?” Lục Miên thì thầm vào tai Đường Tô.

Đường Tô vỗ vỗ cặp sách, lấy trong cặp ra một bình nước khoáng, khẽ mỉm cười: “Tớ đã chuẩn bị từ sớm rồi.”

Lục Miên chạy một mạch đến quán trà sữa mua một cốc nước chanh, sau đó vội vàng chạy quay trở lại, vừa kịp giờ giải lao, Từ Trầm đã cởi khóa áo khoác ngoài, bên trong mặc đồ thể thao, lộ ra cánh tay rắn chắc, đang đứng khởi động làm nóng cơ thể.

Lục Miên đang định đi về phía anh, thì lúc này Hứa Gia Trạch lại chạy về phía cô, khuôn mặt cậu ta sau khi chơi xong hiệp 1 đã đỏ bừng lên, trên trán lấm tấm mồ hôi, mái tóc ướt đẫm.

“Lục Miên, tôi chơi cũng khá tốt đấy chứ.” Hứa Gia Trạch đi tới bên cạnh Lục Miên.

“Ờ, cũng ổn.” Lục Miên thuận miệng nói, cô căn bản không hề để ý đến Hứa Gia Trạch, toàn bộ quá trình cô đều chỉ tập trung nhìn Từ Trầm ngồi ở khu dự bị.

“Cái này mua cho tôi sao? Cảm ơn nhé.” Hứa Gia Trạch nói xong, định nhận lấy cốc nước trong tay Lục Miên, nhưng Lục Miên đã lùi lại và nói với vẻ ngượng ngùng: “Xin lỗi, tôi chỉ mua một cốc.”

Ý tứ từ chối quá rõ ràng, tay của Hứa Gia Trạch cứng đờ lại trong không khí, khi thu tay lại sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng vẫn giữ nguyên phong độ như cũ: “Không sao, tôi cũng đã chuẩn bị trước rồi.”

“Ừm.”

Hứa Gia Trạch chạy về chỗ nghỉ ngơi của lớp mình, không ít cô gái đi tới đưa nước và khăn giấy cho Hứa Gia Trạch, cậu ta tiện tay cầm lấy một bình nước khoáng, mở ra, uống ừng ực mấy ngụm rồi sau đó ném vào thùng rác, khuôn mặt lạnh lùng xa cách.

Lục Miên đi tới bên cạnh Từ Trầm, thấp giọng nói: “Sắp lên sân rồi, cậu có căng thẳng không?”

“Chơi bóng thôi mà, căng thẳng cái gì?” Từ Trầm cử động cánh tay một chút, ánh mắt liếc nhìn túi nước trong tay Lục Miên: “Cho tớ à?”

“Ừm.” Lục Miên đưa ra.

Từ Trầm nhân lấy, lấy ống hút cắm vào, đưa lên uống một ngụm, hơi cau mày: “Ngọt quá.”

“Bổ sung đường cho cơ thể.” Lục Miên nhanh chóng bổ sung: “Tớ đặc biệt bảo ông chủ thêm đường đấy.”

Từ Trầm cắn ống hút, uống thêm mấy ngụm nữa, Lục Miên lộ ra ý cười vui vẻ, khi tiếng còi thông báo kết thúc giờ nghỉ vang lên, Từ Trầm đưa cốc nước cho Lục Miên: “Cậu cầm giúp tớ.”

Lục Miên hớn hở cầm lấy ly trà sữa, sau đó chỉ vào áo khoác của anh: “Cũng đưa cho tớ đi.”

Từ Trầm gật đầu, cởϊ áσ ngoài ra đưa cho Lục Miên, Lục Miên nhận lấy, ôm trong ngực một cách rất trân trọng.

Hứa Gia Trạch từ xa liếc nhìn bọn họ, trong nháy mắt hiểu ra rất nhiều chuyện.

Trong hiệp 2, Từ Trầm lên sân với khí thế hừng hực, rê bóng vài lần lướt qua người đội bạn trực tiếp ném bóng vào rổ, tất cả số điểm cách biệt của hiệp trước đều được anh đuổi lại, hai lớp hiện đang hòa nhau.

Mà Hứa Gia Trạch dường như đang nhắm vào Từ Trầm, cậu ta kẹp chặt lấy anh, Hứa Gia Trạch có chiều cao tương đương anh, kỹ thuật rất tốt, hai người cứ lách qua chặn lại, Từ Trầm muốn ném bóng vào rổ ghi điểm cũng khó, thế là anh chuyền bóng cho Trần Trạch, Trần Trạch là một người thích thể hiện, bóng đến tay còn lâu mới chịu để mất, bị hai chàng trai vây quanh, cuối cùng dẫn bóng bị phạm lỗi, đội bạn giành được cơ hội ném bóng.

Hứa Gia Trạch dễ dàng ném được hai quả 3 điểm, khán giả toàn sân reo hò, tất cả đều là các em gái 12-1 mê muội cậu ta hét vang trời.

