Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Say Giấc Hè

Chương 24

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ở đường dưới, Lục Miên đánh theo tiết tấu của riêng mình, luôn phối hợp với ADC của Hứa Gia Trạch, có tầm nhìn tốt ở trong bụi cỏ, thao tác ADC của Hứa Gia Trạch quả thật không tệ, di chuyển cũng được, mặc dù không theo kịp với thao tác của Từ Trầm, nhưng anh ta có nhận thức riêng của mình, mà hỗ trợ của Lục Miên dưới sự hướng dẫn của Từ Trầm, cũng có phong cách của riêng mình, vậy nên đường dưới không ngừng truyền đến thông tin hạ gục đối phương, chỉ một lát sau, số đầu người mà hai bên đã là 8/3, bên mình 8, đối phương 3, hầu hết số đầu người đều được đóng góp bởi đường dưới.

Lục Miên đã chết một lần vì cứu ADC, khi cô chưa kịp hồi sinh, cô đã kéo bản đồ nhỏ đến đường trên của Từ Trầm để kiểm tra tình hình của anh. Bậc Thầy Vũ Khí – Jax của Từ Trầm đánh không chút để ý, rất nhiều lần có cơ hội để gϊếŧ tướng của đối phương, nhưng anh đều không hề thừa thắng xông lên, mà là thả đối phương chạy.

Lục Miên thấy kỳ lạ, đây vốn không phải là phong cách của Từ Trầm, khi anh chơi ADC cực kỳ bá đạo, anh sẽ không bao giờ cho đối thủ có cơ hội để thở dốc, rất nhiều lần anh đã lấy mạng đối phương ngay khi vừa hồi sinh.

Lục Miên không muốn trực tiếp hỏi anh đang có chuyện gì trong phòng mic, thế là gửi tin nhắn: “?” qua.

Jax của Từ Trầm chợt dừng một chút, dường như đang gõ phím, nhưng một lúc sau, Jax quay trở về thành, không trả lời Lục Miên.

Trong lòng Lục Miên có chút bất an.

“Lục Miên, cậu đang làm gì thế? Mau xuống đây!” Hứa Gia Trạch nói qua mic.

“Tới đây.”

Lục Miên điều khiển tướng đi xuống đường dưới.

Sau chiến thắng trận này, tất nhiên ADC của Hứa Gia Trạch trở thành MVP của toàn ván, lấy được nhiều đầu người nhất, tiếp theo là Lục Miên, mà Từ Trầm là người ít nhất, nhưng anh chưa chết một lần nào.

“Tôi out đây.” Thoát khỏi giao diện game, Từ Trầm nói qua mic.

“Ừm, tạm biệt.”

Lục Miên còn chưa kịp nói tạm biệt, hệ thống đã nhắc nhở Từ Trầm đã rời khỏi phòng, rất nhanh tên của anh đã biến mất khỏi cột bạn bè.

Từ Trầm vừa đi, Hứa Gia Trạch liền nói: “Vừa rồi cậu ta ở đây tôi xấu hổ nên mới không nói, chỉ lấy được có 6 đầu người, với trình độ này, mà cậu nói cậu ta là đại thần á?”

“Trước đây cậu ấy không phải như vậy.” Lục Miên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Vậy chúng ta lại chơi thêm ván nữa, tôi đưa cậu đi xưng thần.” Hứa Gia Trạch nói.

“Không chơi nữa.” Lục Miên không có hứng thú nói: “Tôi phải học bài rồi, đề KHTH còn chưa làm xong.

“Được.” Hứa Gia Trạch rất vui vẻ nói: “Việc học là trên hết, game chỉ là để thư giãn, nhưng mà cậu chơi đúng là rất được, tôi hiếm khi thấy con gái chơi hỗ trợ giỏi như vậy, không hổ danh là hạng nhất.”

“Game không liên quan đến học tập.” Lục Miên nhàn nhạt nói.

“Tôi nghĩ là có liên quan, game này kiểm tra phản ứng và sự nhanh nhẹn, còn có sự phối hợp của não trái và não phải. Nếu cậu chơi game giỏi như vậy, thì não bạn chắc chắn không thể kém. Cậu xem cậu đi, học tập tốt, cho dù là con gái, cũng có thể chơi hỗ trợ đẹp như vậy.” Hứa Gia Trạch thao thao bất tuyệt nói: “Còn cái cậu bạn vừa rồi, chắc chắn thành tích cũng bình thường, tôi nói có đúng không.”

“Tôi off đây.”

“Bye bye.”

Lục Miên tắt máy tính, trong lòng có chút khó chịu, cô không thích người khác nói Từ Trầm không tốt.



