Mục Vân Tranh cùng Tạ Tử Ngọc cùng Thượng Giác trải qua một cái sinh nhật cũng không sung sướиɠ gì, lại không có một người nào nói cho bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ là đáy lòng hoảng loạn cảm giác trước sau khó trừ đi.
Hơn nữa sáng sớm hôm nay hai người phát hiện không thấy Tạ Tử Tranh.
Tạ Tử Tranh rạng sáng đã cùng cha mẹ hai người cáo biệt, ngồi xe mà đi tới nhà bà ngoại ở trấn nhỏ.
Trấn nhỏ không còn nữa tuổi nhỏ khi xanh tươi, dòng nước cũng không còn nữa lúc trước thanh triệt, hàng xóm nuôi trong nhà rất nhiều năm ngưu cũng đều không ở, lúc trước cùng ông ngoại bà ngoại cùng nhau trụ cữu cữu một nhà cũng dọn ly cái này tiểu nông thôn.Tạ Tử Tranh ở mộ ông bà ngoại quỳ lạy,đem cỏ trên mộ nghiêm túc dọn xong.
Cửa lớn gỗ đỏ vẫn kẽo kẹt rung động, ngẫu nhiên sẽ có người ngày nghỉ trở về cư trú, nhà dân cũng không dơ loạn, tuy là như thế, Tạ Tử Tranh cũng lại lần nữa đem phòng ở quét tước đến sạch sẽ. Asnh dương ôn hòa đánh vào trên người, Tạ Tử Tranh ngồi ở trên ghế dài trong lòng một mảnh yên lặng.
Thẳng đến, ngoài cửa truyền đến xe tiếng vang. Tạ Tử Tranh cười khổ, cuối cùng an bình cũng không để lại cho hắn sao?
Mấy giờ trước.
Tạ Tử Ngọc ninh mi ngồi trên trên ghế phụ, anh trai cậu gần đây càng ngày càng làm người nghĩ không ra. Mục Vân Tranh nhớ tới cô chú Tạ một đêm bạc nửa đầu, cảm giác có chút sự tình không ổn phát sinh, Mục Vân Tranh không tự chủ được mà đem việc này liên hệ tới trên đầu Tạ Tử Tranh.
Đúng lúc là lúc này, Mục Vân Tranh nhận được một chiếc điện thoại. Đó là bằng hữu của hắn ở cục cảnh sát, lần đó bọn họ tai nạn xe cộ, xử lý sự cố giao thông lại đúng là bằng hữu kia.
“Vân Tranh, tôi nhớ không lầm, lần trước cậu cùng tôi nói các cậu người đều không có việc gì?”
Mục Vân Tranh nhớ tới vụ tai nạn xe cộ kia, hiển nhiên tâm tình còn không tốt lắm:
“Không có việc gì.”
“…… Thật là thấy quỷ, hôm nay cục cảnh sát thu được lúc ấy ở hiện trường xe cẩu ký lục nghi hình, ảnh tiểu tử kia làm tôi sợ muốn chết, tôi vừa mới gọi điện thoại cho cậu ta không được, cậu ta có ở bên cạnh cậu không?”
Đối phương có chút nghĩ mà sợ nói.
Mục Vân Tranh nhíu mày:
“Ghi hình cái gì?”
“Chờ một lát, tôi cho cậu xem.”
Người nọ ngón tay ở trên con chuột vội vàng đánh vài cái.
Bưu kiện nhắc nhở thanh truyền đến, Mục Vân Tranh cúi đầu mở ra video.
Tạ Tử Ngọc âm thanh cao lên:
“Cái gì?”
Kế tiếp mười phút ngắn ngủn, hai người lại giống đã trải qua một thế kỷ dài như vậy.
Thời điểm Mục Vân Tranh đem Tử Ngọc mặt đầy máu ôm ra, Tạ Tử Tranh lảo đảo xuống xe, tay vặn vẹo hình dạng kì quái, phía sau lưng tảng lớn máu nhiễm hồng quần áo, chỉ là người nọ không thèm để ý, hướng tới vòng bảo hộ bên cạnh đi đến.
Mục Vân Tranh cùng Tạ Tử Ngọc trong lòng đều ở chờ đợi hắn không có đi qua, lại không nghĩ Tạ Tử Tranh thế nhưng cả người ngã xuống. Hai người cả người đều bị mồ hôi lạnh sũng nước, kia chỗ có bao nhiêu cao bọn họ lại rõ ràng bất quá, Mục Vân Tranh nghĩ đến lúc trước chính mình, thế nhưng một chút cũng chưa chú ý tới Tạ Tử Tranh bị thương nghiêm trọng như vậy.(
Thôi cút cút cút, thứ chó má giẻ rách, cút mẹ mày đi)
Nhưng Tạ Tử Tranh không phải hoàn hảo không tổn hao gì mà xuất hiện ở trước mặt hắn?
Không, lúc này mới không bình thường, Mục Vân Tranh hoảng loạn mà quay lại phóng video, Tạ Tử Tranh bị thương nặng như vậy,thế nào cách thời gian ngắn như vậy liền tự động khỏi hẳn? Tạ Tử Ngọc trắng bệch mặt, Mục Vân Tranh có lẽ còn ôm một tia chờ mong, nhưng hắn lại nhớ tới sắc mặt Tạ Tử Tranh đã nhiều ngày như tro tàn, Thượng Giác hôm qua ôm Tạ Tử Tranh khóc thảm thiết.
Mục Vân Tranh vẫn luôn cho rằng hắn MẸ HẮN năm đó là vì cứu hắn mới ra tai nạn xe cộ, nhưng Tạ Tử Ngọc lại biết, mẹ hắn là bệnh chết. Sau ba giờ mất đi hô hấp, mẹ hắnlại lần nữa tỉnh lại, chỉ là trên cổ tay lại xuất hiện đóa hoa quỷ dị……
Đã nhiều ngày hắn nghĩ chính mình cầu mà không được tình yêu, lại đem dĩ vãng kín đáo tâm tư toàn bộ mất hết.
“Tôi đại khái…… Biết anh ấy ở nơi nào.”
Tạ Tử Ngọc run rẩy thanh âm nói.