Hạ Kiêu Dương không muốn chuyền bóng cho Trần Trạch nữa nên bắt đầu phối hợp với Từ Trầm, Hứa Gia Trạch dường như muốn kẹp chết Từ Trầm, cho dù là động tác giả, chuyền bóng nhận bóng, cậu ta đều nhìn chằm chằm vào anh, không cho anh có bất cứ cơ hội ném bóng nào, ngay cả khi Từ Trầm không có bóng trong tay, cậu ta cũng sẽ đuổi theo Từ Trầm không bỏ, khiến Từ Trầm rất bực bội.

Thấy Từ Trầm có chút thiếu kiên nhẫn, Hứa Gia Trạch lộ ra nụ cười ranh mãnh, vừa chặn bóng vừa thì thầm vào tai anh: “Ngực của Lục Miên, con mẹ nó phát dục quá tốt.”

Cả người Từ Trầm đột nhiên cứng đờ, Hứa Gia Trạch dễ dàng giật lấy trái bóng từ tay Từ Trầm, ôm bóng chạy tới sân đối diện, cả cả người Từ Trầm choáng váng đứng nguyên tại chỗ.

Mấy giây sau, Từ Trầm mới bình tĩnh lại, cùng đồng đội chạy về phía rổ bóng đối diện, ngay khi Hứa Gia Trạch muốn ném bóng vào rổ, Từ Trầm nhảy lên, đập mạnh quả bóng trong tay Hứa Gia Trạch xuống đất, Hứa Gia Trạch bị sức mạnh của Từ Trầm ấn xuống, lảo đảo một cái suýt ngã. Ngay sau đó, Từ Trầm cũng không có bắt lấy quả bóng mà đột nhiên tóm lấy cổ áo của Hứa Gia Trạch, tức giận trừng mắt nhìn cậu ta, quăng thật mạnh cậu ta xuống đất.

Hứa Gia Trạch được đồng đội đỡ được tức khắc nên không bị ngã.

Tất cả mọi người đều đồng loạt vây quanh, muốn cố gắng ngăn chặn mâu thuẫn giữa hai người.

“Gia Trạch, không sao chứ!” Các thành viên đội 12-1 lo lắng hỏi Hứa Gia Trạch, một số tên con trai cao to chạy tới, muốn cho Từ Trầm một bài học: “Con mẹ nó, chơi bóng rổ hay là đánh người! Hay là thua rồi không chấp nhận được!”

Mà các đội viên của lớp 12-2 do Hạ Kiêu Dương dẫn đầu, cũng chắn trước mặt Từ Trầm: “Mày có giỏi thì nói thêm câu nữa, mẹ nó ông đây không ngại đánh chết mày đâu!”

Chủ nhiệm của 2 lớp cũng nhanh chóng chạy tới.

“Các em làm gì thế! Muốn làm phản rồi đúng không!” Lão Trần tức giận hét lên: “Không được phép nói bậy! Không muốn chơi nữa thì quay về lớp tự học cho tôi!”

Thầy chủ nhiệm đứng ra, các thành viên trong đội cũng im lặng, chỉ biết tức giận nhìn đối phương, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Chủ nhiệm lớp 12-1 quan tâm hỏi thăm tình hình của Hứa Gia Trạch có bị thương hay không, Hứa Gia Trạch hoàn toàn phớt lờ thầy, chỉ từ xa nhìn chằm chằm Từ Trầm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khıêυ khí©h.

Mọi người đều cho rằng do Hứa Gia Trạch giành bóng của Từ Trầm nên Từ Trầm không chấp nhận được nên mới ra tay động thủ, bọn họ tức giận phàn nàn bên tai Hứa Gia Trạch: “Đúng là vô tổ chức, cái loại người này, xứng đáng chỉ làm người dự bị, sao lại có thể cho loại người này ra sân chứ!”

“Không cần phải chấp nhặt với loại rác rưởi.” Hứa Gia Trạch lạnh lùng “hừ” một tiếng.

Nghỉ ngơi 10 phút.

“Lão Từ, cậu đúng là quá thiếu kiên nhẫn.” Hạ Kiêu Dương đi đến bên cạnh Từ Trầm: “ Dù thế nào cũng không thể ra tay, nhất là trước mặt bao nhiêu người như vậy, nhưng tên kia đúng là quá đáng, luôn kèm chặt cậu không tha.”

Từ Trầm ngồi dưới rổ bóng, im lặng, trên trán lấm tấm mồ hôi, Lục Miên ngồi xuống bên cạnh anh, đưa nước chanh cho anh, Từ Trầm nhận lấy uống một ngụm rồi đặt sang một bên.

Lục Miên lại lấy ra vài tờ khăn giấy đưa sang, Từ Trầm nhận lấy, lau mồ hôi trên mặt nhưng vẫn không nói gì.

Đợi Hạ Kiêu Dương đi rồi, Lục Miên mới lại gần Từ Trầm nhỏ giọng hỏi: “Có phải vừa rồi cậu ta nói gì với cậu không?” Cô cảm thấy Từ Trầm chắc chắn sẽ không chỉ vì bị cướp bóng mà ra tay đánh người, anh sẽ không xúc động như vậy.

