Đường Tô liên tục gọi cho Lục Miên 5 6 cuộc điện thoại, nhưng đều bị cúp mắt, cuối cùng còn trực tiếp tắt máy. Điều này khiến nội tâm Đường Tô dấy lên một đợt sợ hãi, xảy ra chuyện rồi….
Đường Tô lập tức liên lạc với Hạ Kiêu Dương, vừa nói vừa khóc, nói nửa ngày trời cũng xem như là biểu đạt rõ được ý định nói của mình: Lục Miên đi gặp bạn trên mạng, tưởng người bạn kia là Từ Trầm, nhưng hóa ra không phải vậy, bây giờ cô ấy cũng không còn liên lạc được với Lục Miên nữa…..
Hạ Kiêu Dương ngay lập tức nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc này, lập tức gọi điện cho Từ Trầm và giải thích ngắn gọn sự việc.
Cuộc điện thoại tiếp theo mà Đường Tô nhận được là từ một số điện thoại lạ, kết quả phát hiện ra là Từ Trầm gọi đến: “Từ Trầm, làm sao bây giờ! Tớ không thể liên lạc được với Miên Miên nữa rồi, cậu ấy nhất định xảy ra chuyện gì rồi! Huhuhu…. đều tại tớ không ngăn cậu ấy lại…”
“Hít một hơi thật sâu, đừng vội vàng….” Giọng nói của Từ Trầm ở đầu dây bên kia vẫn cực kỳ điềm tĩnh, Đường Tô cứ nghe vậy mà làm theo, quả nhiên là đã bĩnh tĩnh lại hơn nhiều.
“Bây giờ, cậu hãy nhớ lại xem, những gì mà Lục Miên đã nói với cậu trước đó, về người bạn trên mạng kia, thời gian nào, địa điểm nào, đừng bỏ lỡ bất cứ manh mối nào.”
Đường Tô nhắm mắt cố nhớ lại, hôm qua cô cùng Lục Miên nói về chuyện này, nhưng cô đã quên rất nhiều chi tiết, cô lại khóc đến mức suy sụp: “Không được Từ Trầm, Lục Miên chỉ nói với tớ đó là một quán cà phê tại trung tâm thành phố, cũng không nói cụ thể là quán nào cả!”
“Mấy giờ họ gặp nhau?”
“Hình như….hình như là 3 giờ chiều.”
Từ Trầm nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 3 giờ 40 rồi.
“Đường Tô, cậu nhớ lại xem, cái hôm Lục Miên hỏi cậu về việc tớ đi chơi ở quán nét Thanh Phong ấy, rốt cuộc là ngày nào?”
Đường Tô nhắm mắt liều mạng nhớ lại, chuyện đã xảy ra hơn nửa tháng rồi, cô làm sao mà nhớ được cơ chứ. Đột nhiên, như nhớ tới cái gì đó, liền nhảy ra khỏi giường, chạy đến bàn học, mở ngăn kéo, lục lọi một hồi tìm được một cuống vé xem phim, cô nhớ hôm đó cô và Hạ Kiêu Dương đi xem phim. Mỗi lần cùng Hạ Kiêu Dương đi xem phim cô đều giữ lại cuống vé làm kỷ niệm, bây giờ cô cực kỳ hạnh phúc vì mình đã có thói quen này.
Hôm đó phim họ xem là một bộ phim kinh dị, vậy nên ấn tượng của Đường Tô vô cùng sâu sắc, tìm được cuống vé, cô đọc ra thời gian: “Là…là ngày 13 tháng 9.”
“Được rồi, cảm ơn.” Từ Trầm lập tức cúp điện thoại, khi anh nhận được tin nhắn của Hạ Kiêu Dương thì đã đang ở quán net rồi, vậy nên anh không chút chậm trễ, trực tiếp đăng nhập vào tài khoản ngân hàng của mình, tra cứu thông tin giao dịch ngày 13 tháng 9, tìm số thẻ của người dùng đã gửi cho anh vào tối đó.
Người chơi hôm đó mà Lục Miên tưởng nhầm là anh, rất có thể chính là người mà anh đã đánh thăng cấp đó.
Anh lại đi đến quầy tính tiền của quán net, bấm số điện thoại của Hạ Kiêu Dương: “Kiêu Dương, tớ nhớ cậu từng nói, bố cậu có quan hệ với ngân hàng Kỳ Phong phải không…..”