Sáng hôm sau, Lục Miên đang ngồi trên xe bus học thuộc từ vựng tiếng Anh, thì giọng nói của Hứa Gia Trạch lại vang lên: “Ngồi xe bus cũng học từ vựng à? Thật chăm chỉ.”

Lục Miên ngẩng đầu lên, Hứa Gia Trạch đang nắm lấy tay cầm, từ trên cao cúi đầu nhìn xuống cô, quai hàng sắc bén, cặp kính đen sáng bóng.

“Sao ở đâu cũng thấy mặt cậu thế?” Lục Miên cạn lời, cúi đầu tiếp tục học từ vựng.

“Hôm nay tài xế xin nghỉ nên tôi chỉ có thể đi xe bus, không ngờ cậu cũng đi tuyến đường này.” Hứa Gia Trạch tò mò hỏi: “Nhà cậu ở đâu?”

“Tiểu khu Vân Thủy Đài.” Lục Miên nói.

“Tôi ở tiểu khu Hương Tạ bên cạnh tiểu khu cậu.” Hứa Gia Trạch nói.

Tiểu khu Hương Tạ và Vân Thủy Đài đều giống nhau, đều là khu dành cho người giàu, bên trong đều là những biệt thự cao cấp.

“Ngày nào cậu cũng đi xe bus à?” Sau khi những người xung quanh Lục Miên xuống xe, Hứa Gia Trạch liền ngồi xuống bên cạnh cô: “Thật lãng phí thời gian nha, nhà cậu cách trường cũng khá xa mà.”

“Ừm.” Lục Miên giơ sách từ vựng tiếng Anh: “Vậy mới phải học.”

“Sao cậu để để tài xế đưa đón?” Hứa Gia Trạch hồn nhiên hỏi, người có thể sống ở tiểu khu Vân Thủy Đài tuyệt đối là những gia đình giàu có, thừa khả năng có tài xế và xe xịn.

“Tôi không quen làm phiền người khác.” Lục Miên nói xong, tiếp tục xem sách, Hứa Gia Trạch cũng không làm phiền cô, lấy Ipad ra đọc tài liệu.

Vừa xuống xe, từ xa Lục Miên đã nhìn thấy Từ Trầm đang đẩy xe đạp vào cổng trường, cô nhanh chóng đuổi theo, muốn cùng anh lên lớp.

“Từ Trầm.” Lục Miên gọi anh, không biết từ khi nào, cái xưng hô “bạn học Từ” đã tự nhiên được thay thế bằng tên của anh, cái tên này cô đã dịu dàng đọc thầm trong lòng vô số lần.

Từ Trầm quay đầu lại, nhìn thấy Lục Miên, đương nhiên cũng nhìn thấy Hứa Gia Trạch đi phía sau cô.

“Cậu chính là Từ Trầm à?” Hứa Gia Trạch tiến lên nói: “Vị đại thần ngày hôm qua.”

Lúc này, cậu ta gọi anh là đại thần, nhưng ngữ điệu mang theo ý mỉa mai.

Từ Trầm chậm rãi nâng cằm lên: “Hứa Gia Trạch.”

Lục Miên đi đến bên cạnh Từ Trầm, muốn đi cùng anh, Hứa Gia Trạch cũng muốn đi bên cạnh Lục Miên vậy nên 3 người sóng vai nhau cùng đi. Vốn dĩ Lục Miên muốn hỏi anh hôm qua có chuyện gì vậy, nhưng mà Hứa Gia Trạch đang ở bên cạnh, lời này cô không thể nói ra miệng, chỉ có thể ủ rũ im lặng.

“Lục Miên.” Hứa Gia Trạch nói: “Chúng ta ở gần nhau, hay là lần sau tôi bảo tài xế nhà tôi vòng ra cổng tiểu khu Vân Thủy Đài đón cậu nhé, mỗi ngày đều ngồi xe bus chỉ lãng phí thời gian thêm thôi.”

“Không cần.” Lục Miên thẳng thừng từ chối.

Hứa Gia Trạch có thể nhìn ra Lục Miên có chút không vui, cậu ta lại ngẩng đầu nhìn Từ Trầm, sau đó nói: “Được rồi, tôi về lớp trước đây, tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Lục Miên nhàn nhạt nói.

Hứa Gia Trạch gật đầu với Từ Trầm, sau đó bước nhanh về phía tòa giảng đường.