Từ Trầm lắc đầu, anh đúng là đã xúc động, bây giờ nghĩ lại, những lời kia rõ ràng là Hứa Gia Trạch cố ý nói kích anh, thế mà anh lại cắn câu?! Quay đầu lại nhìn Lục Miên, kết quả ánh mắt không tự chủ rơi xuống ngực cô, chỉ là nhẹ nhàng liếc nhìn một cái, sau đó lập tức quay đầu đi ngay.

Từ Trầm bị phạt rời sân, Lục Miên cũng không còn hứng thú xem trận đấu nữa, toàn bộ quá trình cô đều ngồi bên cạnh Từ Trầm, nói chuyện với anh câu được câu chăng.

Đường Tô bên này hét đến khản cả giọng, nhưng kết quả cuối cùng vẫn không được như ý, tiếng còi chung cuộc vang lên, lớp 12-1 hơn lớp 12-2 10 điểm.

Quay lại lớp, mấy thành viên trong đội có chút ủ rũ, chủ nhiệm lớp nói vài lời an ủi động viên, sau đó mời đại diện từng môn lên bục giảng nhận bài tập Tết mà thầy cô bộ môn giao. Nỗi buồn vì thua trận bóng rất nhanh chóng được niềm vui đón năm mới thay thế, thậm chí Hạ Kiêu Dương còn mời mấy thành viên đội bóng cùng nhau đi ăn lẩu, tất nhiên cũng mời Lục Miên và Đường Tô.

Hạ Kiêu Dương đã đặc biệt gọi trước để đặt bàn ở Lão Đồng Tử – quán lẩu cực kỳ nổi tiếng ở trung tâm thành phố, nhưng khi đến nơi, lại nhìn thấy mấy thành viên đội bóng lớp 12-1 đang náo loạn một góc ở đại sảnh, trong đó có cả Hứa Gia Trạch, bọn họ cũng đang ăn lẩu.

Kẻ thù gặp nhau tất nhiên là đỏ mắt, đối phương đã chú ý tới nhóm Hạ Kiêu Dương bên này, khung cảnh vốn dĩ đang náo nhiệt chợt lạnh xuống ngay tức khắc.

“Hay là, chúng ta đổi quán khác?” Phương Khai Vũ thấp giọng đề nghị.

“Dựa vào cái gì chứ?” Đường Tô đứng ra nói: “Như là chúng ta sợ bọn nó không chừng, không đổi!”

“Vợ nói đúng, không đổi.” Hạ Kiêu Dương vòng tay qua vai Đường Tô, dẫn mọi người vào quán lẩu, phục vụ sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ, vừa hay ngồi đối diện ngay bàn lớp 12-1, nhìn nhau từ xa.

Mặc dù hai bên không ưa gì nhau, mắt qua mày lại đầy lạnh lùng, nhưng Hứa Gia Trạch vẫn đứng dậy chào Lục Miên: “Tiểu Miên, các cậu cũng tới à?”

Một tiếng “Tiểu Miên” gọi đến là dịu dàng, ngay cả Đường Tô bên cạnh cũng không nhịn được mà nổi da gà đầy người.

Lục Miên ngây người, trả lời thì không phải, mà không trả lời cũng không phải, chỉ có thể gật đầu, trầm giọng đáp lại một tiếng.

“Vậy được, bữa này tớ mời, mọi người thoải mái gọi.” Hứa Gia Trạch nói với bọn họ: “Trận đấu hôm nay, hữu nghị là trên hết, thi đấu chỉ là hình thức, ngoài sân chúng ta đều là bạn bè.”

“Không cần đâu.” Hạ Kiêu Dương trực tiếp nói: “Chỉ là một bữa lẩu thôi mà, chúng tao tự trả được.”

“Gia Trạch, đừng để ý đến chúng nó, đều là những học tra đội sổ, không có giáo dưỡng.” Một số tên con trai khác ở bên cạnh đi tới kéo Hứa Gia Trạch.

“Ai không có giáo dưỡng! Chúng tôi còn có học sinh hạng nhất khối đang ngồi ở đây….” Đường Tô còn chưa nói xong, Lục Miên đã kéo cô ấy lại: “Thôi, chúng ta đến đây là để ăn lẩu chứ không phải cãi nhau, đừng để ý đến bọn họ là được.”

Hạ Kiêu Dương cũng an ủi Đường Tô, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, Lục Miên đương nhiên ngồi xuống bên cạnh Từ Trầm.

“Muốn tỏi băm không?” Lục Miên cầm một đĩa tỏi băm, hỏi Từ Trầm.

“Muốn.”

Lục Miên cho tỏi băm vào bát nước chấm của Từ Trầm.

“Muối?”

“Muốn.”

“Mì chính?”

“Không cần.”

Lục Miên dùng đũa của mình chấm vào bát muối, chút một chút một cho vào bát sứ nhỏ đựng nước chấm dầu mè của Từ Trầm. (Chiều chồng như chiều vong =)))))))))

Phương Khai Vũ nhìn Lục Miên ân cần chăm sóc, hơi há miệng đầy ngạc nhiên, rồi lại ngậm lại ngay tức khắc, hiển nhiên cũng phải quá hiểu mối quan hệ của hai người, nhưng cũng không muốn nhiều lời, sợ là bản thân overthinking.