“Tớ có nói thế à?” Đến Hạ Kiêu Dương còn không nhớ, vậy mà anh vẫn còn nhớ: “Ông ấy đúng là cổ đông lớn của ngân hàng Kỳ Phong, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Lục Miên! Bây giờ đang cấp bách thế này, cậu lại còn quan tâm đến cái này sao?”
“Cái người bạn qua mạng mà Lục Miên đi gặp đã sử dụng thẻ của ngân hàng Kỳ Phong. Tớ cần tìm thông tin danh tính của anh ta, đặc biệt là số điện thoại và địa chỉ!” Từ Trầm nói: “Đúng là việc cấp bách, vậy nên bây giờ…. phải có ngay lập tức!” Ngữ điệu của anh nhấn mạnh.
“Được được, tớ sẽ tìm bố tớ ngay! Chỉ là vài cuộc điện thoại thôi, cậu đừng lo, cho tớ số thẻ ngân hàng!”
Từ Trầm đọc ra một chuỗi số.
Trong mấy phút tiếp theo sau khi Hạ Kiêu Dương cúp máy, Từ Trầm cảm thấy cả thế giới đều tối tăm. Anh cảm nhận được từng nhịp tim, từng nhịp đều giống như tiếng chuông trước giờ hành quyết, từng chút, từng chút gõ mạnh vào tâm hồn anh.
Bình thường, giữa ngân hàng và người dùng có thỏa thuận bảo mật, thông tin của người dùng sẽ không dễ dàng bị tiết lộ… Vì vậy Từ Trầm như đang đứng trên bờ vực của sự tuyệt vọng, nếu như bên Hạ Kiêu Dương không thể lấy được thông tin, vậy anh cũng thật sự không có khả năng tìm ra được tên kia trong thời gian ngắn như vậy…..
Mấy phút sau, Hạ Kiêu Dương gửi cho anh số điện thoại và địa chỉ qua QQ.
“Lão Từ, thông tin đây…. Vậy Miên tỷ giao cho cậu nhé, nhất định phải tìm được cậu ấy nha!”
Từ Trầm tắt máy tính bước đến quầy thu ngân của quán net, anh nhấc điện thoại bàn lên và gọi cho người kia,
Hơn 10 giây sau, người kia nhấc máy: “Alo.”
“Alo, ai thế?”
Trong điện thoại, Từ Trầm nghe thấy tiếng nói vọng lại cùng với hơi thở dồn dập của hắn ta…..
“Tiên sinh, tôi bên chuyển phát nhanh, đơn hàng của ngài đã đến rồi, mời ngài xuống lầu nhận hàng.” Từ Trầm thăm dò nói.
“Ông đây không có đặt hàng! Cậu có nhầm không?”
“Tiên sinh, xin hỏi, ngài có phải là Châu Tự Cường không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy đúng là đơn hàng của ngài rồi, xin hỏi ngài có nhà không?”
“Tôi vừa mới về đến nhà, thật là…. Cậu đợi chút, bây giờ tôi xuống ngay.”
Từ Trầm cúp điện thoại, vội vàng ra khỏi quán net, chặn một chiếc taxi trên đường lớn.
“Bác tài, tiểu khu Bạch Dương, cháu đưa chú 200 tệ, chú có thể đến đó trong vòng 15 phút được không?”
“Không thành vấn đề.” Tài xế lái xe nhấn mạnh ga.
Đó là một tòa nhà 3 tầng cũ kỹ, hành lang hẹp, tầng thấp, tối tăm và đầy ẩm ướt. Từ Trầm bước đến số nhà ghi theo địa chỉ, hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa.
“Ai đấy?” Một giọng nam trầm vang lên từ trong phòng, là giọng của Châu Tự Cường trong điện thoại.
“Tiên sinh, chuyển phát nhanh của ngài.” Từ Trầm nói.
“Mẹ nó, vừa rồi ông đây xuống lầu thì không thấy cậu đâu, cậu chơi ông đây đúng không!” Tiếng chửi của Châu Tự Cường ngày càng gần, khi cửa được mở ra, Từ Trầm liếc mắt nhìn vào trong liền thấy một chiếc cặp sách vô cùng quen thuộc.
“Đơn hàng đâu?”
