Chương 9

Trong lòng Hồ Nguyệt Nghi dâng lên một cổ ngọt ngào, đây là người đầu tiên bảo hộ nàng chu toàn đến vậy. Tính từ lúc mới sinh cho đến khi trở thành Thần Đế người duy nhất bảo hộ nàng chỉ có mẫu thân nàng, nhưng hiện giờ lại có thêm một người nữa, vì nàng, vì bảo hộ nàng sẵn sàng hi sinh tất cả thậm chí là chính mạng sống của nàng ấy nàng ấy cũng vì nàng mà từ bỏ.

Thanh Nhã đang muốn trừng phạt Tần Cảnh nhưng nàng lại sợ làm Hồ Nguyệt Nghi sợ hãi cho nên khi muốn phóng ra tia linh lực trả lại cho người kia thì động tác lại dừng lại.

Đưa mắt nhìn Hồ Nguyệt Nghi ánh mắt Thanh Nhã trở lại sự ôn nhu vốn có, nàng nhẹ giọng thăm dò: “Ngươi…là đi ngang qua đây sao?”

Hồ Nguyệt Nghi lắc đầu, bĩu môi nói: “Ta khóc thành cái dạng này Thanh Thanh cũng không giúp ta lau nước mắt sao?”

Đôi tay Thanh Nhã run lên, nàng ánh mắt mang theo sự dò xét hỏi lại “Người chắc chắn muốn ta lau nước mắt cho ngươi sao?”

“Ân, ta bây giờ là người của Thanh Thanh, Thanh Thanh lau nước mắt cho ta không được sao? Thanh Thanh không muốn chạm vào ta sao?”

“Không có, ta …ta làm sao không muốn”

Thanh Nhã đưa tay giúp Hồ Nguyệt Nghi lau đi từng giọt nước mắt ấm nóng, lại nhân cơ hội được đυ.ng chạm mà vuốt ve khuôn mặt người thương.

“Thanh Thanh thích ta sao?”. Ánh mắt Hồ Nguyệt Nghi lập lòe tia sáng, nàng dùng thanh âm ôn nhu hỏi hỏi.

“Thích”. Thanh Nhã không suy nghĩ lập tức trả lời.

“Nếu thích ta…Thanh Thanh đồng ý cùng Hồ tộc kết minh sao?”

Thanh Nhã dường như chưa hiểu ý từ của Hồ Nguyệt Nghi, đôi mày thoáng nhíu lại hỏi: “kết minh?”

“Phải, kết minh, Hồ Tộc lấy ta làm lễ vật được không? Ta tình nguyện làm người của nữ đế, trở thành nữ tử của nữ đế, nữ đế kêu ta làm gì ta sẽ làm cái nấy. Thanh Nhã nữ đế đồng ý sao?”. Hồ Nguyệt Nghi chớp chớp mắt nhìn Thanh Nhã.

Hồ Nguyệt Nghi làm sao biết được cái chớp mắt này mang uy lực lớn cỡ nào? Chỉ cái hành động chớp mắt cũng đã làm cho trái tim Thanh Nhã nhảy lên liên hồi. Thân người cũng vì cái chớp mắt này mà bất động, ngay cả uy áp chưa thu lại cũng co lại bao lấy xung quanh Hồ Nguyệt Nghi.

Uy áp tượng trưng cho sức mạnh cùng cảnh giới của một người, thường thì uy áp của Thanh Nhã nữ đế rất lớn, uy áp có thể nghiền nát một người tu vi tầng 5 khi Nữ Đế tức giận, vì vậy trong khắp thiên địa, một khi gặp người có tu vi bậc Đế Quân ai ai cũng phải sợ hãi. Nhưng hiện tại, cổ uy áp này lại đang ôn nhu ngoan ngoãn bao lấy người Hồ Nguyệt Nghi giống như muốn lấy lòng nàng.

Không phải chỉ mình người được uy áp nhắm đến cảm nhận được mà tất cả mọi người đang có mặt cũng có thể cảm nhận. Mà cái cảnh tượng này lại khiến cho bọn hộ vệ Hồ tộc choáng váng đầu óc, khiến cho Tần Cảnh câm lặng đưa mắt nhìn lão tổ của mình.

“Ngươi..có thể nói lại lần nữa sao?” Thanh Nhã nghe được rõ ràng câu nói kia, nhưng nàng đang cảm thấy bản thân nằm mơ. Tiểu Nguyệt Nghi đột nhiên thay đổi lớn như vậy, làm nàng có chút không dám tin. Thanh Nhã còn thầm nói trong lòng, nếu đây là mộng thì nàng mong muốn không bao giờ tỉnh lại.

“Ta nói ta nguyện trở thành nữ nhân của người, nữ đế kêu ta làm gì ta sẽ làm cái nấy”Hồ Nguyệt Nghi vui vẻ nói lại.,

“Thật sao?”

“Tất nhiên là thật”

Thanh Nhã nghĩ nghĩ lời nói của tiểu Nguyệt Nghi, nàng cứ thấy có cái gì đó không đúng. Lúc này, sắc mặt Thanh Nhã lại hiện lên biểu tình phức tạp

“Là ai kêu ngươi nói ra mấy lời này? Là tên công chúa Hoa tộc đó sao?”