Chương 5

“Tiền bối nói vậy ta cũng không cách nào ép người. Dù sao gia tộc cũng vứt bỏ ta, ta hiện tại cũng chẳng cách nào tu luyện. Ngay cả người như ngài cũng xem ta như phế nhân, ta còn sống trên đời này làm gì nữa. Chi bằng ta đâm đầu vào đá chết đi cho xong. Biết đâu…biết đâu ông trời thương xót cho hồn ta nhập vào người một vị đại năng nào đó tu vi cao siêu lúc đó ta sẽ trở về giúp ngài tìm lại thân thể nhập xác vào.” Thanh âm Đào Dung tràn đầy sự rầu rĩ, mỗi lời nói lúc sau đều mang theo sự nghẹn ngào khiến tâm người khác đau lòng.

Tinh Quang: “…” Tiểu nha đầu cũng biết cách uy hϊếp người khác a! Nơi nào trong giống một người không thông minh như nàng nói? Nàng bây giờ chưa nhớ đến kiếp trước liền ở trước mặt tiền bối như ta diễn kịch thập phần trơn tru, mồm miệng lanh lẹ. Đợi nàng trở về đỉnh phong tên này chắc chắn thành đại ác ma khiến người người tâm đau!

“Được rồi được rồi, ngươi quá phiền, dù gì ta cũng đã cùng ngươi ký khế ước nếu ta còn không ra tay trợ giúp sau này ngươi liền nói ta ỷ lớn hϊếp nhỏ bức ngươi này nọ. Nể tình ngươi giúp ta, ta cũng tặng ngươi một thứ đi.” Tuy nói rằng sẽ cố ý làm khó tiểu nha đầu, nhưng nàng cũng không ngu ngốc trực tiếp không giúp đỡ hay làm khó quá. Trên người tiểu nha đầu có rất nhiều thứ cùng chủ nhân giao thoa nếu thật sự có thể từ trên người tiểu nha đầu tìm được chủ nhân xem như cũng là chuyện tốt. Hơn nữa, tiểu nha đầu đúng thật có điều bất phàm hơn người.

Vì cái gì nàng lại có ấn ký đó?

Tinh Quang nói đến là ấn ký ngay giữa trán Đào Dung.

Đào Dung cũng không biết trên người mình có xuất hiện ấn ký gì.

Người ngoài nhìn vào càng không thấy được.

Ấn ký thập phần cổ quái, nếu không phải đã từng Ma giới tiếp xúc lại còn được Ma Thần tặng cho một đôi mắt màu vàng có thể nhìn thấy hết thảy bí ẩn của vạn vật e rằng nàng cũng không nhìn được ấn ký.

Trong trí nhớ của nàng từng xuất hiện hình ảnh ấn ký nhưng vì trí nhớ thiếu hụt nàng nhất thời không nhớ được đã từng thấy vị đại năng nào sở hữu cái dạng này ấn ký.

Vì quá khó để tiếp tục suy nghĩ, Tinh Quang trực tiếp cho qua. Nàng biến ra một chiếc nhẫn không gian, nhẫn lơ lửng trong không trung rồi rơi vào tay Đào Dung.

Cầm trên tay chiếc nhẫn cũ kỹ Đào Dung cũng không chê bai. Nàng cầm lên quan sát nó thật kỹ. Nếu nhìn vào bề ngoài, có thể sẽ chẳng người nào muốn sở hữu cái này nhẫn. Đơn giản vì nó cũng giống như một cục sắt vụn, thay vì mang nó về nhà người ta sẽ trực tiếp lướt qua. Nhưng là, nếu quan sát nó thật kỹ ắt hẳn sẽ nhìn rõ chiếc nhẫn được điêu khắc rất tinh xảo. Trên nhẫn còn có khắc một cái tên “Lăng Dao”

Lăng Dao?

Quen thuộc như vậy? Nàng đã nghe cái tên này ở đâu?

“Lăng Dao? Nguyệt Thiên Thần Đế tên húy?”

Nguyệt Thiên Thần Đế???

Sao nàng lại biết người này? Không chỉ biết…nàng còn biết cả tên húy?

“Ngươi biết ta chủ nhân? Ngươi vì cái gì biết nàng? Ngươi rõ ràng không phải người tu tiên giới.” Tinh Quang khó tin nói.

Tên húy của Thần Đế không phải muốn gọi là gọi, Nguyệt Thiên Thần Đế là tồn tại tối cao của thiên địa, đừng nói đến những vị Thượng Thần khác, cho dù Thiên Đạo cũng phải khiêm nhường Thần Đế mấy phần. Đừng nói đến việc nói ra tên húy của Thần Đế, nói đúng hơn, ngoại trừ 9 vị Thần và những người thân cận bên cạnh Thần Đế ở Thần Điện những trên đời này căn bản không người khác biết tên húy của ngài.

Tinh Quang chờ đợi xem thử trên trời có cái gì dị tượng giáng xuống trừng phạt hay không. Nhưng nàng im lặng chờ cả buổi trời đều không thấy có thiên phạt giáng xuống.

Tiểu nha đầu cùng chủ nhân có liên hệ không nhỏ, ngay cả Thiên Đạo cũng không dám đối với nàng rơi xuống thiên phạt.

Nàng là ai? Rốt cuộc là người nào?

Vì sao chủ nhân đối với nàng ta vạn phần sủng ái a?!

Tinh Quang thật không nhớ ra được, cứ mỗi lần cố nhớ chuyện cũ nàng liền sẽ đau đầu, linh hồn cũng gặp phải chấn động không nhỏ.

"Ngươi nhỏ máu nhận chủ đi." Trên nhẫn đã được chủ nhận hạ xuống một đạo cấm chế phức tạp, nếu không phải người được chủ nhân chú định sẽ không người nào nhìn được vẻ thật sự của chiếc nhẫn.

Tinh Quang có thể mang một thứ khác cho Đào Dung nhưng lúc nàng tìm kiếm món đồ thích hợp với tiểu nha đầu, chiếc nhẫn vốn im hơi lặng tiếng bên trong đột nhiên rung lắc muốn đi ra ngoài.