Từ Trầm đi cất xe đạp, Lục Miên đứng ở bên cạnh sân thể dục đợi anh, khi anh quay lại, Từ Trầm lấy trong cặp ra một cái túi nhỏ, đưa cho Lục Miên, Lục Miên nhận lấy, phát hiện ra bên trong là một cốc trà sữa được đậy kín, trong cốc đựng sữa đậu nành nóng, cô hơi ngây người, ngẩng đầu nhìn Từ Trầm: “Cho tớ à?”

“Ừm, mẹ bảo tớ mang đến cho cậu.” Từ Trầm nói rồi đi cùng cô về phía tòa giảng đường.

Lục Miên cúi đầu khẽ cười: “Cảm ơn mẹ chồng tương lai giúp tớ nhé.”

“…..”



Trong giờ học thể dục, Lục Miên đã chạy xong 800 mét, mặt đỏ bừng bừng, dựa vào gốc cây trên sân thể dục thở hổn hển, Đường Tô lần này định thử thách chạy 1.500 mét, lúc này còn đang liều mạng trên đường chạy, dưới sự dẫn dắt của Lục Miên, người vốn dĩ không muốn vận động như Đường Tô cũng bắt đầu rèn luyện thể dục, kỳ 2 lớp 12, không chỉ là một cuộc chiến tinh thần mà còn là cuộc chiến thể lực, cả hai bên đều không thể thả lỏng.

So với việc chạy bộ, đám con trai sẵn sàng túm năm tụm ba thành từng nhóm nhỏ chơi bóng rổ.

Lục Miên qua đầu lại, vừa hô hấp bình tĩnh lại nhịp tim, dựa người vào cây xem Từ Trầm chơi bóng, Từ Trầm thực hiện một cú 3 bước ném bóng vào rổ một cách dễ dàng.

Bóng của Hạ Kiêu Dương bị Từ Trầm giật đi, đang định tỏ ra tức giận, trước đây cũng chưa từng thấy anh nhiệt huyết như vậy, cậu ta quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Miên đang đứng dưới gốc cây, ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra liền, khuôn mặt Hạ Kiêu Dương lộ ra nụ cười của người từng trải, cũng không giành lại bóng của anh, cứ để mặc anh phát huy. (Ai rồi cũng phải khổng tước xòe đuôi dụ vợ thôi =))))

Đúng lúc này, bên sân thể dục, có mấy cô gái tóc dài đi về phía Lục Miên, tuy họ mặc đồng phục nhưng vẫn rất cá tính, tóc nhuộm màu sặc sỡ, khuôn mặt non nớt nhưng trang điểm rất đậm.

Lục Miên nhìn xung quanh, không có người khác, vậy mấy cô gái này đi tới đây vì cô rồi, nhưng cô không quen họ.

Lục Miên đứng thẳng người dậy, đối mặt với mấy cô gái đó, một cô gái đeo khuyên tai màu đen trong đó bước lên, nhướng hàng mi giả vừa dày vừa cong lên, thanh âm sắc bén nói: “Mày là Lục Miên lớp 12-2?”

“Đúng, các cậu….” Lục Miên còn chưa nói xong, thì một tiếng “bốp” vang lên, cô gái đó giơ tay tát thẳng vào mặt Lục Miên một cái.

Lục Miên nháy mắt ngây người, bên tai ù đi, đầu óc trống rỗng.

“Lục Miên!” Đường Tô cách đó không xa vang lên, sau đó trong sân thể dục cũng có một số nam sinh chú ý đến tình huống bên này.

“Con khốn, hôm nay chỉ là bài học nhỏ cho mày thôi, nếu mày còn tiếp tục quấn lấy Hứa Gia Trạch nữa, thì không phải là tát vào mặt nữa đâu.” Cô ta nhìn thấy mọi người xung quanh đều quây lại đây, thế là nhanh chóng mang theo chị em của mình rời khỏi sân thể dục.

“Này! Chúng mày đứng lại!” Đường Tô muốn chạy lên đuổi theo, nhưng bị Lục Miên kéo lại.

Cô gái kia quay lại, giơ ngón tay giữa cho Lục Miên và Đường Tô.

Từ Trầm ném quả bóng rổ vào tay Hạ Kiêu Dương, chạy về phía Lục Miên, nhưng khi đến gần cô, Từ Trầm liền giảm tốc độ bước chân lại. Có rất nhiều cô gái vây quanh Lục Miên, hóng chuyện có, thật sự quan tâm cô cũng có, anh đứng ở ngoài vòng tròn, nhìn cô từ xa.

Hạ Kiêu Dương thấy Từ Trầm nhìn từ xa mà không đi qua, cũng không cố kỵ điều gì, chen vào trong đám con gái, nhìn khuôn mặt sưng tấy của Lục Miên: “Mẹ ơi, xuống tay cũng thật tàn nhẫn.”

