Chương 12

Sau khi thay xong băng vệ sinh, Lục Miên thở phào nhẹ nhõm, chiếc quần đồng phục bị dính một vết đỏ, tuy chỉ to bằng đầu móng tay, nhưng chiếc quần có màu nhạt, đậm trên nền nhạt cũng đủ dọa người.

Lục Miên liên tục dùng nước để cọ rửa, kết quả khiến mặt sau chiếc quần ướt đẫm, giống như vừa tè ra quần vậy.

Sau khi đi ra khỏi phòng vệ sinh, Từ Trầm vẫn còn đứng ở hàng lang, thấy cô đi ra, anh liền hỏi: “Xong rồi?”

“Ừm.”

Sự thành thục trong việc xử lý loại chuyện này của Từ Trầm khiến cảm giác xấu hổ và khó chịu trong lòng Lục Miên dần dần biến mất, bây giờ cô chỉ còn lại cảm giác vui vẻ khi sống sót qua hoạn nạn.

Từ Trầm nhận thấy phía sau quần của cô bị ướt một mảng lớn, nên nói với cô: “Đi thôi, ra sân thể dục hong cho khô.”

Lục Miên cũng có ý này, ánh nắng ngoài cửa sổ vừa phải, không thể bỏ qua cơ hội tốt này.

“Cậu quay lại lớp đi, đi quá lâu thì cô Lưu chắc chắn sẽ tức giận.” Đi tới cầu thang thì Lục Miên nói với Từ Trầm.

“Cô ấy đã tức giận rồi.” Từ Trầm nhún vai: “Nếu bây giờ quay lại, chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao.” Nhưng nếu bây giờ cả hai người cùng nhau đi đến sân thể dục trong giờ học, e rằng rắc rối sẽ càng lớn hơn. Bây giờ các giáo viên đề phòng nghiêm ngặt việc yêu sớm, giữa nam sinh và nữ sinh đều phải duy trì một khoảng cách nhất định, tránh đứng một mình với nhau nơi công cộng.

“Thôi vậy, tớ vẫn là nên quay lại lớp thôi.” Từ Trầm nói xong, quay người trở lại hành lang, Lục Miên nhìn theo bóng dáng anh đi vào lớp học, sau đó mới đi xuống sân thể dục, quay lưng lại về phía mặt trời để hong khô quần, trong lòng cũng rất nghi ngờ, rõ ràng băng vệ sinh cô để ở trong cặp sách, làm sao đột nhiên lại không cánh mà bay, cũng không thể mọc chân mà chạy mất được, vậy chính là bị người ta trộm mất.

Trong lòng Lục Miên dâng trào loại cảm giác ghê tởm.

Từ Trầm bị cô Lưu phạt đứng suốt một tiết, đối diện với bảng đen cuối lớp và suy ngẫm về lỗi lầm của mình. Bảng đen phía sau có viết khẩu hiệu của cuộc chạy đua nước rút của năm cuối cấp: [Muốn thành công, phải điên cuồng, hạ quyết tâm và lao về phía trước]. Đây là chữ của Lục Miên, mang theo phong cách Hành Thư, rồng bay phượng múa, cao ngạo độc đoán.

Người xưa hay nói “nét chữ nết người”, nhưng nét chữ của cô lại khác hoàn toàn so với con người cô. Ánh mắt dịu dàng của Từ Trầm chậm rãi vuốt ve từng nét ngang, nét dọc, nét phẩy, nét mác, khóe miệng không kiềm chế được khẽ cong lên….

Đúng là rất giả vờ….

Không biết khi mặt nạ tiểu công chúa của cô bị kéo xuống, Lục Miên sẽ lộ ra bộ dáng như thế nào, trong lòng Từ Trầm âm thầm bắt đầu có chút chờ mong.

Sau đó, Từ Trầm nghe thấy Khổng Hướng Văn và Lộ An bên cạnh đó cúi đầu thấp giọng thì thầm với nhau: “Trương Điền Dương không phải nói sẽ khiến Lục Miên xấu mặt sao, chuyện gì thế này? Vừa vào lớp thì Lục Miên đã chạy ra ngoài, cả tiết cũng chưa thấy quay lại, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Không biết nữa.” Lộ An lắc đầu.

“Chắc là không gây ra chuyện gì được đâu.” Khổng Hướng Văn bất an nói.

“Dù có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến chúng ta, là một mình Trương Điền Dương làm, ngay cả kế hoạch của cậu ta là gì chúng ta cũng đâu có biết.”

