Chương 41: Bạc hà tẩm rượu

Edit: Phong Nguyệt

327

Sau khi hết tiết tối, tôi về nhà thay đồ ngủ rồi đi tới phòng vẽ tranh, nếu không có gì xảy ra thì đêm nay tôi có thể nộp bản thảo.

Không ngoài dự kiện, tôi lại thấy chén canh bồi bổ còn nghi ngút khói trên bàn.

Mấy ngày nay toàn thức khuya, tối nào Cố Văn Tranh cũng nấu canh, không nói đến vấn đề khác, hiệu quả của nó trong hai ngày nay thật sự rất tốt.

Trong lúc đợi máy tính khởi động, tôi uống canh nóng trước, sau đó bắt đầu hoàn thành nốt công việc.

328

Nhìn thông báo gửi mail thành công, tôi duỗi người đứng dậy về phòng ngủ.

Nhẹ nhàng mở cửa phòng, khác với hai hôm nay chỉ chừa một cây đèn ngủ, trong phòng rất sáng, có lẽ Cố Văn Tranh chưa ngủ.

Tiến tới vài bước, tôi thấy anh đang dựa vào đầu giường xem tablet.

Cố Văn Tranh quay đầu nhìn tôi, đặt tablet lên tủ đầu giường, sau đó dịch sang bên kia chừa chỗ cho tôi.

Ok, cuối cùng tôi cũng tìm được nguyên nhân tại sao cái chăn lại ấm trong hai ngày này, không biết anh thức tới mấy giờ nữa.

329

Mới vừa nằm lên giường, tôi đã ngửi thấy mùi vị bạc hà không mấy xa lạ kia.

Ngoại trừ có chút bài xích hai ngày trước, hiện giờ tôi đã thích ứng rồi, ít nhất khi ngửi thấy sẽ không né tránh.

Cố Văn Tranh dán tới hôn tôi, tôi duỗi tay ôm eo anh, làm sâu nụ hôn.

Ăn chay mấy hôm nay, hiện giờ bị người ta hết hôn lại trêu, khó tránh khỏi nổi lửa, bây giờ chưa tới mười một giờ, có lẽ vừa kịp trực đêm.

Mặc kệ Cố Văn Tranh mò tay vào áo ngủ tôi, tôi vùi đầu mυ"ŧ vυ" anh.

Dù mấy ngày không mυ"ŧ, nhưng thời gian dài đã hình thành phản xạ có điều kiện khiến chủ nhân của nó vô thức ưỡn eo phối hợp với tôi.

Cố Văn Tranh dùng tay còn lại xoa đầu tôi, tôi được sờ đến thoải mái, di chứng thức thâu đêm bắt đầu nổi lên.

Tôi miễn cưỡng vực dậy tinh thần, vốn định nói đêm nay chỉ hôn thôi, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt đã lâm vào tìиɧ ɖu͙© của anh, tôi cảm thấy bỏ gánh giữa đường không tốt lắm.

Tôi rối rắm, bỗng dưng cảm thấy mình thật sự đang tăng ca.

Tôi thu hồi tầm mắt, quyết định mυ"ŧ bên trái trước.

Có lẽ mυ"ŧ quá mạnh, bàn tay xoa đầu tôi khựng lại, mùi bạc hà thoang thoảng đột nhiên nồng nặc.

Đáng lý ra hương bạc hà có thể giúp con người tỉnh táo, lại vì cảm xúc của chủ nhân mà mùi hương trở nên the mát, khiến ai hít phải nó cũng cảm thấy thư thái.

330

Tôi mở mắt nhìn dung nhan say ngủ của Cố Văn Tranh, lâm vào suy tư.

Tối qua tôi ngủ thế nào vậy?

Không phải, sao tôi có thể ngủ được!?

Thấy Cố Văn Tranh run rẩy mở mắt ra, tôi chột dạ dời mắt, sau đó len lén ngó anh.

Ờm, trông không giống không vui lắm.

Không đợi Cố Văn Tranh thò tới hôn tôi như mọi lần, tôi nhào tới hôn anh trước.

Cảm thấy hôn khoé miệng chưa đủ, tôi duỗi tay ôm anh, vùi đầu vào cổ anh cọ vài cái.

Tôi lặng lẽ cầu nguyện trong lòng, đừng bao giờ nhắc đến chuyện tôi ngủ giữa chừng nhé.

Cố Văn Tranh giờ tay sờ đầu tôi, "Anh đi xuống làm bữa sáng, em không có tiết thì ngủ thêm đi."

Tôi ừ một tiếng, thả tay để anh ngồi dậy.

