Chương 5: Đòi tiền

Trong "vòng" bạn bè của y, nếu Du Khanh là một kẻ đạo đức giả thì Lục Trì là một tên nhóc thuần thiện, nói một cách khó nghe thì chính là xuẩn manh (ngu ngốc+dễ thương), đã vậy còn nhiều tiền.

Bất quá Lục Trì đối với y rất chân thành, nhưng số mệnh không tốt, bị cuốn vào ân oán hào môn cuối cùng tai nạn qua đời.

Nếu y đã trọng sinh, vậy Tịch Liệt chắc chắn sẽ che chở tên ngốc Lục Trì này.

Suy cho cùng, ai bảo đây là con trai lớn của y chứ.

Tới sân bay, Tịch Liệt vừa thấy Lục Trì liền ôm lấy cậu, "Con trai ngoan, ba ba nhớ con muốn chết, tới ba ba ôm một cái."

Lục • vừa mới chuẩn bị cảm động • Trì: "......"

"Liệt ca, anh học hư rồi." Sau khi buông ra, Lục Trì buồn bã nói.

Tịch Liệt cười khẽ, xoa xoa đầu cậu nhận lấy vali nói, "Được rồi, đi thôi, đưa nhóc đi đón gió tẩy trần."

Lục Trì cao hứng trở lại, "Liệt ca là tốt nhất."

Tịch Liệt cười cười không nói chuyện, chỉ là nhìn chăm chú vào nụ cười rạng rỡ kia, nhịn không được nhớ tới thân thể không hoàn chỉnh sau tai nạn đời trước.

Tịch Liệt trong lòng nặng trĩu, lại không thể hiện ra mặt, hàng mi thật dài run rẩy, che đi vẻ lạnh lùng và u ám trong mắt.

Nhà hàng.

Trong quá trình chờ đồ ăn, Lục Trì hỏi y: "Sao không thấy Du Khanh?"

Nghe cậu nhắc tới Du Khanh, ngữ khí Tịch Liệt phai nhạt vài phần, "Hắn có việc."

Lục Trì không nghĩ nhiều, chỉ là chú ý tới sắc mặt Tịch Liệt không thích hợp, liền hỏi: "Có phải anh có chuyện gì gạt em đúng không?"

Tịch Liệt nhướng mày: "Có."

"Hả?"

" Buổi tiệc chia tay lần em xuất ngoại, hôm đó em say đến mức cứ phải tranh đồ ăn với heo bằng được, bọn anh đều chỉ lo chụp ảnh, không ai cản em."

Lục Trì: "......"

Moẹ.

Khó trách ngày hôm sau lúc rời giường, cậu cảm thấy vị trong miệng hơi lạ.

Lục Trì bi phẫn không thôi, đang muốn trách mắng y, bỗng dưng nghe thấy điện thoại y đổ chuông.

Đợi một lúc lâu cũng không thấy y nhấc máy, Lục Trì hỏi: "Không nhận sao?"

Tịch Liệt nhìn tên người gọi, đáy mắt hiện lên một tia lệ khí, nhanh chóng thu liễm lại giương mắt nhìn về phía Lục Trì: "Không nhận."

Lục Trì không hỏi nhiều.

Nhưng cuộc gọi cứ nối tiếp hết cuộc này tới cuộc khác, giống như sẽ gọi cho đến khi Tịch Liệt chịu nhận mới thôi.

Tịch Liệt ấn tắt tiếng xong liền mặc kệ.

Người ở đầu bên kia điện thoại dường như nhận ra điều gì nên chọn gửi tin nhắn thay vì tiếp tục gọi.

Thấy Tịch Liệt cuối cùng cũng cầm điện thoại lên trả lời, Lục Trì tò mò mở miệng, "Ai vậy?"

"Du Khanh."

"Mấy cuộc gọi ban nãy cũng là hắn?"

" Ừ."

"Hắn tìm anh làm gì?"

"Đòi tiền."

Đòi tiền?

Lục Trì nhíu chặt mày, "Hắn cần tiền gấp sao?"

Tịch Liệt câu môi, "Đúng vậy, hắn nói hắn bị tai nạn xe."

"Cái gì?" Lục Trì không quá thân thiết với Du Khanh, nhưng nghe thấy hắn bị tai nạn xe vẫn lo lắng hỏi: "Có bị thương nghiêm trọng lắm không?"

"Hắn nói rất nặng."

Nghe giọng điệu Tịch Liệt bình bình, Lục Trì cuối cùng cũng nhận thấy thái độ của Tịch Liệt đối với Du Khanh không giống bình thường.

Cậu trầm mặc hồi lâu, hỏi: " Liệt ca, anh có định cho hắn mượn không?"

Tịch Liệt đặt điện thoại lên bàn, tùy ý dựa lưng vào ghế, lười nhác nói: "Không, anh bảo hắn tìm chỗ nào mát mẻ mà nằm, như vậy thi thể sẽ không bốc mùi."