……

Tiếng chuông hết tiết vang lên, trước khi quay lại lớp học, Lục Miên đi đến phòng giáo viên Vật lý trước, giải thích mọi chuyện với cô Lưu, đương nhiên cũng không nhắc gì đến việc Từ Trầm giúp cô mua băng vệ sinh, chỉ nói “bà dì” của mình đột ngột đến nên mới xin đi vệ sinh.

“Em xin lỗi cô Lưu.” Lục Miên thành khẩn xin lỗi cô.

Cũng là phụ nữ, cô Lưu đương nhiên hiểu được sự đột ngột này chỉ là chuyện ngoài ý muốn, lập tức tha thứ cho hành vi không lễ phép này của Lục Miên, dù sao cô vốn là học sinh ưu tú, ngày thường cũng luôn ngoan ngoãn nghe lời. Trước khi đi, cô Lưu còn dặn cô uống thêm nước ấm nóng và chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.

Lục Miên quay lại lớp học, đã nghe thấy tiếng hét to đầy giận dữ của con trai phát ra từ trong lớp, động tĩnh cũng khá lớn đấy.

Bước vào lớp, cô nhìn thấy mọi người đang tụ tập vây quanh bàn của Trương Điền Dương để hóng chuyện, Lục Miên nhìn thấy cặp sách của Trương Điền Dương bị vứt bẹp xuống dưới mặt đất, sách giáo khoa, vở viết còn có đề kiểm tra cũng đều nằm rải rác trên sàn nhà. Cùng với đó, còn có một gói băng vệ sinh vô cùng chói mắt nằm trên mấy quyển sách, Lục Miên chỉ liếc mắt cũng có thể nhận ra đó chính là gói băng vệ sinh mà cô bị mất, trái tim cô đột nhiên nhảy lên một nhịp….

Trương Điền Dương sau khi đi vệ sinh quay lại lớp học, nhìn thấy đồ đạc trong cặp mình bị ném thẳng xuống đất, lập tức tức giận nói: “Mọe nó, ai làm đây!”

“Tao.” Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên từ bên cạnh đáp lại.

Trái tim Lục Miên lại run lên khi nhìn thấy Từ Trầm đứng bên cạnh với vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ.

“Trương Điền Dương…..sao trong cặp cậu lại có…..thứ đồ này!” Một bạn nam tinh mắt nhìn thấy gói băng vệ sinh này đã bị mở ra, không thể tin được hét lên.

Các bạn nữ xung quanh cũng bắt đầu xì xào nói: “Trời ơi, cậu ta thật biếи ŧɦái!”

“Đúng đấy! Trong cặp sách vậy mà lại có băng vệ sinh.”

“Lại còn đã mở ra nữa chứ, trời ơi….không nhìn ra nha, cậu ta thế mà lại có loại sở thích này….”

Khuôn mặt Trương Điền Dương lập tức đỏ bừng lên, cậu ta hơi hé đôi môi dày màu tím, muốn giải thích….. Sau đó nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Lục Miên ở bên cạnh thì lập tức ngậm miệng lại. Cậu ta tuyệt đối không thể nói ra chuyện mình đã trộm đồ, cho dù có giải thích hay không thì cậu ta cũng bị gán cho cái mắc là biếи ŧɦái, nếu nói ra thì sẽ bị coi thành kẻ trộm và kẻ tiểu nhân đê tiện….

Sắc mặt của Trương Điền Dương nhất thời tái xanh lại, cậu ta tức giận nhìn về phía Từ Trầm: “Tao….mẹ nhà mày!” Cậu ta gầm lên một tiếng, rồi cầm chiếc ghế trên mặt đất ném về phía Từ Trầm.

“A!!” Các bạn nữ hét lên rồi chạy tản ra.

Trái tim của Lục Miên chợt co thắt lại, cô vô thức muốn qua đó giữ chặt lấy Trương Điền Dương, nhưng bị Hạ Kiêu Dương đứng phía sau túm chặt lấy cổ áo: “Cậu đừng qua đó góp vui, lão Từ có thể giải quyết được.”

Từ Trầm đưa tay ra nắm lấy chân ghế dài đang đập về phía mình, ném mạnh sang một bên, chiếc ghế văng ra khỏi tay Trương Điền Dương, bị Từ Trầm nặng nề ném xuống đất, sau đó Từ Trầm tiến lên trực tiếp bóp cổ Trương Điền Dương: “Giữ miệng mày sạch sẽ một chút.”

Sắc mặt Từ Trầm cực kỳ lạnh lùng, toàn thân tỏa ra khí lạnh, hiển nhiên là câu nói tục kia của Trương Điền Dương đã khiến anh tức giận.