Sau khi trở lại trong chăn của mình, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi, nam sinh viên có chức năng sinh lý bình thường, bởi vì quá mệt mà ngủ giữa chừng, hợp lý chứ?

Thấy sao cũng mất mặt.

May mà Cố Văn Tranh không băn khoăn chuyện này, nếu không tôi phải tự đào cho mình một cái động rồi chui vào mất.

Có điều giấc ngủ này rất ngon, tôi cảm thấy đã hồi sức sau mấy hôm thức đêm rồi.

331

Nếu thời gian trở lại hai tiếng trước, tôi chắc chắc sẽ không đồng ý đi ăn tối với Từ Tỷ sau tiết cuối, thành ra đứa lẽ ra phải ở nhà viết luận văn giờ lại đang ở quán bar.

Ban đầu tôi còn khó hiểu vì sao phải tới trung tâm thành phố ăn, hoá ra tên này đã có âm mưu từ trước.

Nếu không phải Từ Tỷ nói mình chưa từng tới quán bar lần nào, hơn nữa còn mang bộ mặt của một đứa thất tình, tôi sẽ mặc kệ hắn.

Còn về chuyện tôi chưa từng tới quán bar, tôi nghĩ kiểu nào cũng tốt hơn là để một đứa có tửu lượng kém đi một mình.

Vừa bước vào, tôi lập tức hối hận, ồn ào thì thôi đi, bọn họ không biết quản lý pheromone của mình sao?

Sau khi ngồi xuống ghế dài, tôi thấy Từ Tỷ nhìn quanh bốn phía rồi lại úp úp mở mở, hoàn toàn không có khí thế không say không về như tuyên bố hùng hồn ban nãy.

Tôi không kiềm nổi, bèn mở miệng nói: "Còn không bằng vừa ăn tối vừa uống hai chai."

Từ Tỷ nhanh chóng phản bác: "Không giống, ở ngoài không có bầu không khí."

Tôi lắc đầu, chuẩn bị chờ hắn say sau uống hai ly rồi đưa về.

332

Tôi chỉ cần một phút để chuyển từ kinh ngạc khi thấy một bàn rượu sang cạn lời.

Rồi, tôi biết tại sao Từ Tỷ muốn tới quán bar rồi, hoá ra là muốn chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.

Còn cài chế độ chỉ thấy khi được chọn, vịt chết miệng cứng miệng là não yêu đương họ Từ.

Mới giây trước còn nói lần này chia tay tuyệt đối không có khả năng hợp lại, giây sau đã đăng ảnh uống rượu ở quán bar cho mỗi mình người ấy xem, thực sự chỉ có Từ Tỷ mới làm được.

Nghe thấy hắn lại bắt đầu kể lể những chuyện của bạn trai cũ, tôi tiện tay cầm ly rượu uống mấy hớp, ngoài mặt giả vờ nghe, thực tế mở game treo máy làm cốt truyện.

Không phải tôi qua loa, chỉ là tôi đã nghe quá nhiều, thậm chí có thể kể lại rành mạch.

Nói thật, cốt truyện nguyên tác còn không làm tôi ấn tượng bằng câu chuyện phân phân hợp hợp của Từ Tỷ.

Sau khi hắt xì lần năm vì bị pheromone khắp nơi ảnh hưởng, đương lúc tôi sắp không nhịn nổi nữa, rốt cuộc bạn trai Từ Tỷ cũng tới rồi.

Người đối diện đang nhấp môi đột nhiên uống cạn một ly, còn làm bộ không nhìn thấy người đang đi về phía này.

Tôi nghĩ hiện giờ không cần công cụ như tôi, mặc kệ ánh mắt níu kéo của Từ Tỷ, tôi chào hỏi rồi bỏ đi.

333

Khi tôi về nhà đã chín giờ rưỡi, trước đó tôi đã nói với Cố Văn Tranh, nơi ăn uống gần nhà nên không cần anh qua đón.

Vừa bước vào phòng ngủ tôi lập tức nhìn thấy Cố Văn Tranh đang ngồi sofa, hai chúng tôi liếc nhìn nhau, ánh mắt vốn bình tĩnh của anh khẽ chuyển động theo bước chân tôi.

Tôi định tắm rửa thay đồ ngủ, ai dè sực nhớ mai phải nộp tiểu luận, tôi còn hai đoạn chưa viết xong.

Tôi bỏ balo lên bàn, đi tới mép sofa, khom lưng hôn mặt Cố Văn Tranh một cái.

"Em còn thiếu hai đoạn luận văn nữa, em đi làm bài đây."

