"Ôi trời ơi Vương tiên sinh, kinh động tới ngài thật sự không đúng. Cậu ấy tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, xin ngài bỏ qua." Người quản lý bar từ đâu xuất hiện bên cạnh anh rối rít nói.
Tử Nguyệt khinh, nảy giờ chả thấy anh ta, rõ ràng là không hề muốn cản cậu thiếu niên đó đánh người. Tới lúc cậu ta bị đánh thì xuất hiện đúng lúc thật, đúng là loại nịnh nọt đáng ghét.
"Cậu Trần à, đây là Vương tiên sinh... Không động vào được đâu." Người quản lý ột mặt là giới thiệu, mấy chữ sau thì lí nhí cho cậu thiếu gia đó nghe.
Cậu ta thấy thế liền xanh mặt, một phần do ánh mắt của Vương Triết Nam quá lãnh khốc. Tuy sợ nhưng vẫn mạnh miệng nói:
"Hôm nay coi như các người may mắn, bổn thiếu gia chơi chán rồi."
"Nếu cảm thấy chán, để tôi bày cho cậu chơi?" Vương Triết Nam lạnh giọng nói.
"Vương tiên sinh haha trẻ con đó mà, trẻ con đó mà." Quản lý bar vừa nói vừa gỡ tay anh ra khỏi người cậu thiếu niên.
"Cút!"
Một chữ này của anh, quản lý liền nhanh tay kéo vị thiếu niên đó biến mất dạng.
"Nhị gia cám ơn chú. " Vũ Mây nhỏ giọng nói, khuôn mặt cuối gằm không dám ngẩn lên.
Vương Triết Nam ôm eo Tử Nguyệt, kéo cô vào lòng, anh nói: "Không phải vì cháu. Chú có trách nhiệm bảo vệ người của chú."
Vũ Mây nhìn cô, đôi mắt cô bé ngây thơ trong veo nhưng đượm nét buồn. Vũ Mây sau đó cuối đầu đi thì va phải thân ảnh to lớn, Vũ Nghiêm cũng có mặt rồi.
"Cha... Cha nuôi..." Thanh âm này rõ ràng đang sợ hãi.
Tử Nguyệt nhìn Vũ Nghiêm, lần đầu tiên thấy ánh mắt dịu dàng mà hắn dành cho Vũ Mây. Người như hắn sẽ đặc biệt dành tình cảm cho người nào đó sao, thật là lạ.
"Còn biết gọi tiếng cha nuôi là được rồi." Giọng hắn tuy lạnh nhưng hình như là có nửa phần hờn trách.
Vương Triết Nam ôm eo cô đi tới, thản nhiên nói: "Đại ca còn có việc bận, tôi không dám làm phiền nữa."
"Không, tôi không bận. Chúng ta cùng nhau uống vài ly, hôm nay tôi cao hứng. " Hắn nhìn anh thong thả nói.
"Đại ca nói vậy tôi cũng không dám làm trái, vậy... Tôi trở lại phòng trước chờ anh."
"Chúng ta cùng đi... Cả con nữa."
Lời này của hắn Vũ Mây cũng không cải lại, bốn người trở lại phòng Vip của hộp đêm. Tử Nguyệt nhìn ba người bọn họ, quả là mối tình tay ba ngang trái. Nhắm mắt cô cũng biết Vũ Nghiêm có ý với đứa con gái nuôi này, ý tứ quá lộ liễu. Vũ Mây hình như rất thích Vương Triết Nam thì phải, còn anh thì không biết có động tâm hay không.
Không khí lúc này nói căng thẳng thì không có căng thẳng, nhưng nói bình thường lại không bình thường. Hai con cọp lớn đang thi nhau đấu trí, rốt cuộc là ai thắng ai thua còn chưa rõ ràng.
"Chú Vương mấy ngày trước bạn gái của chú có giúp cháu một số chuyện, cháu còn chưa cám ơn chị ấy." Vũ Mây vậy mà bắt đầu trước, nói xong liền uống cạn ly rượu.
