Lúc này, Tạ Tử Tranh một thân áo ngủ cuộn tròn ở phía dưới cầu thang lạnh lẽo.
Tạ Tử Tranh nắm tay đến toàn thân đổ mồ hôi, bốn cánh hoa cánh cháy bỏng linh hồn của hắn, hồi lâu không cảm nhận được đau đớn lại lần nữa ập lên. Hàn ý cùng đau đớn từ tay truyền tới đầu quả tim, Tạ Tử Tranh quả thực muốn lăn lộn trên đất. Thẳng đến khi cánh hoa trên cổ tay hoàn toàn khô héo rớt, ngày thứ tư mới tính kết thúc, Tạ Tử Tranh đã mất hết sức lực đứng thẳng, hắn đơn giản dán trên mặt đất ngủ.
Ngày thứ năm, ánh sáng chiếu ngập khắp nơi, Tạ Tử Tranh nhìn hai đôi giày cuộc tròn ở góc trên mặt đất, thanh âm khàn khàn:
“Tránh ra.”
Hai người thần sắc tựa hồ là mưa gió đã qua, hiểu lầm toàn giải.
Tạ Tử Tranh không nắm hai tay bọn họ, hắn từ trên mặt đất bò lên.
Tạ Tử Ngọc ánh mắt có chút khổ sở:
“Anh……”
Mục Vân Tranh che ở trước mặt Tạ Tử Tranh:
“Tử ngọc tìm cậu một đêm.”
Tạ Tử Tranh lẳng lặng mà nhìn Mục Vân Tranh:
“Mục Vân Tranh, anh đã từng thích em hay không?”
Cho dù là một chút?
Mục Vân Tranh nghe vậy biểu tình có chút hoảng loạn, ánh mắt y xuyên qua Tạ Tử Tranh nhìn về phía Tạ Tử Ngọc. Tạ Tử Tranh đôi mắt dần dần u ám, hắn nghe thấy chính mình nói:
“Mục Vân Tranh, em đi đây.”
Tạ Tử Ngọc ở phía sau hắn hô to:
“Anh!”
Tạ Tử Tranh dừng một chút, dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Tạ Tử Ngọc, chỉ nghe hắn nói:
“Hôm nay a di…… Còn có tôi mẹ sinh nhật.”
Cách mấy ngày, hạng mục của cha mẹ rốt cuộc hạ màn.
Thời điểm Tạ Tử Tranh ba người xách theo bánh kem vào cửa, trong nhà thái độ khác thường, Thượng Giác đang ngồi ở trên sô pha xem báo, Tạ Uyên trong bếp lại luống cuống tay chân. Dù cho Tạ Tử Tranh tiến lên hỗ trợ, cũng không ngăn cản được năng lực hủy diệt phòng bếp của Tạ Uyên, trong phòng bếp truyền đến lách cách lang cang thanh âm, Thượng Giác nhìn nhìn thời gian, để Tạ Uyên làm ba cái hài tử phỏng chừng đều ăn không được ăn cơm, vôi đi xuống, đơn giản vén tay áo đem Tạ Uyên đuổi ra ngoài.
Lúc Tạ uyên ra mặt như cũ vô biểu tình, tiếp theo ở trước mắt ba người trẻ tuổi trung chuyển một vòng, đem thân nhi tử đẩy đi vào giúp mẹ hắn.
Tạ Tử Tranh tiến vào, Thượng Giác đang xắt rau, thấy nhi tử Thượng Giác lộ ra ấm áp tươi cười:
“Vừa lúc, giúp mẹ rửa rau.”
Tạ Tử Tranh thuần thục mà nhặt rau rửa rau, Thượng Giác có chút giật mình mà nhìn hắn, mấy năm nay bọn họ hai vợ chồng bận quá, trong bất tri bất giác con trai tựa hồ đã là làm việc nhà thật tốt? Thượng Giác nhìn nhìn liền nhìn thấy băng keo cá nhân trên cổ tay Tạ Tử Tranh, nhíu mày:
“Tay con làm sao vậy?”
Tạ Tử Tranh bất động thanh sắc mà thu hồi tay:
“Không cẩn thận cắt trúng thôi mẹ.”
Thượng Giác nga một tiếng, Tạ Tử Tranh nhẹ nhàng thở ra. Thượng Giác quay đầu xào rau, xào xào đột nhiên xoay người, ở Tạ Tử Tranh không phòng bị dưới tình huống túm quá hắn tay, vạch trần tay dán băng cá nhân hướng đến nước máy……
Phanh đến một tiếng, trong phòng bếp truyền đến thật lớn động tĩnh đem mấy người đàn ông trên sô pha trong phòng khách hoảng sợ. Trong phòng bếp, lửa còn bật, Thượng Giác ngồi quỳ trên mặt đất, ôm Tạ Tử Tranh ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt trước sau mà từ trong ánh mắt chảy ra, tóc ướt thành một mảnh. Tạ uyên cau mày liền phải kéo Thượng Giác:
“Sao lại thế này?”
Đắm chìm trong bi thương, Thượng Giác bị Tạ Uyên lôi kéo, tựa hồ cảm thấy giờ phút này Tử Thần đã muốn mang đi đứa con duy nhất của bà, bà giống điên rồi hô to lên. Thượng Giác biểu tình quá mức tuyệt vọng, ba người ở đây đều có chút phát lạnh.
Thượng Giác nức nở ôm Tạ Tử Tranh:
“Con trai tôi….Con trai tôi …”
Tạ Tử Tranh bị tiếng khóc của mẹ tựa hồ muốn xé trái tim thành từng mảnh, nhưng hắn một chút nước mắt đều không rơi xuống. Nguyên bản tính toán hôm nay xong sinh nhật liền rời nhà chu du thế giới, để cha mẹ bi thương tới muộn một chút, nhưng chung quy, vẫn là tính sai.
Thượng Giác cuối cùng vẫn là không nói cho Tạ Tử Ngọc cùng Mục Vân Tranh chân tướng sự tình, chỉ là ở trong phòng Tạ Uyên ngây người nửa giờ, lại như già thêm mười tuổi.
Tạ Tử Tranh cho rằng ba người ở cạnh nhau tình cảm gút mắt hai trưởng bối một chút cũng không biết. Đáng tiếc nhân sinh trải qua cũng không bình thản, hai người làm sao lại không biết tâm tư Mục Vân Tranh cùng Tạ Tử Ngọc, lúc trước vì chặn sai gây thành, phu thê hai người thiết hạ mọi cách trở ngại, lại không nghĩ thiên tai nhân họa, làm quá vãng hết thảy nỗ lực đều buồn cười như vậy.
Trong ánh mắt Thượng Giác còn hàm chứa nước mắt, sớm biết hiện tại, lúc trước để cho bọn họ đều vui vẻ một ít, thật tốt.