334

Sườn bài đã viết sẵn ở trên lớp, nội dung cuối cùng rất nhanh chóng hoàn thành.

Tôi đóng máy tính trở lại phòng ngủ, nghĩ cuối cùng hôm nay cũng có thể ngủ ngon.

Mới vào phòng được vài bước, tôi đã bị ôm chặt, Cố Văn Tranh áp mũi lên cổ áo tôi rồi ngửi ngửi.

Khi anh đến gần, không chỉ có mùi rượu bay tới, mà mùi bạc hà trong không khí cũng nặng nề theo.

Thông qua thí nghiệm mấy ngày nay, tôi biết khi cảm xúc Cố Văn Tranh biến hóa thì hương vị pheromone cũng thay đổi theo.

Như giờ phút này, vị bạc hà rất kỳ quái, tôi cảm thấy Cố Văn Tranh không vui, nhưng không đoán được là do đâu.

Hơn nữa tôi chỉ viết bài có hai mươi phút, sao anh lại uống rượu rồi?

335

"Mùi trên người em là vô tình bị dính?"

Khi tôi đang nghi hoặc, giọng Cố Văn Tranh chợt vang lên bên tai tôi.

Tôi giơ tay ngửi, hình như có mùi thật, có lẽ bất cẩn đυ.ng phải ai đó khi đi về từ ngõ hẻm đông nghịt

Liên hệ với hành động khác thường tối nay của Cố Văn Tranh, sợi dây nào đó bị đứt trong đầu đột nhiên được nối lại, hoá ra anh đang ghen à?

Tôi tò mò quan sát gương mặt nghiêm túc của anh, vẫn hờ hững, không có quá nhiều cảm xúc như trước, chỉ có đôi môi mỏng mím chặt.

*

【 Nhật ký của Cố tổng- Đoạn trích 36】

Trên người Phương Nghi An dính mùi của Omega.

Là sau khi ngửi thấy pheromone phát hiện bản thân vẫn thích Omega hơn ư?

*

336

Hoá ra Cố Văn Tranh ghen cũng uống rượu giải sầu?

Nói như thế nào nhỉ? Không khớp với hình tượng chững chạc ngày thường chút nào.

Tuy đột nhiên thấy vui khi anh ghen, nhưng tôi không thích hiểu lầm cỏn con này ảnh hưởng đến tâm trạng Cố Văn Tranh.

"Có lẽ là lúc chờ bạn trai với Từ Tỷ ở quán bar."

Để ý thấy anh thả lỏng cơ mặt khi nghe câu này, tôi cũng thả lỏng theo, cảm thấy có lẽ đã giải thích rõ ràng rồi.

Biết quần áo mình dính mùi kỳ lạ, tôi cũng thấy khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa thay quần áo.

Tôi bước lên hôn khoé miệng Cố Văn Tranh, nói: "Em đi rửa tắm trước."

Nghe thấy anh ừ một tiếng, trên mặt không có cảm xúc khác thường, tôi yên tâm lấy đồ ngủ rồi bước vào phòng tắm.

May mà Cố Văn Tranh chịu nghe người ta giải thích, lại dễ nói chuyện.

Suy nghĩ này hoàn toàn thay đổi khi tôi thay đồ trở về phòng.

337

Tầm mắt tôi dịch chuyển từ gương mặt nhiễm đỏ của Cố Văn Tranh sang ly rượu rỗng trên tay anh, tôi lại im lặng.

Sau khi hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, anh để ly rượu lên tủ đầu giường, đứng dậy đi về phía tôi.

Tôi bị gốc bạc hà tẩm rượu hình người ôm chặt lấy.

Đợi anh thả tay ra, tôi trở tay sờ gương mặt nóng hổi của anh, dò hỏi: "Sao lại uống nhiều như thế?"

Anh không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ sáp tới hôn tôi, sau đó rầu rĩ nói: "Không thích trên người em có mùi của người khác."

Thông qua tiến triển hiện tại, tôi nhanh chóng rút ra kết luận, Cố Văn Tranh say rồi.

Anh không nói gì nữa, chỉ có hương bạc hà xung quanh đắng lên.

Tôi quen được anh chăm sóc, hiện tại vị trí đảo ngược làm tôi hoang mang không thôi.

Do dự một lát, tôi duỗi tay ôm Cố Văn Tranh.

Đợi thấy ổn thoả rồi, tôi buông tay ra, ngẩng đầu cười: "Được rồi, hiện giờ đều là mùi bạc hà."