Trần Trạch thật ra đã sớm có thể nhìn ra được manh mối, nhưng cậu ta cũng không nói gì, nếu như Lục Miên và Từ Trầm ở bên nhau, thì nhất định sẽ lơ là việc học, đến lúc đó vị trí top 1 lớn sẽ thuộc về cậu ta.

Tâm tình của Từ Trầm quả thực đúng là không tốt, cũng không nói chuyện gì nhiều, cho dù như vậy, anh vẫn giúp Lục Miên nhúng một miếng thịt bò mềm mọng rồi cho vào bát của cô, kết quả dẫn đến miếng thịt bò mềm này được cô giữ lại trọng bát suốt bữa ăn, không nỡ động đũa.

Giữa bữa, Từ Trầm đi vào nhà vệ sinh, đang lúc rửa tay ở lavabo thì tình cờ gặp Hứa Gia Trạch cũng đang rửa tay ở đó.

Hứa Gia Trạch rút một tờ khăn giấy lau bàn tay ướt đẫm, sau đó đánh giá Từ Trầm trong gương: “Thích Lục Miên à?”

Từ Trầm không nói gì, anh lấy nước rửa tay, rồi mở vòi nước rửa sạch lại, thanh âm dòng nước xối mạnh vang lên xôn xao, rất ồn.

“Không dám thừa nhận à?” Thấy Từ Trầm không nói gì, Hứa Gia Trạch lại nói: “Coi như mày có chút biết thân biết phận, chúng ta đều là 90s, chưa nói gì đến vấn đề môn đăng hộ đối thời xưa, chỉ dựa vào trình độ của mày, thì cũng không xứng với cậu ấy.”

Từ Trầm vẫn im lặng như cũ, cũng không thèm nhìn cậu ta.

Hứa Gia Trạch cũng không quan tâm, tiếp tục nói: “Mày biết soulmate (tri kỷ) gọi là gì không? Không chỉ là sở thích giống nhau, còn là sự hòa hợp về tư tưởng, sự hiểu biết, trình độ học vấn cùng với gia thế giáo dưỡng. Khi tao và Lục Miên ở cạnh nhau, chúng tao có thể dành cả một buổi chiều để giải một đề toán với nhiều lối tư duy khác nhau, sự giao lưu trao đổi giữa hai tâm hồn đồng điệu, chỉ có tao mới làm được.” Giọng điệu của cậu ta rất ngạo mạn, vẻ mặt cũng cực kỳ đắc ý: “Bởi vì chúng tao ở cùng một đẳng cấp.”

Từ Trầm rút một tờ khăn giấy, lau tay rồi ném vào thùng rác, lúc quay người lại rời đi, còn nhàn nhạt liếc nhìn Hứa Gia Trạch: “Mày nói rất đúng, đáng tiếc mày nói ngược rồi, không phải tao thích cậu ấy mà không dám thừa nhận, mà là cậu ấy, thích tao.” (Xem anh đắc ý kìa, sướиɠ nở mũi liềng =)))))

Chỉ với hai từ đơn giản, đã dễ dàng hạ gục Hứa Gia Trạch – người tự tin đang nắm chắc phần thắng trong tay.

“Sao đi lâu thế? Tớ còn tưởng cậu ngủ ở trong đấy rồi.” Lục Miên thuận thế gắp miếng dạ sách bò mới nhúng vào bát của Từ Trầm.

“Có người tuyên chiến với tớ, vừa mới chỉnh đốn một phen.” Từ Trầm vừa nói xong, liền nhìn thấy Hứa Gia Trạch đen mặt đi ra từ phòng vệ sinh.

Lục Miên mím môi cười: “Cậu đánh cậu ta?”

“Đâu, tớ là con người văn minh.” Từ Trầm liếc nhìn miếng thịt bò trong bát cô: “Cậu có ăn không, không ăn thì trả tớ.” Nói xong liền duỗi đôi đũa tới bát của Lục Miên, Lục Miên lập tức cầm bát lên, cười mắng: “Cái cậu này, sao lại có thể như vậy.”

Từ xa Hứa Gia Trạch nhìn hai người cười đùa với nhau, sắc mặt ngày càng u ám.

Sau khi ăn xong, nhóm người vui vẻ náo nhiệt bước ra khỏi quán lẩu, lại nhìn thấy nhóm người lớp 12-1 đã rời đi trước đó đang đứng đợi ở bên ngoài, dường như là đang đợi bọn họ.

“Làm sao, muốn đánh hội đồng à?” Hạ Kiêu Dương là người đầu tiên dẫn đầu xắn tay áo đứng ra.

Hứa Gia Trạch cười lạnh một tiếng, không để ý cậu ta, mà nhìn Từ Trầm: “ Tốt xấu gì tao cũng gọi mày một tiếng Đại thần, nếu có gan thì ra quán net solo một phen?”

Cậu ta vừa nói xong, Hạ Kiêu Dương và Phương Khai Vũ bên cạnh đột nhiên cười ầm lên.

“Hahaha, vậy mà nó dám hẹn lão Từ solo, trên đời này còn có người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ như nó à!” Hạ Kiêu Dương cười chế nhạo nói.