Các bạn cùng lớp chưa bao giờ nhìn thấy một Từ Trầm hung dữ như vậy, trong ấn tượng của họ, Từ Trầm là một chàng trai điềm tĩnh, lúc nào cũng mang bộ dáng như chưa ngủ đủ, không nói chuyện chỉ yên lặng ngồi đó, dù có nói thì cũng tích chữ như vàng, nhưng không ngờ khi tức giận lên lại có dáng vẻ đáng sợ đến vậy.

Lục Miên hôm nay mới cảm nhận một cách sâu sắc, nói về đánh nhau thì vẫn phải nhìn vào khí thế, vóc dáng của Từ Trầm tuy cao nhưng gầy, còn Trương Điền Dương cũng không thấp, thể chất lại cường tráng, nhưng khí thế của Từ Trầm lại có thể hoàn toàn áp đảo cậu ta. Cả hai người đều rất tức giận, sự tức giận của Trương Điền Dương là thẹn quá hóa giận, còn sự tức giận của Từ Trầm lại là kìm nén, ẩn chứa một loại cảm giác sức mạnh nhất định.

Vài bạn nam tiến lên tách hai người Trương Điền Dương và Từ Trầm ra, Trương Điền Dương ăn mấy cú đấm mạnh bạo của Từ Trầm, còn má Từ Trầm cũng bị cậu ta cào một cái rách da.

“Thầy giáo đến rồi!” Bạn học ở ngoài cửa hét lên, hai người nhanh chóng dừng tay lại.

“Các em đang làm gì thế!” Lão Trần chủ nhiệm lớp bước vào lớp học và quát to, phòng học vốn ồn áo lập tức im bặt, mọi người đều nín thở rồi im lặng trở về chỗ ngồi của mình.

Lão Trần đi đến phía cuối lớp học, ánh mắt rơi vào hai người Trương Điền Dương và Từ Trầm, nghiêm giọng hỏi: “Ai ra tay trước?”

“Là Trương Điền Dương ạ.” Một bạn nữ dẫn đầu cáo trạng với thầy giáo: “Cậu ta dùng ghế đánh Từ Trầm trước.”

“Từ Trầm ném cặp sách của em trước.” Trương Điền Dương không phục mà phản bác lại, ánh mắt của lão Trần lại rơi xuống đống sách vở lộn xộn trên mặt đất, trong lòng Trương Điền Dương thầm kêu không ổn rồi, đột nhiên nhào qua cầm lấy gói băng vệ sinh và mấy quyển sách, nhét tất cả vào cặp sách của mình.

“Hừ!” Lão Trần tức giận đến mức cơ mặt đều co giật: “Mấy anh bao nhiêu tuổi rồi? Vẫn còn coi mình là trẻ lên ba à? Lại còn đánh nhau, tinh lực dư thừa quá nhỉ? Đếm ngón tay xem còn bao nhiêu ngày nữa là đến kỳ thi đại học! Nếu tương lai của chính mình mà mình còn không chịu trách nhiệm, thì ai chịu trách nhiệm hộ? Tôi nói cho các anh chị biết, sau khi rời khỏi ngôi trường này, anh chị không có gì, cũng không biết gì, cũng chả là cái gì!”

Chuông vào lớp đã vang lên, lão Trần liếc nhìn hai người họ: “Tiết này hai anh không cần phải học nữa, đi ra hành lang đứng phạt đi, suy nghĩ thật kỹ lời nói của tôi, cùng với tương lai của hai người.”

Sau khi cơn bão lắng xuống, các bạn học sinh trở về chỗ ngồi của mình, trong lòng vẫn còn nỗi sợ hãi, Lục Miên quay đầu lại nhìn Từ Trầm, Từ Trầm không có biểu cảm gì, cầm lấy tập thơ cổ cần học thuộc đi ra khỏi lớp học, trên mặt vẫn còn vương vết máu.

Lúc này, vậy mà còn nghĩ tới việc học.

Ngoài hành lang trống trải, anh cùng Trương Điền Dương đứng cạnh nhau quay mặt úp vào tường, Từ Trầm cúi đầu nhìn sách, còn Trương Điền Dương nhìn vào vách tường.

“Từ Trầm, tao sẽ ghi nhớ chuyện hôm nay, sau này mày cứ chờ đấy, tao sẽ cho mày đẹp mặt.” Trương Điền Dương uy hϊếp nói.

“Được, tao chờ.” Từ Trầm hừ một tiếng.



Tan học, Từ Trầm và Trương Điền Dương bị phạt phải quét dọn vệ sinh lớp học, Trương Điền Dương cầm cây chổi quét quét hai cái cho có lệ rồi xách cặp nghênh ngang rời đi. Từ Trầm nhìn rác và giấy vụn vương vãi khắp phòng học, liền nhặt cây chổi lên rồi bắt đầu cúi xuống dọn dẹp.