“Cái đứa con gái kia là ai! Sao lại có thể ra tay đánh người cơ chứ!” Đường Tô tức giận nói: “Nếu không phải chạy nhanh, tớ tuyệt đối sẽ không ta cho chúng nó!”

“Chuyện này có nên báo lại với thầy giáo không?” Phương Khai Vũ đứng bên cạnh đề nghị.

“Tốt nhất là không nên.” Lục Miên lắc đầu nói, mấy cô gái kia là vì Hứa Gia Trạch, cô cũng không muốn lại gặp rắc rối nữa.

“Miên Miên, tớ đi cùng cậu đến phòng y tế.” Đường Tô nắm tay Lục Miên.

Lục Miên gật đầu, cô không muốn có nhiều người vây quanh mình như vậy, dù là quan tâm hay là cười đùa.

“Đi bệnh viện đi.” Từ Trầm ở phía sau đám người, bình tĩnh nói: “Kiểm tra tai một chút, đây không phải là chuyện nhỏ.”

Lục Miên ngước mắt nhìn anh từ xa, khuôn mặt đỏ bừng dị thường, đột nhiên Từ Trầm cảm thấy trong lòng đau đớn xót xa, như có thứ gì đó đang giằng xé trái tim anh.

Lục Miên đúng là có cảm thấy bên tai có chút ù ù.

“Vậy tớ đi bệnh viện, Tô Tô cậu giúp tớ xin phép giáo viên nghỉ nhé, chỉ cần bảo là tớ không khỏe thôi.” Lục Miên nói với Đường Tô.

“Tớ đi với cậu.”

“Không cần, chút nữa vẫn còn có tiết.” Lục Miên từ chối lời đề nghị của Đường Tô: “Tớ không sao.”

Khi Lục Miên rời khỏi sân thể dục, cô quay lại thoáng nhìn Từ Trầm, anh cũng nhìn cô, nhưng cũng chỉ là nhìn mà thôi…. Không muốn chậm trễ thời gian học, Lục Miên chạy một mạch ra khỏi cổng trường, mặt đã không còn đau nữa, nhưng trong lòng cô có chút khó chịu.

Khi đến bệnh viện, Lục Miên đến lấy số ở khoa Tai Mũi Họng, bác sĩ kiểm tra tai cho cô, thấy thính lực của cô vẫn ổn, nhưng mặt sưng phù, vì vậy kê một chút thuốc tiêu sưng. Trong lúc này, điện thoại của Lục Miên không ngừng rung lên, khi lấy ra thì tấy 7 8 cuộc gọi nhỡ, đều là Hứa Gia Trạch gọi tới, xem ra tin tức cũng nhanh đấy.

Trong lòng Lục Miên tích tụ bực bội, trực tiếp cúp máy, cầm thuốc rồi quay lại trường học.

Lục Miên thả tóc đuôi ngựa xuống, che đi phần mặt sưng tấy bên trái, đi học cũng luôn cúi gằm mặt xuống. Trịnh Mẫn không nhịn được cứ quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt rất giễu cợt, khiến Lục Miên suốt cả tiết học đều rất tức giận.

“Bác sĩ nói thế nào?” Sau tiết học, Từ Trầm đưa tay chọc chọc Lục Miên hỏi.

“Không sao.” Lục Miên chỉ trả lời ngắn gọn hai chữ.

Từ Trầm cũng không hỏi thêm, sau đó có mấy tên con trai từ bên ngoài bước vào phòng học, hét lớn đến mức cả lớp đều có thể nghe thấy: “Lục Miên, Hứa Gia Trạch lớp bên cạnh gọi cậu ra ngoài.” Hét xong còn cười vài tiếng quái dị đầy ẩn ý.

Lục Miên ném thật mạnh quyển sách trong tay xuống bàn, đứng dậy đi ra ngoài, ánh mắt Từ Trầm vẫn luôn dõi theo cô đi ra khỏi phòng học.

“Vừa rồi cậu làm sao thế?” Đợi Lục Miên ra ngoài, Hạ Kiêu Dương mới đẩy Từ Trầm: “Không chủ động gì cả, rõ ràng Miên tỷ muốn cậu đi cùng đến bệnh viện, nên mới từ chối vợ tớ.”

Từ Trầm không nói gì, lấy trong tủ ra một đề Toán rồi bắt đầu làm.

“Cậu câm à?”

“Sao cậu phiền thế?” Sắc mặt Từ Trầm tối sầm lại, Hạ Kiêu Dương bị anh nạt một tiếng, chỉ mỉa mai nói: “Cậu cứ giả vờ đi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »