Chương 16

“Cậu có biết hỗ trợ đánh thế nào không?” Từ Trầm hỏi Lục Miên.

Lục Miên đã chọn xong trang bị ban đầu, vừa điều khiển Garen đi theo Vayne của Từ Trầm, vừa gật đầu nói: “Chính là…. phải bảo vệ cậu.”

“Bảo vệ ADC chỉ là điều cơ bản. Đồng thời, phải học được cách kiểm soát tầm nhìn của mình và cắm mắt vào 3 điểm: đường sông, 3 ngã rẽ và bụi cỏ. Chủ yếu là phòng gank (bị đánh lén), cho tớ biết vị trí hỗ trợ của đối phương và vị trí farm lính, nhìn vào bản đồ nhỏ ở góc dưới màn hình nhiều hơn, cảnh báo kịp thời cho tớ nếu có nguy hiểm gì.

Tiếp theo, tấn công trước, tức là khi chiến đấu theo nhóm, cậu phải là người đầu tiên lao vào khu vực giao tranh, chống chịu sát thương của tướng địch và câu giờ cho tớ. Trong trường hợp đội chúng ta có 3 người ở gần hoặc full máu, đồng thời tớ cũng ở bên cạnh cậu, thì cậu có thể đánh đòn phủ đầu trước.

Còn nữa, hỗ trợ còn phải biết tỏ ra dễ thương, quyến rũ hỗ trợ của đối phương, khiến đối phương “kìm*” cậu, sau đó cậu có thể dùng chiêu “kìm” của mình để đe dọa ADC của team địch. Nếu hỗ trợ có chiêu mạnh thì tung chiêu mạnh, có kìm thì tung kìm, toàn bộ đều dùng lên ADC đối phương.

*Kìm: khi bị kìm sẽ ảnh hưởng đến việc di chuyển và tung các kỹ năng.

Cuối cùng, là vị trí, cái này cực kỳ quan trọng, đừng để đối phương có cơ hội rỉa máu cậu. Nhưng nếu cậu chơi kiểu tướng bảo mẫu như Sona, thì cậu không cần lo lắng về vị trí, chỉ tập trung bảo vệ tớ là được rồi.”

“Khụ!” Lục Miên bị câu nói cuối cùng của Từ Trầm chọc cười, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Từ Trầm, cô liền ngừng cười và gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, ghi nhớ từng lời Từ Trầm nói.

Quả nhiên, vẫn là đại thần đáng tin cậy hơn, cái tên Châu Tự Cường kia đưa cô đánh đến cấp 10, chả dạy được cô chút kỹ thuật nào, còn Từ Trầm bên này, chưa đánh đã dạy chiến lược trước.

Bản đồ của Summoner’s Rift được chia thành 3 đường: đường trên, đường giữa và đường dưới, cuối cùng ai trực tiếp tấn công được nhiều trụ của đối phương hơn sẽ là người chiến thắng.

Trận đấu bắt đầu, Lục Miên rất cẩn thận thực hiện theo những gì mà Từ Trầm vừa nói, hai người phối hợp cùng nhau đi đường dưới, đường giữa có Yasuo kiếm sĩ đi một mình, đường trên cũng có một pháp sư đi một mình, còn có Lee Sin – Thầy Tu Mù đánh đường rừng (Đánh rừng: là đi lang thang 3 đường trên và có thể tấn công lén lút.)

Lục Miên đi theo Từ Trầm trong giai đoạn đầu, đánh ADC và hỗ trợ của đối phương ở dưới trụ, hỗ trợ của đối phương có vẻ là một tay già đời. Di chuyển của Từ Trầm cực kỳ đẹp, liên tục tiêu hao máu của hỗ trợ và ADC đối thủ, nhưng rất khó để ADC đối diện có thể đánh trúng chính xác Vayne của Từ Trầm.

“Miên Miên, cắm mắt.” Từ Trầm đánh dấu một bụi cỏ trên bản đồ.

Cỏ thuộc vùng bóng tối, không cắm mắt thì không biết đối phương có tướng nào đang mai phục hay không. Lục Miên lập tức cắm một mắt vào đó…..

Từ từ….. Vừa nãy Từ Trầm vừa gọi cô là gì vậy?

Lục Miên không tự chủ mà liếc nhìn sang anh, ánh mắt Từ Trầm nhìn chăm chú vào giao diện trò chơi, không hề chú ý tới sự thay đổi về xưng hô vừa rồi.

“Tập trung.” Từ Trầm nhắc nhở cô, màn hình của Lục Miên tối sầm lại, cô bị ADC của đối phương bắn chết.

Lại còn dâng lên First Blood cho đối phương…. (Người đầu tiên die)

“A!” Lục Miên thất vọng kêu lên.

“Không sao, chỉ là vừa mới bắt đầu thôi.” Từ Trầm vừa động viên cô, vừa điều khiển tướng của mình lùi về trụ, farm lính kiếm tiền, đợi Lục Miên hồi sinh rồi quay lại đây.

…..

Sau khi chơi mấy trận, Lục Miên cảm thấy mình đã học được nhiều hơn những gì đã học được khi đạt đến cấp 10 lúc trước.

Từ Trầm thật sự….vô cùng lợi hại, ngay cả gà mờ như Lục Miên cũng có thể cảm nhận rõ ràng rằng cách thao tác, di chuyển và tầm hiểu biết tổng thể của Từ Trầm đều vượt trội so với ADC đối thủ. Trong mấy trận đấu vừa rồi, ADC bên kia căn bản không cùng một đẳng cấp với anh, mấy trận anh mang theo cô này, khiến cô hoàn toàn lĩnh hội được kɧoáı ©ảʍ khi trở thành thần.

9 giờ tối, hai người đi ra khỏi quán net, gió đêm có chút mát mẻ, mang theo dấu hiệu của mùa thu dần tới.

“Tớ đánh cũng không tồi chứ?” Lục Miên quay sang nhìn Từ Trầm, nhẹ nhàng hỏi, nóng vội mong muốn nghe được lời khẳng định từ anh.

“Nói thật?”

“Ừm.”

“Thao tác của cậu thực sự quá cay mắt.”

“….”

“Nhưng….” Từ Trầm quay người nói: “Năng lực học tập của cậu mạnh, phản ứng cũng đủ nhanh, có thể theo kịp tiết tấu của tớ, về mặt này…. cậu mạnh hơn Hạ Kiêu Dương đấy.”

Lục Miên nghe thấy vậy, dâng trào nhiệt huyết: “Vậy từ nay về sau tớ sẽ chỉ chơi hỗ trợ thôi.” Cô nắm chặt tay, kiên quyết nói.

“Có thể tập trung luyện một vị trí nhất định, càng dễ dàng đạt được thành tích.” Từ Trầm khẳng định ý kiến của Lục Miên: “Nhưng người bình thường đều thích chơi vị trí ADC hoặc AC, rất ít người tập trung vào vị trí hỗ trợ này.”

“Vì sao?” Lục Miên không hiểu.

“Bởi vì hỗ trợ cần phải có tinh thần không sợ hy sinh, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chịu sát thương và cái chết, đầu người đều là đồng đội lấy được, nếu muốn giành được chiến thắng đến cuối cùng thì hỗ trợ là người chịu hy sinh nhiều nhất. Nhưng hầu hết những người chơi game này đều là háo hức trải nghiệm kɧoáı ©ảʍ khi đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, cho nên vị trí hỗ trợ với bọn họ quả thật là nghẹn một cục tức.”

Từng câu từng chữ của Từ Trầm đều khắc sâu vào trong lòng Lục Miên.

Từ Trầm đi cùng Lục Miên đến bến xe bus, cùng cô đợi xe bus đêm, Lục Miên lên xe, đang định quay lại chào tạm biệt anh, lại không ngờ anh cũng đi theo mình lên xe,

“Hả? Cậu cùng thuận đường à?”

“Tớ đưa cậu về nhà.” Từ Trầm nhìn đồng hồ: “Bây giờ đã muộn lắm rồi.” (Mới 9h hoi anh zai :))))

Xe bus có thể đi thẳng tới cửa tiểu khu nhà cô, nhưng cô cũng không từ chối ý tốt của Từ Trầm.

Cô ngồi tựa vào cửa sổ, Từ Trầm ngồi bên cạnh cô.

“Cậu có thể thử chơi vị trí pháp sư, thực sự cũng khá thú vị đấy.” Anh nói.

“Không, tớ sẽ chỉ chơi hỗ trợ.” Lục Miên kiên quyết.

“Thích bị ngược sao?” Từ Trầm cười khẽ, ánh đèn ngoài cửa sổ in bóng lên trán anh.

“Tớ muốn làm kỵ sĩ của cậu.” Lục Miên trịnh trọng nói: “Vĩnh viễn đi theo cậu, bảo vệ cậu, không bao giờ phản bội.”

Từ Trầm kinh ngạc quay đầu lại, lời nói của cô như một phiến lá, nhẹ nhàng rơi xuống đôi mắt đầy bình tĩnh mà thâm thúy của anh, nổi lên từng đợt gợn sóng.

Nhiều năm sau, Từ Trầm vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt đầy thành kính và trịnh trọng của cô lúc đó.

“Vĩnh viễn đi theo cậu, bảo vệ cậu, không bao giờ phản bội.”

Từng từ từng chữ, đều là sự châm chọc lớn đến nhường nào.



Mùa thu đang đến gần, những cơn mưa phùn mấy ngày gần đây đã khiến nhiệt độ giảm đột ngột, không ít học sinh đã phải mặc áo len bên trong bộ đồng phục học sinh mỏng manh. Lục Miên mặc chiếc áo bông mà La Mạn Thanh mang về khi bà đi mua sắm ở Pháp, cô thực sự không biết chất liệu và giá cả có tỷ lệ thuận với nhau không, dù sao thì mặc cũng không ấm lắm, chỉ được cái kiểu dáng rất đẹp.

Lục Miên cũng chú ý đến, chiếc áo len màu xanh nước biển trong đồng phục của Từ Trầm có kiểu dáng bình thường, cổ tròn và không có bất cứ họa tiết trang trí nào. Nếu mặc trên người người khác thì có vẻ khá tầm thường, nhưng chỉ duy nhất mặc trên người anh, mới có dáng vẻ đặc biệt như vậy.

Sáng sớm, trong phòng học không có người, một trận gió thu lạnh lẽo thổi vào phòng học, Lục Miên ngồi bên cửa sổ cảm nhận được ngập tràn sự buốt ra, mùa đông đang tới gần…..

Mùa đông lạnh giá của học sinh cuối cấp, cũng đang đến gần.

Lục Miên rùng mình một cái, tiếp tục học thuộc từ vựng, lúc này, một chiếc áo bị ném “thô bạo” tới đầu Lục Miên, lung lay như sắp rớt xuống, Lục Miên cầm lên thì phát hiện ra đó là áo đồng phục. Cô ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Từ Trầm mặc chiếc áo len màu xanh nước biển, hai tay đặt lên bàn, ngồi dựa vào bàn của bạn học phía sau: “Mặc ít như vậy, cậu không lạnh à?”

Cô đã lạnh thành cẩu rồi.

Cô vô tư mặc áo đồng phục của Từ Trầm lên trên người, dáng người cô nhỏ xinh, Từ Trầm tuy gầy nhưng áo đồng phục này lại đủ to rộng, mặc vào khiến cô có vẻ hơi mập mạp.

“Đưa áo đồng phục cho tớ, cậu không lạnh à?” Lục Miên quay đầu lại, quan tâm hỏi.

“Áo cậu cũng đã mặc vào rồi, mới hỏi tớ có lạnh hay không à.” Từ Trầm cầm bút, tiếp tục làm bài. (Mỏ hỗn lắm anh zai :))))

“Vậy tớ cởi ra trả cậu.” Lục Miên lập tức định cởi đồng phục ra.

“Cậu cứ mặc đi, thật sự không lạnh.” Từ Trầm bình tĩnh nói.

Lục Miên ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt cô rơi vào chiếc áo len xanh nước biển mà anh đang mặc, kiểu dáng tuy đơn giản, nhưng từng tầng từng tầng đan móc rất tỉ mỉ, nhìn thôi đã biết rất ấm áp, cô tin tưởng anh thật sự không lạnh.

“Chiếc áo len này, là mẹ cậu đan cho cậu à?”

“Ừm.” Từ Trầm gật đầu.

Như trúng được một giải thưởng nhỏ, Lục Miên cười trộm khúc khích, sau đó quay người lại nhỏ giọng nói: “Cậu không khen ánh mắt của tớ tốt à, nhìn một cái là đoán trúng ngay.”

Trước đây cô không dám bày tỏ tình cảm của mình với Từ Trầm, nhưng bây giờ sự việc đã bị phát hiện, nên việc cô thích làm nhất mỗi ngày chính là đi trêu chọc (thả thính) anh, nếu có thể nhận được dù chỉ là một chút đáp lại của anh, Lục Miên cũng có thể vui vẻ rất lâu.

Mà Từ Trầm thì vẫn như cũ, ánh mắt trong trẻo nhìn cô: “Cậu liếc mắt một cái có thể đoán được là vì đây là kiểu dáng cổ điển lỗi thời, các cửa hàng bên ngoài không tìm mua được.” Anh không chút do dự chọc thủng tâm tư của Lục Miên.

Lục Miên bị anh làm cho nghẹn lại, khuôn mặt hơi đỏ ửng, quay đầu lại, quyết định không thèm để ý đến anh nữa. Vốn dĩ cô chỉ muốn thuận thế khen ngợi tay nghề khéo léo của mẹ anh, nhưng sự mỏ hỗn chết tiệt của Từ Trầm cứ thế mà nhìn thấu cô. Lục Miên tuy rằng thích Từ Trầm, nhưng cô cũng tuyệt đối không phải là người không có nguyên tắc, tự tôn. Bây giờ là thế kỷ 21, nam nữ bình đẳng, cô sẽ không vì bất cứ điều gì mà vượt qua điểm mấu chốt của mình, cô cũng biết tức giận.

Các bạn học sinh lần lượt bước vào lớp, Hạ Kiêu Dương vừa ngồi xuống bàn thì đã gây ra động tĩnh rất lớn, các bàn phía sau đã phát ra những tiếng kêu oai oái, phàn nàn về thân hình và động tác của anh, giống như một chú gấu khổng lồ vậy.

Tiết đọc sách buổi sáng, Hạ Kiêu Dương áp cuốn sách vào sát mặt, thì thầm vào tai Từ Trầm, thần bí hỏi: “Lão Từ, hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Sau khi tớ và Tô Tô rời đi, các cậu ở khách sạn làm gì rồi? Ừm ừm… có thuận thế bum ba la bum không?”

Một khi con trai hóng drama thì thật sự không thua kém gì con gái.

Từ Trầm chán ghét trừng mắt nhìn Hạ Kiêu Dương: “Hàng ngày cậu bớt xem mấy phim con heo đi, giảm chỉ số IQ đấy.”

“Xời, tớ là người có vợ, thứ đó chỉ dùng để xoa dịu đám cẩu độc thân các cậu thôi.” Vẻ mặt Hạ Kiêu Dương đắc ý: “Tớ còn lâu mới cần nhé!”

“Thật ư? Lần trước tớ đến nhà cậu, trong thư mục ẩn trên ổ D máy tính cậu có 30G các thể loại Âu, Mỹ, Hàn, Nhật các loại, đấy đều là tài liệu học tập à?”

“Đờ mờ!” Hạ Kiêu Dương vội vàng che miệng Từ Trầm lại, sợ hãi liếc nhìn hai cô gái ở hàng ghế trên: “Đừng để vợ tớ nghe thấy được!”

Từ Trầm cười, cũng không nói nữa.

“Tớ đang hỏi nghiêm túc đấy, các cậu đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Kiêu Dương vẫn không buông tha: “Qua sự quan sát mấy ngày nay của tớ, Miên tỷ hẳn là không có để lại bóng ma tâm lý, cậu làm gì an ủi được cậu ấy thế?” Cậu vừa hút sữa đậu nành vừa hỏi: “Mau kể xem nào.”

“Tớ đưa cậu ấy đi chơi game.”

“Khụ.” Hạ Kiêu Dương suýt chút nữa thì phun sữa đậu nành lên đầu Lục Miên: “Cậu đưa Miên tỷ đi quán net chơi game? Liên Minh Huyền Thoại sao?”

“Ừm.”

“Con gái cũng chơi loại trò chơi này sao?” Hạ Kiêu Dương lắc đầu: “Chắc chắn là ngáng chân cậu rồi.”

“Không, hỗ trợ của cậu ấy còn tốt hơn cả cậu.” Từ Trầm liếc nhìn Hạ Kiêu Dương, bình tĩnh nói.

“Không tin! Tớ tuyệt đối không tin!” Hạ Kiêu Dương liên tục lắc đầu: “Ông đây đã là cấp Hoàng Kim 1, gà mờ như cậu ấy sao có thể so với tớ, quá coi thường tớ rồi đấy!”

Từ Trầm lười nói nhảm cùng cậu nên không nói nữa, tiếp tục liệt kê các công thức trên giấy nháp để làm bù bài tập Toán ngày hôm trước.

Mấy phút sau, Hạ Kiêu Dương vẫn chưa can tâm, lại nói: “Miên tỷ thật sự đánh giỏi hơn tớ à? Hay là cuối tuần này hẹn cậu ấy ra quán net đọ sức?”

Từ Trầm nhìn bóng lưng của Lục Miên trước mặt, ở góc độ của anh vừa đúng có thể nhìn đến sườn mặt cô, yên lặng, trầm tĩnh, đôi mắt nhắm lại, lông mi dài khẽ cong, miệng nhỏ nhắn mấp máy, đang học thuộc các câu Tiếng Anh.

“Sắp tới kỳ thi thử rồi.” Từ Trầm còn chưa nói xong, Hạ Kiêu Dương đã trực tiếp vỗ vai Lục Miên, làm gãy mạch học thuộc của cô: “Miên tỷ, cuối cùng chúng ta lập team chơi đi, lão Từ nói cậu đánh khá tốt, chúng ta chơi cùng nhau?”

Lục Miên quay người lại trừng mắt nhìn Từ Trầm, nghiêm túc nói: “Không đi!”

“Miên tỷ sáng sớm đã ăn thuốc súng à?” Hạ Kiêu Dương kinh ngạc nhìn Từ Trầm, Từ Trầm nhún vai, bình chân như vại.