Mấy tên con trai cũng chơi Liên Minh Huyền Thoại phía sau Hạ Kiêu Dương cũng không nhịn được cười phá lên, bọn họ cũng đã được chứng kiến thao tác của Từ Trầm, tuyệt đối là cấp độ Thần, cho dù tìm cả cái Hạ Trung này, sợ rằng cũng không tìm được ai có thể so sánh với anh.

Hứa Gia Trạch không thèm để ý, chỉ cảm thấy những kẻ này chỉ đang khoe khoang ra vẻ mà thôi, cậu ta lại không phải chưa từng thấy trình độ của Từ Trầm, cũng chỉ ở mức trung bình trở xuống thôi: “Sao rồi? Có dám so không?”

Từ Trầm nhẹ nhàng cười: “Được thôi.”

Solo của Liên Minh Huyền Thoại, thường được gọi là đấu đơn, tất cả các chiêu thức và kỹ năng đều được xóa bỏ, đồng thời 3 phép bổ trợ Hồi Máu, Thanh Tẩy và Hồi Sinh cũng không được phép sử dụng. Trong trận solo, không được phép đi đường khác, cũng không được đánh dã thú. Người chiến thắng được xác định bằng cách gϊếŧ chết đối thủ 3 lần hoặc đẩy được 2 trụ tháp.

Trong quán net, hai người mở hai máy tính đối diện nhau, một nhóm người tụ tập xung quanh, vẻ mặt ai nấy cũng rất tự tin, nhưng so với bên kia, Hạ Kiêu Dương bên này lại mang theo một tâm thế chế nhạo cùng ngồi xem kịch vui hơn.

Bước vào giao diện mở đầu, Từ Trầm chọn Cảnh Sát Trưởng Piltover – Caitlyn, một ADC tầm xa có độ sát thương cao. Khi chơi solo, chủ yếu lợi dụng thế tầm xa để bắn người, đặc biệt là khi có kỹ năng bị động, có thể sử dụng Q để khiến quân địch tụt máu.

Hứa Gia Trạch dùng Yêu Cơ Lừa Đảo – LeBlanc, một sát thủ AP có tính cơ động và lực sát thương cao, có khả năng sát thương tức thời siêu cao cùng với khả năng sống sót tuyệt vời.

Nếu so sánh khi solo, thì Caitlyn của Từ Trầm có thể thua kém một chút so với LeBlanc.

Lục Miên có chút lo lắng nhìn về phía Hạ Kiêu Dương, Hạ Kiêu Dương tràn đầy tự tin, tỏ vẻ cô cứ an tâm.

Hai người chọn xong trang bị khi ra ngoài, cùng lúc xuất hiện ở đường giữa, chờ toàn bộ quân lính tập hợp đầy đủ, mới bắt đầu đánh. Cả hai người đều là tướng tầm xa, đều phải farm lính kiếm vàng, thỉnh thoảng gặp nhau, rỉa chút máu, Caitlyn của Từ Trầm vẫn đang không ngừng đánh để tăng cấp, đồng thời thỉnh thoảng cũng đặt những chiếc kẹp W vây xung quanh để kìm kẹp LeBlanc.

Ở giai đoạn đầu, ưu thế của LeBlanc rất mạnh, sát thương từ một kỹ năng EQ đã có thể tiêu tốn gần nửa thanh HP(máu) của Caitlyn, nhóm con trai lớp 12-1 thấy vậy không khỏi reo hò: “Tốt quá, Gia Trạch, xử chết nó!”

Từ Trầm bên này, nhóm con trai không nói chuyện, nghiêm túc cao độ xem trận đấu. Trên thực tế, khi solo thì LeBlanc có ưu thế cực kỳ lớn, Hứa Gia Trạch lựa chọn tướng này, rất rõ ràng là muốn điên cuồng giày vò, tra tấn Từ Trầm.

Caitlyn chỉ còn 1/3 máu cùng quân lính vừa đến đang trốn dưới tháp chuẩn bị muốn quay lại thành, bất ngờ LeBlanc lao tới dùng kỹ năng W E nhanh chóng tấn công, Caitlyn cũng phản ứng rất nhanh, lập tức E vượt qua, ngay khi LeBlanc lui về tuyến đường cũ, thì Caitlyn dùng Q, tung ra một đòn chí mạng, cũng chỉ có thể sát thương nửa thanh máu của LeBlanc.

Tất cả mọi người đều không ngờ, Caitlyn chỉ còn lại một chút máu vậy mà cũng dám quay lại tấn công, hoàn toàn không cho LeBlanc bất cứ cơ hội phản ứng nào, trực tiếp gϊếŧ chết. Quá trình này là một bài kiểm tra tuyệt vời về kỹ năng di chuyển và tính toán bị động, mà Từ Trầm lúc này, cũng thực sự lộ ra một góc ẩn giấu của thao tác cấp độ Thần của anh.