Cố Văn Tranh mấp máy môi, tôi chưa kịp nghe rõ anh nói gì thì một nụ hôn cực nóng đã dừng trên trán tôi.

Tôi vừa hôn trả vừa nghĩ vị bạc hà lại thơm rồi, pheromone cũng thú vị ghê.

338

Thật kỳ lạ, những lời này như bị chạm đến chốt mở nào đó.

Rõ ràng gương mặt Cố Văn Tranh vẫn lạnh nhạt, nhưng đôi mắt đen sáng bừng, như hoàn toàn thoái khỏi trói buộc của lý trí, sóng tình mãnh liệt như muốn nuốt chửng tôi.

Nếu nói trước kia anh là con mèo lớn thu lại móng vuốt ra vẻ vô hại, thì giờ đây anh hoàn toàn không thèm che giấu răng nanh, còn tôi là con mồi bị anh theo dõi.

Nụ hôn ấm áp dừng ở vành tai tôi, anh nhẹ giọng nói: "Em là của anh."

Tôi thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng không bài xích.

Tôi giơ tay sờ khoé mắt anh, thấy lông mi anh run rẩy, cố ý phản bác: "Em là của bản thân em."

Tôi thật xấu xa, biết Cố Văn Tranh uống say còn trêu anh.

Anh nhíu mày, dang tay ôm tôi.

"Anh là của em."

Tôi cười, dùng tay phải nâng mặt anh rồi hôn lên.

339

Thỉnh thoảng tôi thấy giữa mình và Cố Văn Tranh như thiếu gì đó.

Lấy ví dụ về Từ Tỷ và bạc trai hắn đi, hai người ồn ào nhốn nháo, nhưng khi nói chia tay lại không ai chịu, không ngừng thoả hiệp sau những lần cãi nhau.

Cẩn thận ngẫm lại hẳn là Cố Văn Tranh rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài, lại quá bao dung tôi, tựa như chỉ cần tôi yêu anh một chút là đủ rồi.

Tôi nghĩ ai cũng muốn được yêu nhiều hơn sau khi trao từng đấy tình cảm, vậy mà điều này lại không thể áp dụng lên người anh.

Tôi không khỏi tàn nhẫn nghĩ, dù cốt truyện của tôi và anh kết thúc, anh cũng sẽ HE với công chính sau khi quên đi đoạn tình cảm của chúng tôi.

Nhưng Cố Văn Tranh lại bại lộ toàn bộ tình cảm trước mặt tôi, như đang nói anh sẽ không rời khỏi tôi vậy.

340

Có lẽ nhận ra tâm trạng tôi không tệ, Cố Văn Tranh kề bên tai tôi, lại hỏi: "Anh là của em có được không?"

Tôi rụt rè vâng một tiếng, đồng ý cách nói này của anh.

Cứ như vậy, mọi chuyện lại thoát ly khỏi tầm khống chế của tôi.

Nếu nói ban nãy chỉ cảm thấy Cố Văn Tranh ngà ngà say, vậy hiện tại tôi cảm thấy anh say quắc cần câu rồi.

Ban đầu tôi không có hứng, hôm nay lại nhiều chuyện như vậy khó tránh khỏi hơi mệt, thế nên bị anh sờ vài lần cũng không có phản ứng.

Có lẽ Cố Văn Tranh đã say, bộ dáng như nhất định phải bắt tôi trực đêm cho bằng được.

Nghĩ mai anh dậy không thoải mái, tôi không định làm tới cuối, chuẩn bị hôn hôn sờ sờ có lệ rồi ngủ sớm.

Nhưng bị cắn bị liếʍ thì thôi, Cố Văn Tranh còn ngẩng mặt nở nụ cười nhẹ, nhỏ giọng nói: "Vẫn tuyệt như trước."

Đệt mợ, ai chịu nổi chớ?

341

Hai tiếng sau, tôi vừa pha mật ong vừa ngẫm nghĩ.

Tại sao tôi lại không kiên định như vậy?

Nhưng Cố Văn Tranh đáng yêu thật mà.

Càng nghĩ tôi càng cảm thấy mình hư rồi, tôi đã không thể ở bên Cố Văn Tranh như chơi một ván game nữa.

Tôi là một gamer ngu ngốc, có người nào nhập vai công tồi lại thật lòng thích nhân vật mình muốn cua không chứ?

*

【 Nhật ký của Cố tổng- Đoạn trích 37】

Có đôi khi Phương Nghi An thật sự rất giỏi nói những lời phạm quy.

...

Sao mình lại làm ra loại chuyện thấp hèn như giả say thế này?

Hết chương 41