Sau khi đóng cửa và cửa sổ, anh bước ra khỏi lớp học, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lục Miên đang thở hổn hển chạy lại đây.

“Cậu quên gì à?” Từ Trầm đang muốn mở cửa lớp học, Lục Miên liền gật đầu, rồi bình tĩnh thở ra.

Hai người trở lại phòng học, bên trong đã được Từ Trầm quét dọn, lau chùi sạch sẽ và ngăn nắp. Nhưng khi Lục Miên lấy từ trong cặp sách ra một gói bông khử trùng, nước khử trùng và băng cá nhân, rồi bước đến trước mặt Từ Trầm, thì Từ Trầm liền hiểu được ý định của cô.

Lục Miên ngồi bên cạnh Từ Trầm, nhúng bông vào nước khử trùng để sát trùng vết thương trên mặt Từ Trầm, anh hơi đưa mặt đến gần, để cô tùy ý cầm miếng bông mát lạnh vẽ vòng tròn quanh vết thương trên má mình. (Soft nha anh zai =))))

Ánh mắt nóng rực của Từ Trầm nhìn chằm chằm vào Lục Miên.

“Cậu nhắm mắt lại đi.” Lục Miên bị anh nhìn đến nỗi xấu hổ.

Từ Trầm nghe lời nhắm mắt lại, Lục Miên lúc này mới bắt đầu nhìn kỹ các đường nét trên khuôn mặt anh ở khoảng cách gần, trong lòng cảm thấy hơi vi diệu, hàng lông mày xếch, đường viền mắt sâu, lông mi dài và cong, sống mũi cao ngất cùng đôi môi mỏng sắc sảo. Ngũ quan của anh không phải đặc biệt tinh tế, nhưng khi kết hợp với nhau lại cực kỳ hài hòa, đẹp mắt.

Từ Trầm cảm nhận được động tác của Lục Miên rất nhẹ nhàng, cảm thấy cô giống như một con thỏ nhỏ.

“Được rồi.” Lục Miên tuyên bố đã xử lý xong, Từ Trầm mở mắt ra, sờ lên mặt, vết thương bên má đã được cô dán một miếng băng cá nhân mỏng.

Lục Miên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, thu dọn bông băng và nước khử trùng, tay Từ Trầm không ngừng vuốt ve miếng băng cá nhân kia, khóe mắt hơi cong lên, cười như không cười nhìn Lục Miên: “Đặc biệt mua cho tớ à?”

“Ừm, hôm nay cậu giúp tớ, coi như là báo đáp lại cậu đi.” Lục Miên nói một cách hiển nhiên.

Từ Trầm cười nhẹ, quả nhiên là rất biết giả vờ.

Lục Miên bị anh nhìn đến mức xấu hổ, liền lùi lại vài bước, túm lấy cặp sách: “Tớ phải về rồi.”

“Đúng lúc, tớ cũng muốn đi về.” Từ Trầm cầm cặp của mình lên: “Cùng nhau đi.”

Từ Trầm đưa Lục Miên lên xe bus, di chuyển theo dòng người đến giữa xe, lúc này mới quay sang nhìn theo bóng dáng của Từ Trầm, anh đẩy chiếc xe đạp đi vào lòng đường, quay đầu và đạp đi, hoàng hôn theo bóng lưng anh dần khuất bóng.

Lục Miên đoán, có lẽ không phải anh không có cảm giác gì với cô nhỉ.

Trước đây, Lục Miên luôn cảm thấy, lặng lẽ thích Từ Trầm là chuyện riêng của cô, không liên quan đến bất cứ ai, kể cả với Từ Trầm cũng không liên quan, nghĩ như vậy, tình yêu trong lòng Lục Miên càng ngày càng tự nhiên, cũng không kiêng nể gì. Tuy nhiên, sau khi cảm nhận được sự đáp lại như có như không của anh, thì đó đã không còn là việc của riêng cô nữa, Lục Miên cảm thấy cô càng muốn tiến xa hơn một bước… Cô muốn có một tương lai rõ ràng hơn với người con trai này. Cho dù bây giờ có lẽ còn quá sớm để nói về tương lai, nhưng cô vẫn có một niềm tin mãnh liệt rằng, cô có thể từ bỏ mọi thứ vì tình yêu.

Nhiều năm về sau, mỗi lần Lục Miên nhớ lại những cảm xúc ban đầu của mình thì không khỏi bật cười tự giễu. Ngay khi cô quyết định từ bỏ mọi thứ mà không chút do dự, thì thực tế cô cũng đã thật sự từ bỏ Từ Trầm.