Hứa Gia Trạch nhìn màn hình tối sầm lại, ngơ ngác nhìn Yêu cơ LeBlanc bị gϊếŧ ngay tại chỗ, hoàn toàn không có chút phản ứng nào, kỹ năng của cậu ta vẫn còn đầy, lượng mẫu cũng đủ, nhưng….cậu ta chết rồi! Bị một Caitlyn chỉ còn lại một chút máu gϊếŧ chết!

Mấy tên con trai bên cạnh Hứa Gia Trạch vốn đang tinh thần phấn chấn cũng chợt trùng xuống.

LeBlanc hồi sinh, mua thêm một ma pháp giúp tăng cường sức mạnh bùa chú, Từ Trầm cũng quay trở lại thành, hồi đầy máu rồi đi ra ngoài.

“Từ Trầm, cậu quên mua trang bị rồi!” Phương Khai Vũ ở phía sau nhắc nhở.

Từ Trầm mắt điếc tai ngơ, điều khiển Caitlyn quay lại tháp dưới.

Ở phía đối diện, Hứa Gia Trạch cũng nhìn thấy Từ Trầm không có mua trang bị, còn dùng trang bị ban đầu để đi ra ngoài, trong lòng cậu ta bùng cháy lên một ngọn lửa, tay bấm chuột một cách nặng nề, phẫn nộ khó lòng kìm được, tên chó này, rõ ràng là đang coi thường cậu ta.

Sau mấy lần giao chiến trực tiếp, đúng là không thể xem nổi nữa, dựa vào kỹ thuật di chuyển tinh vi cùng sự bình tĩnh tuyệt vời của mình, Từ Trầm với trang bị ban đầu hoàn toàn treo Hứa Gia Trạch lên đánh mọi phương hướng, 2 lần bị gϊếŧ chết ngay dưới tháp, cậu ta muốn chạy cũng không thoát, ưu thế tấn công tầm xa của Caitlyn cực kỳ mạnh bạo. Chung cuộc, Hứa Gia Trạch thua Từ Trầm với thành tích solo 0/3, mà Từ Trầm, thắng một cách cực kỳ ngoạn mục.

Điều này cũng nằm trong dự liệu của Lục Miên, Hứa Gia Trạch tuyệt đối không bao giờ có thể là đối thủ của Từ Trầm, thực lực của hai người căn bản không cùng một đẳng cấp.

Sau khi ra khỏi quán net, Hạ Kiêu Dương thấp giọng giải thích với Lục Miên: “Thực ra lão Từ chơi như vậy cũng là rất nhân từ rồi, tên tiểu tử họ Hứa kia thao tác cũng chả tốt, căn bản không hề phát huy được sức mạnh và lợi thế của LeBlanc với tư cách là tướng solo, hai người họ có thể kéo dài đến 15 phút cũng là do lão Từ cho cậu ta thể diện rồi, với trình độ này, theo cách mà lão Từ thường chơi với chúng tớ, nhiều nhất là 8 phút, có thể knock out cậu ta ngay.”

Nhóm người tạm biệt nhau ở ngã tư, Lục Miên và Từ Trầm cùng đường, đi về phía trạm xe bus gần nhất.

“Tết Nguyên Đán ngày mai, cậu có kế hoạch gì chưa?” Lục Miên hỏi Từ Trầm.

“Ngủ nướng một giấc.” Từ Trầm trả lời, Lục Miên ngước mắt nhìn anh, giấc ngủ của anh vẫn luôn là vấn đề khiến cô lo lắng.

“Sau khi ngủ dậy thì sao?”

“Đi giúp mẹ bán hàng.”

Lục Miên gật đầu, anh thật sự rất bận, vốn cô muốn mời anh cùng nhau đi đọc sách, lời mời hấp dẫn còn chưa kịp thốt ra đã bị nghẹn lại.

Xe bus từ xa chạy đến, Lục Miên lấy thẻ xe bus từ trong túi ra.

“Tớ có 2 phiếu giảm giá khi mua vé xem phim.” Ngay lúc Lục Miên chuẩn bị lên xe, Từ Trầm đột nhiên ngước mắt lên, nhìn cô nói: “Giành được Quadkill nên quán net tặng, đến Nguyên Đán là hết hạn rồi, nếu không dùng thì thật đáng tiếc.”

Trong lòng Lục Miên như có một trận pháo hoa nổ tung trời, quay đầu lại cười tươi rạng rỡ với anh, giả vờ bình tĩnh nói: “Vậy tớ đành phải từ bỏ thời gian học tập của mình, giúp cậu sử dụng nó thôi.”

“Ừm, tớ sẽ gọi lại cho cậu sau.”

Lục Miên lên xe, tìm một chỗ ngồi ngay cạnh cửa sổ, hai tay đặt trước ngực, nhẹ nhàng vẫy vẫy với Từ Trầm đang ở ngoài cửa sổ. Nhìn xe cô rời đi, Từ Trầm mới quay người, hai tay đút vào túi quần, nhấc bước chân rời đi.

Khi quân địch xông đến nhà chính, uy hϊếp đến đại cục, anh đang lang thang ở đường rừng mới chợt nhận ra, tức tốc trở về thành.

Kiêu ngạo cùng tự tôn, hèn mọn như bụi đất.

(Tui hiểu ở đây ý là anh thấy chị Miên bị người ta dòm ngó nên mới phải thể hiện để dằn mặt nam 8, chứ ko hai anh chị còn thính nhau dài =)))))))



Trưa ngày hôm sau, Lục Miên nhận được một cuộc điện thoại cố định lạ.

“Cậu muốn xem phim gì?” Giọng nói trầm thấp quen thuộc của anh vang lên trong điện thoại.

“Tùy đi, chỉ cần không phải là phim kinh dị thì đều được.”

“Ừm, suy xét đến động cơ không trong sáng của cậu, vậy tớ sẽ chọn cái mà tớ thích xem.” Từ Trầm nói. (Bắt thóp liền=))))))))

“….”

Cô đúng là không chỉ đơn thuần muốn xem phim điện ảnh.

“3 giờ 30 chiều, cậu có thể nghỉ trưa xong rồi hãy đến, tớ đợi cậu ở rạp Vạn Đạt trên đường Phúc Châu.”

“Số điện thoại này là của nhà cậu sao?”

“Ừm.”

Khóe miệng Lục Miên cong lên: “Được.”

Sau khi cúp máy, Lục Miên lưu số điện thoại này vào danh bạ, đề tên là: “Nhà chồng tương lai”. Đặt điện thoại xuống, cô một mình lăn qua lăn lại trên giường, cười ngốc một lúc lâu, nhìn vào điện thoại, sau đó trùm chăn lên cười khúc khích, lại nhìn xuống, lại cười…..

Buổi chiều, Lục Miên đến rạp Vạn Đạt như đã hẹn, Từ Trầm đứng một mình ở cửa rạp, trên tay cầm theo hai vé xem phim, tay còn lại đút vào túi, quần áo bông màu đen bình thường cũng có thể toát lên vẻ lạnh lùng của anh, Lục Miên nóng lòng chạy tới, Từ Trầm nhìn thấy cô đến, anh rút tay ra khỏi túi, đối mặt với cô.

“Tớ không đến muộn chứ?” Lục Miên dành 2 tiếng để thay quần áo, để tránh mùi hỗn loạn trên xe bus dính lên quần áo, cô đã bắt taxi chạy một mạch đến đây.

Từ Trầm lắc đầu: “Rất đúng giờ.”

“Phim gì thế?” Lục Miên nhận lấy vé xem phim từ tay Từ Trầm: “《Đi qua thanh xuân của em》”

Cái tên này, đầy sự nghệ thuật!

Lục Miên nhìn tên và lời giới thiệu trên tấm poster phim, đây là một bộ phim tình cảm thanh xuân, cô mở to mắt nhìn Từ Trầm: “Cậu thích xem thể loại này à?”

“Tớ tưởng con gái các cậu sẽ thích xem cái này.” Trong lòng Từ Trầm thực ra nghiêng về poster của một bộ phim khoa học viễn tưởng gần đó, nhưng anh sợ Lục Miên chưa xem thì đã ngủ mất.

Khóe môi Lục Miên cong tít lên, cô cũng không phải là quá thích loại phim thanh xuân này, nhưng không sao, dù sao cô cũng không phải tới để xem phim. (Để cua zai thì đúng hơn =))))))

Lục Miên mua một hộp bỏng ngô, cùng Từ Trầm đi vào phòng chiếu phim.

Thể loại phim nội địa liên quan đến thanh xuân này, nếu như không có người nổi tiếng hoặc Weibo tuyên truyền rầm rộ thì đa số doanh thu phòng vé sẽ không quá cao. Trong phòng chiếu phim nho nhỏ có lác đác mấy đôi tình nhân đang ngồi, khi Từ Trầm cực kỳ nghiêm túc mua vé, anh đã chọn chỗ ngồi ở chính giữa, thực ra Lục Miên càng muốn ngồi ở rìa ngoài với anh còn hơn.

Bộ phim bắt đầu, hai người đều ngồi rất nghiêm chỉnh, nghiêm túc xem phim.

Tình tiết cốt truyện thực sự quá sáo rỗng, rất nhanh, Lục Miên đã có chút lơ đãng, bỏng ngô được đặt giữa hai người, cô rút tay ra khỏi túi bỏng ngô, dừng lại một chút, cũng không có rút về, mà bắt đầu duỗi về phía Từ Trầm.

Cô muốn nắm tay Từ Trầm.

Dù chỉ là chạm vào một cái, thì hai tiếng đồng hồ xem phim nhàm chán này, cũng xem như không uổng phí.

“Tay của cậu, sờ đi đâu thế?” Giọng nói của Từ Trầm ép xuống rất thấp, Lục Miên bị dọa hoảng sợ, vừa rồi cô chạm vào đùi anh, quần dài có chất liệu rất tinh xảo và mềm mại, khi chạm vào, cô có cảm giác như bị điện giật, đột ngột rút tay về.

“Tớ… tớ ăn bỏng ngô…., tớ…” Lục Miên lúng túng giải thích, hơi nghiêng đầu, khóe mắt liếc nhìn sang Từ Trầm, hai tay của anh đút trong túi quần, ngồi vắt chéo chân, ánh mắt mang theo chút kỳ lạ đánh giá Lục Miên.