Tử Nguyệt thấy cô bé này quá đáng thương, sao lại vây vào hai người này chứ?
Vã lại còn rất thích Vương Triết Nam, người như anh không phải để yêu.
"Em quá khách sáo rồi, chị cũng không biết em là con gái của Vũ tiên sinh." Tử Nguyệt theo phép lịch sự nói.
"Em cũng không biết chị là bạn gái của chú Vương." Vũ Mây từng câu chữ đều muốn nhấn mạnh chữ "Bạn Gái" này.
Vương Triết Nam nhìn Vũ Mây, không nhanh không chậm hỏi: "Mấy hôm trước cháu đến gặp chú có chuyện gì không?"
"Cháu... Cũng không có gì quan trọng."
Vương Triết Nam không biết có cố ý hay không, vừa nghe cô bé nói vừa đút trái cây cho Tử Nguyệt. Một màn này khiến cho tay đang cầm ly rượu của Vũ Mây siết chặt hơn, cô cảm thấy rất thương cho cô bé.
Tử Nguyệt vẫn là nên diễn tròn vai của mình, mặc dù có thương cảm nhưng cô cũng không vì thế mềm lòng được. Cô rót rượu cho anh, động tác vẫn nhẹ nhàng lưu loát.
"Ồ tìm chú nói chuyện phiếm à? Dạo này chú hơi bận, xin lỗi cháu nhé." Vương Triết Nam nhàn nhã dựa lưng vào ghế nhìn Vũ Mây.
Vũ Nghiêm nảy giờ vẫn im lặng, đến lúc thấy không ai muốn nói chuyện nữa mới cất lời:"Đưa tiểu thư về nhà đi, khuya rồi."
"Không cần, con tự có thể về. " Hốt hoảng, ánh mắt của Vũ Mây cực kì hốt hoảng khi nghe hắn nói.
Vũ Nghiêm nhìn cô bé đôi mắt thâm sâu đanh lại, sau đó hắn cười, nụ cười giễu cợt nói: "Vũ Mây ta mới là người thân của con. Lúc nói chuyện cùng chú Vương lại rất tình cảm, còn đối với người cha nuôi này sợ đến vậy sao?"
"Con không có." Vũ Mây cuối gầm mặt.
"Con có!"
.... Xoảng....
Sau lời nói là thanh âm đổ vỡ, hắn giận tới độ ném cái ly vào người cô bé. Tử Nguyệt không nhịn được mà thay cô bé đỡ một cú trời giáng, cô cảm thấy cái lưng như muốn rã ra rồi, đau đớn cực kì.
"Chị..." Vũ Mây có lẽ không ngờ cô sẽ đứng ra che chắn, ánh mắt kinh ngạc cực kỳ.
"Gương mặt này, nếu bị đánh trúng sẽ mất đi vẻ xinh đẹp đấy." Tử Nguyệt đau muốn chết đi, nhưng vẫn không kêu đau trước mặt cô bé.
"Nhị gia, người của anh quá nhiều chuyện." Vũ Nghiêm không biết xấu hổ nói.
"Để đại ca chê cười rồi, chuyện nhà của đại ca lí ra Tử Nguyệt không nên xen vào. Ly này tôi kính anh, coi như xin lỗi thay cô ấy." Vương Triết Nam uống liền ly rượu đầy.
"Tôi không nhận lời xin lỗi này, muốn xin lỗi thì phải để người gây ra lỗi lầm xin mới phải."
Tử Nguyệt nhìn hắn, muốn làm khó cô tới cùng sao?
Cô uống cạn ly rượu, còn làm động tác trút ngược ly xuống nói: "Vũ tiên sinh là tôi nhiều chuyện rồi ạ."
"Ba ly."
Cô giận, thù này nhất định phải trả. Ba ly này Tử Nguyệt phải tính kỹ với hắn, tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng cô vẫn uống liền ba ly.
"Vũ tiên sinh, ngài thật rộng lượng."