Tạ Tử Ngọc cùng Mục Vân Tranh tựa hồ có hiểu lầm, Tạ Tử Tranh ở cạnh hai người, cảm thấy không khí có chút lạnh. Hai người cãi nhau, Tạ Tử Tranh tự nhiên lại thành pháo hôi.
Mười sáu tuổi năm ấy, Mục Vân Tranh tìm được Tạ Tử Ngọc, hắn đối Mục Vân Tranh nhất kiến chung tình, từ nay về sau hàng đêm đi vào giấc mộng. Sau đó Tạ Tử Ngọc biết, đối Mục Vân Tranh thực tức giận, trách hắn dạy hư anh trai mình. Mục Vân Tranh nghĩ đến là nghẹn khuất.
Tạ Tử Ngọc mắng Tạ Tử Tranh:
“Anh thích hắn? Ngốc không cơ chứ!”
Khi đó Tạ Tử Tranh còn không biết Mục Vân Tranh thích Tạ Tử Ngọc, chỉ là cảm thấy phương thức bọn họ ở chung rất kỳ quái.
Qua hai năm, Mục Vân Tranh, Tạ Tử Ngọc cùng hắn kết thúc thi đại học. Tạ Tử Tranh cầm thư thông báo trúng tuyển đi thổ lộ, lại gặp được Mục Vân Tranh đem Tạ Tử Ngọc ôm vào trong ngực.
Tạ Tử Tranh nghiêng ngả lảo đảo mà về nhà, thi đại học kết thúchắn không ngủ nhiều, hiện tại bất quá là tình yêu chưa kịp nở đã bị dập tắt, hắn lại ở giấc ngủ trốn tránh hiện thực. Trong mộng sóng triều tới, nước làm hắn hít thở không thông, thế giới một mảnh hắc ám. Nửa đêm tỉnh lại, Tạ Tử Ngọc đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm hắn:
“Anh, anh đừng thích Mục Vân Tranh.”
Tạ Tử Tranh hỏi:
“Em thích anh ấy?”
Tạ Tử Ngọc mặt đỏ rần:
“Em không thích hắn!”
Nét ngượng ngùng che phủ mặt thiếu niên của Tạ Tử Ngọc.
Sớm nên phát hiện. Tạ Tử Tranh nghĩ.
Thiếu niên luôn dễ dàng phủ định người mình yêu, người đi rồi mới phát hiện không kịp.
Tạ Tử Ngọc cũng là như thế.
Năm đó Tạ Tử Tranh xuất phát từ tư tâm không muốn cùng Tạ Tử Ngọc làm rõ, hiện tại hắn đã chết, may mắn Mục Vân Tranh cũng còn thích em trai hắn. May mắn bọn họ vòng đi vòng lại, vẫn tìm được chính xác người. Chỉ là lúc này đây, Tạ Tử Ngọc cùng Mục Vân Tranh chiến tranh nguyên nhân là hắn. Tạ Tử Ngọc ở trong nhà Mục Vân Tranh phát hiện đồ vật của hắn, việc ở chung tự nhiên cũng bị cậu biết được.
Tạ Tử Tranh lôi kéo tay Tạ Tử Ngọc:
“Cùng anh về bệnh viện, em mới nằm mấy ngày?”
Tạ Tử Ngọc ném tay hắn ra, gằn từng chữ một nói:
“Anh thật tiện.”
Không có biểu tình kịch liệt, chỉ là trần thuật, hẳn là trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới nhận định như vậy.
Mục Vân Tranh rống Tạ Tử Ngọc câu gì, Tạ Tử Tranh không nghe được. Hắn cảm thấy rất đau, nơi khắc hoa văn đều mau thiêu lên. Hắn biết giờ phút này mình hẳn là nên hổ thẹn chạy đi đem sân khấu để lại cho vai chính, nhưng hắn lại nhịn không được lôi kéo tay Tạ Tử Ngọc hướng ra phía ngoài đi.
Tới phía trước bệnh viện gọi điện thoại cho mẹ, cần phải đem Tạ Tử Ngọc mang về. Cậu mới ở bệnh viện ngây người hai ngày, trong đó một ngày là trạng thái hôn mê.
Tạ Tử Tranh nghĩ: Không có gì, đều sẽ nhường cho em, cái gì cũng đều cho.
Vốn dĩ, cũng không phải của mình.
“Tử ngọc, em ngoan một chút.”
Tạ Tử Tranh nói.
Tạ Tử Ngọc tựa hồ bị biểu tình Tạ Tử Tranh dọa đến, yên lặng mà bị đưa thẳng đến bệnh viện, cũng chưa mở miệng nói một lời. Tạ Tử Tranh chà xát tay, đại khái cũng cảm thấy Tạ Tử Ngọc nói mình đúng.
Tạ Tử Ngọc rõ ràng ngoan ngoãn nghe lời như vậy, hồn nhiên thiện lương như vậy, sao có thể tùy ý đối vớ anh trai chính mình nói ra như vậy. Thời điểm Tạ Tử Tranh trở về thu thập đồ vật, gạt tàn thuốc tro tàn đã tích thật dày một tầng. Hắn muốn đem Mục Vân Tranh giống như trước đây đoạt được tới tay, vươn tay lại rụt trở về.
Mục Vân Tranh đè lại bờ vai của hắn:
“Cái phòng này trên danh nghĩa là của cậu, đi hẳn là tôi.”
Tiếng đóng cửa ở sau lưng vang lên, Mục Vân Tranh bước chân càng lúc càng xa, Tạ Tử Tranh cảm thấy chính mình lúc này hẳn là nên rơi lệ đầy mặt mới phải. Nhưng mà trên mặt như cũ cái gì cũng đều không có.
Đặt bịch đồ ăn xuống sàn nhà, Tạ Tử Tranh vuốt Bao Đầu, hốc mắt phát đau:
“Thật ngoan, mèo không phải rất thông minh sao? Hẳn là nên cách xa ta ra một chút.”
Bao Đầu đi vòng quanh Tạ Tử Tranh kêu lên, Tạ Tử Tranh sờ soạng bụng nó, mới biết nó là đang đói bụng. Tạ Tử Tranh đem đồ ăn cho mèo trong ngăn tủ lấy ra đổ vào tô, đầu nhỏ của mèo cúi xuống nhai nuốt không ngừng. Bao Đầu là Tạ Tử Tranh nhặt từ bên ngoài về, thời điểm mới vừa nhìn đến Bao Đầu đang bị một nam thanh niên đạp lên dưới chân. Bao Đầu vật nhỏ gầy đáng thương, trên người dơ hề hề, nho nhỏ, còn tưởng rằng đôi mắt nó đã không nhìn thấy. Trong nháy mắt tiểu khả ái đã lớn lên, Tạ Tử Tranh vuốt đầu nó nghĩ: Mình hẳn là phải sớm một chút suy xét sau này.