Châu Tự Cường còn chưa kịp nói xong thì đã bị Từ Trầm đấm mạnh vào mũi, hắn ta bị giáng một đòn nặng nề, cả người ngã về phía sau.
“Mày….mày làm gì thế! Giữa thanh thiên bạch nhật mà muốn đi ăn cướp à!” Châu Tự Cường run rẩy đứng dậy, hắn ta thấp hơn Từ Trầm một cái đầu, tuy anh mới 18 nhưng thân hình và vóc dáng đã phát triển rất tốt, vậy nên khí thế của Châu Tự Cường đã giảm đi một chút.
Từ Trầm trực tiếp đi vào nhà, Châu Tự Cường đứng dậy muốn ngăn cản Từ Trầm, lúc này Từ Trầm lấy từ trong túi ra một con dao găm, thuần thục mở ra, ánh sáng sắc bén của dao găm lóe lên. Anh quay đầu lại liếc nhìn Châu Tự Cường với ánh mắt đầy đe dọa, khiến Châu Tự Cường lập tức dừng bước lại.
Đây là một căn phòng đơn bừa bộn, Từ Trầm nhìn thấy Lục Miên đang ngủ say trên ghế sofa, nhưng quần áo vẫn còn chỉnh tề, giày cũng chưa bị cởi ra, điều này khiến trái tim vẫn luôn bị treo trên cao của Từ Trầm cuối cùng cũng được hạ xuống.
“Tao….tao báo cảnh sát!” Châu Tự Cường cầm điện thoại ở phía sau, giọng run rẩy uy hϊếp.
“Bắt cóc một cô gái chưa đủ tuổi thành niên, tôi tin cảnh sát sẽ rất vui lòng chạy đến đây một chuyến đấy.”
Châu Tự Cường lập tức đặt điện thoại xuống, trợn mắt lên: “Mày…..quen cô ta?”
Lúc này, trên hành lang vang lên tiếng bước chân lộn xộn, cửa lại bị đẩy ra, là Hạ Kiêu Dương và Đường Tô thở hổn hển chạy đến, nhìn thấy Lục Miên đang ngủ, Đường Tô chạy tới ôm lấy người cô, khóc lên: “Ông đã làm gì cậu ấy!”
“Tôi tôi tôi…..Tôi không làm gì cô ta cả, chỉ là cho cô ta uống một chút thuốc, lát nữa sẽ tỉnh lại thôi. Tôi còn chưa kịp làm gì thì cậu ta đã đến rồi!” Châu Tự Cường thấy kế hoạch của mình không thành rồi, đặc biệt là Hạ Kiêu Dương cao hơn 1m9 này, hắn ta thực sự không phải là đối thủ của những người này.
“Lão Từ, chúng ta báo cảnh sát đi!” Hạ Kiêu Dương cầm điện thoại nói.
Từ Trầm cau mày: “Báo cảnh sát….khả năng Lục Miên sẽ càng gặp rắc rối hơn.”
Một khi báo cảnh sát, chuyện này sẽ ầm ĩ lên, lúc đó phụ huynh, thầy cô kể cả các bạn cùng lớp ai ai cũng đều sẽ biết, Lục Miên đi gặp bạn trên mạng bị chuốc thuốc mê đến bất tỉnh, suýt nữa bị cưỡиɠ ɧϊếp, thậm chí còn kinh động đến truyền thông, bây giờ những tin tức như vậy xuất hiện trên mạng nhiều vô kể.
Chuyện này đối với cô….tuyệt đối không phải là chuyện tốt, đặc biệt là giai đoạn lớp 12 này, tốt nhất nên tránh xa vấn đề này.
“Đúng! Không thể báo cảnh sát.” Đường Tô lau nước mắt trên khóe mi: “Chuyện này sẽ hủy hoại Miên Miên mất.”
“Chẳng lẽ…. cứ vậy mà cho qua sao?” Hạ Kiêu Dương tức giận trừng mắt nhìn Châu Tự Cường.
“Đánh một trận.” Từ Trầm bình tĩnh nói.