Lục Miên nhụt chí quay người lại, không để ý đến anh nữa, tập trung xem phi,

Đúng lúc này, một đôi tay ấm áp vươn tới, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô.

Tim Lục Miên đột nhiên ngừng đập, ngay sau đó nhịp tim của cô đập nhanh không thể khống chế được, cô nhìn Từ Trầm, mặt Từ Trầm không biểu cảm gì nhìn chằm chằm màn hình, nhưng có thể thấy được, anh cũng đang căng thẳng.

Hai bàn tay đan chặt vào nhau trong bóng tối.

“Tay lạnh như vậy, kiếp trước cậu là thiên sứ gãy cánh sao?” Dù hai người đang nắm chặt tay nhau, nhưng Từ Trầm vẫn không nhịn được mà nói một câu độc mồm độc miệng, anh muốn làm dịu bầu không khí căng thẳng này giữa hai người.

“Chân của tớ cũng rất lạnh, có lẽ kiếp trước là thiên sứ ngồi xe lăn.” Lục Miên trả lời.

Từ Trầm cười khẽ, sau đó kéo tay của cô, nhét vào trong túi áo của mình.

Nháy mắt hơi ấm đã bao bọc toàn bộ bàn tay lạnh lẽo của cô.



Xem xong phim, hai người sóng vai nhau đi trên con đường thưa thớt người, ánh đèn đường phản chiếu hình ảnh hai người đang sóng vai, tay Lục Miên vẫn còn để ở trong túi áo Từ Trầm, trong túi áo có nhiệt độ cơ thể anh, Lục Miên không nỡ rút tay ra.

“Chúng ta…. có được tính là đang hẹn hò không?” Lục Miên nóng lòng không chờ nổi mà muốn có danh phận: “Là kiểu bạn trai bạn gái, giống như quan hệ giữa Đường Tô và Hạ Kiêu Dương ấy.”

“Không tính.” Từ Trầm nhàn nhạt nói.

Lục Miên cúi thấp đầu, có chút chán nản, quả nhiên vẫn không dễ dàng cua được!

“Như thế này mới tính.” Nói xong, Từ Trầm cúi đầu, khoảnh khắc khi cô mất cảnh giác anh liền nhẹ nhàng hôn lên má cô, đôi môi của anh có chút lạnh, xúc cảm mềm mại, như in sâu trên mặt cô, tóc trên trán anh quét nhẹ qua chóp mũi cô.

Toàn thân Lục Miên hóa đá!

Trong chớp mắt, toàn bộ thế giới của cô tràn ngập cát và đá, lửa cháy lan rộng ra đồng cỏ… Sông nước trào dâng bọt sóng chặn lại mái vòm, va vào bốn bức tường…..

“A!” Cô hét lên một tiếng, cắt ngang bầu trời đêm yên tĩnh, cũng dọa Từ Trầm giật mình, vô thức buông tay cô ra, lùi lại hai bước.

“A!” Ngay sau đó, lại là một tiếng hét chói tai, Lục Miên đột nhiên nhảy lên, chạy tới ôm lấy cổ Từ Trầm, sau đó dùng sức hôn lên mặt anh mấy cái, cô không dám hôn lên môi anh, như thể đó là một vùng đất cấm đầy bí ẩn, cần một nghi lễ thiêng liêng hơn mới có thể mở phong ấn. Lúc này, cô ôm lấy mặt anh, đặt môi mình hôn lên mắt, mũi và má anh, đầy thành kính, trịnh trọng, cũng có run rẩy,…. Sau đó buông anh ra, đột ngột lùi về sau vài bước, há miệng thở dốc, để cho ý thức trống rỗng trong chốc lát ấy, tập hợp trở lại.

Cả người cô như đang nhẹ nhàng lơ lửng trên không trung, như cánh chim bay lượn trên mây, mây bồng bềnh mềm mại lướt qua người cô, tự do, vui vẻ và hạnh phúc, ánh sáng tràn ngập khắp nơi, làn gió ấm áp thổi qua, một góc trời xanh mỉm cười với cô.

Từ Trầm bị cô hôn một mặt toàn nước miếng, gió lạnh thổi qua, có chút mát mẻ. Anh dùng ống tay áo lau mặt, bất đắc dĩ nhìn Lục Miên: “Cậu cái người này….. làm tớ sợ muốn chết.”

Vẻ mặt Lục Miên hoảng hốt, hoàn toàn không biết mình vừa làm cái gì….

“Này, cậu không sao chứ.” Từ Trầm tiến về phía Lục Miên hai bước, nắm lấy tay cô, siết chặt: “Đừng dọa tớ.”

“Từ nay về sau, cậu là người đàn ông của tớ rồi.” Cô hơi hé môi, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Từ Trầm, ngước mặt lên nghiêm túc nhìn anh: “Tớ sẽ bảo vệ cậu thật tốt.”

Cô là Sức mạnh Demacia, anh là vinh quang mà cô bảo vệ bằng cả mạng sống của mình, vĩnh viễn không buông bỏ, thề sống chết đi theo.