Hạ Kiêu Dương trực tiếp đấm thẳng vào bụng Châu Tự Cường, đánh mạnh đến mức ông ta không thể đứng thẳng dậy, cậu bước tới vừa đá vừa đấm ông ta: “Đồ biếи ŧɦái! Rác rưởi!” Thậm chí ngay cả Đường Tô cũng bước tới đá vài cái vào Châu Tự Cường. Châu Tự Cường ôm chặt lấy đầu, chỉ cần không báo cảnh sát, ăn chút khổ như này ông ta cũng nhẫn nhịn.
Từ Trầm cõng Lục Miên, đi ra khỏi tiểu khu, đi đến đường lớn, Hạ Kiêu Dương và Đường Tô nắm tay nhau đi theo phía sau.
Hạ Kiêu Dương ngẩng lên nhìn bầu trời, trời đã chạng vạng tối, phía chân trời có một đường dài màu đỏ sẫm, đó là những tia sáng cho mặt trời lặn chiếu lên những áng mây, phủ lên một tầng sáng ấm áp trên khuôn mặt của 4 người họ.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Hạ Kiêu Dương hỏi: “Đưa cậu ấy về nhà sao?”
“Các cậu có biết nhà cậu ấy ở đâu không?” Từ Trầm quay đầu lại hỏi.
Đường Tô và Hạ Kiêu Dương lắc đầu, Đường Tô chưa đến nhà Lục Miên bao giờ, chỉ biết mỗi ngày sau khi tan học cô đều bắt xe bus về nhà.
“Tìm khách sạn để cho cậu ấy ngủ một lát, chắc cậu ấy sắp tỉnh lại rồi.” Từ Trầm nói.
Hạ Kiêu Dương và Đường Tô gật đầu, tìm một khách sạn gần đó để đặt phòng. Hạ Kiêu Dương vốn định thanh toán bằng thẻ trước, nhưng Từ Trầm đã lấy ra 200 tệ trong túi và đưa cho nhân viên lễ tân.
“Tính cả tiền đặt cọc cũng vừa đủ.” Nhân viên lễ tân nhận tiền và đưa thẻ phòng cho bọn họ.
Lục Miên được Từ Trầm đặt nằm yên ổn trên giường lớn, sau đó anh cởi giày, đắp chăn cho cô, động tác rất dịu dàng.
Đường Tô và Hạ Kiêu Dương cởi giày ngồi trên ghế sofa, Từ Trầm ngồi ở bên cạnh cửa sổ, 3 người nhìn nhau im lặng một hồi lâu, cuối cùng Hạ Kiêu Dương mới do dự nói: “Miên tỷ, vẫn khá đơn thuần ha….”
“….”
“….”
Đường Tô đưa mắt nhìn về phía Từ Trầm, anh ngẩng đầu ngước nhìn mặt trời lặn ngoài cửa sổ, sườn mặt sắc bén, ánh chiều tà phủ lên mặt anh một tầng hào quang nhàn nhạt.
“Dù sao chuyện này cũng không giấu được nữa, Miên Miên thích cậu.” Đường Tô nhìn Từ Trầm hỏi: “Vậy cậu nghĩ thế nào?”
Từ Trầm cụp mắt xuống, hàng mi dài tựa như được ánh nắng điểm tô phát sáng.
“Tốt hơn là….cứ giấu đi.” Lúc lâu sau, Từ Trầm mới chậm rãi nói: “Đợi cậu ấy tỉnh lại, tớ sẽ giả vờ như không biết gì cả, chỉ biết cậu ấy đi gặp bạn trên mạng chứ không phải gặp tớ.”
“Vậy nên, cậu chỉ là muốn giả vờ không biết chuyện này?” Đường Tô không cam lòng tiếp tục hỏi.
Từ Trầm cười nhạt: “Cậu ấy lại không nói, sao tớ có thể biết được cơ chứ.”
Cuối cùng chỉ số IQ của Hạ Kiêu Dương cũng online được một lần: “Ở đây chúng ta có nhiều người như vậy, Miên Miên tỷ là con gái, sẽ rất xấu hổ nếu biết chúng ta đều biết loại chuyện này.”
“Vậy….tớ và Kiêu Dương đi trước nhé.” Đường Tô hạ chân xuống ghế sofa, đi giày vào: “ Nhiều người không tốt, chờ Miên Miên tỉnh lại, Từ Trầm cậu đưa cậu ấy về nhé.”
Từ Trầm gật đầu.
Hạ Kiêu Dương còn muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị Đường Tô kéo ra khỏi phòng khách sạn.