Lục Trì: "......"

Trong không khí một mảnh yên tĩnh.

Sau đó, tiếng cười giống như vịt kêu của Lục Trì vang vọng khắp nhà hàng.

Bỗng dưng bị chọc trúng điểm cười, Lục Trì vỗ bàn cười cạc cạc cạc, khiến những vị khách khác trong nhà hàng đều phải quay qua nhìn cậu một lần.

Tịch Liệt cảm thấy thật mất mặt, lên tiếng ngăn cản: "Cậu mẹ nó đừng cười nữa."

Má ơi, cười đến nước mắt cũng chảy luôn.

Lục Trì lau nước mắt trên khoé mắt, dừng lại nhìn y nói: "Vì sao không được cười?"

Tịch Liệt: "Em cười rồi thì anh cười gì giờ?"

Lục Trì: "......"

Phụt.

Không được.

Giây tiếp theo, tiếng cười cạc cạc cạc lại lần nữa vang lên.

Khách chưa bước vào cửa nghe được thanh âm này, còn tưởng rằng ông chủ nuôi vịt trong quán.

Đại khái là bị lời Tịch Liệt nói làm tức giận, Du Khanh trầm mặc ước chừng mười mấy phút, cuối cùng lại không thể không vì tiền vứt bỏ thể diện tìm y bán thảm thêm lần nữa.

Tịch Liệt lười gõ tin nhắn, dứt khoát gửi giọng nói qua.

"Cái gì, cậu muốn mượn tôi 50?"

" Tôi đã nói thẻ của tôi bị ba đóng băng rồi, hiện tại tôi đến 40 cũng không có."

"Mấy ngày hôm trước không phải mới đưa cho cậu 30 sao?"

" Tiền trong điện thoại tôi chỉ còn có 20."

" Bỏ đi, ai bảo chúng ta là anh em tốt chứ, tôi chuyển cho cậu 10 đồng luôn."

Kết quả, Du Khanh chỉ nhận được hai tệ năm mươi xu.

Tống cổ ăn mày chắc?!

Du Khanh thẹn quá thành giận nói tuyệt giao.

Vốn tưởng rằng Tịch Liệt sẽ giống như trước kia cầu hòa, không nghĩ tới một phút qua đi, rồi mười phút, nửa giờ trôi qua......

Đến khi tròn một tiếng đồng hồ, cũng không thấy Tịch Liệt gửi tin nhắn, Du Khanh tức muốn hộc máu ném điện thoại trên mặt đất.

Ném xong liền hối hận.

Hiện tại hắn không có tiền, điện thoại lại hỏng mất, hắn kiếm đâu ra tiền mua điện thoại mới đây?

Chết tiệt.

*

Cơm nước xong xuôi, Tịch Liệt đưa tên ăm bám mình về biệt thự.

Bạn bè của Lục Trì biết cậu về sôi nổi gọi cậu tới bar làm một ly.

Tửu lượng Lục Trì không tốt, liền lôi kéo Tịch Liệt đi cùng, vẫn là đến quán bar Tây Liệt.

Chính là trùng hợp như vậy đấy.

Có điều lần này không gặp được Bùi Dã.

Vào ghế lô, có mấy tên tiểu tử không quen biết Tịch Liệt, lại thấy y trông cũng không tồi, giữa trán lộ ra vài phần đáng khinh, dáng vẻ lưu manh huýt sáo.

"Này nha, em trai này là ai đây, lớn lên còn khá xinh đẹp, tới bồi anh trai đêm nay đi, thấy sao hả?"

Lục Trì tức giận đến mức muốn đánh người, lại bị Tịch Liệt ngăn cản.

Trông thấy vậy, bọn họ cho rằng Tịch Liệt chỉ là quả hồng mềm liền thò tay tới, "Em trai tên gì nha?"

Tịch Liệt nhàn nhạt hỏi lại: "Mấy người tên gì?"

Một tên trông hơi gầy nói: "Tạp Phi."

Tên béo mặt rỗ nói: "Điềm Bắc."

Tên tóc ngắn lắc chân nói: "Ngô Ngữ."

Bọn họ hỏi Tịch Liệt, "Em tên gì nha?"

Tịch Liệt: "Tao là cha mày."

"......"

Hắc, nhìn lầm rồi.

Hoá ra lại là ớt cay nhỏ nha.

"Tôi rất thích cậu như thế này, có cá tính!"

Điềm Bắc duỗi tay muốn sờ cằm Tịch Liệt, lại bị Tịch Liệt nắm lấy ngón tay bẻ ra sau.

"A, gãy-gãy mất, b-bỏ...... Bỏ tay ra." Khuôn mặt Điềm Bắc lộ ra vẻ thống khổ.

Tịch Liệt hỏi hắn, "Cằm tao là chỗ mày có thể sờ sao?"

Điềm bắc: "Không không không...... Không thể sờ, tổ tông ơi tôi sai rồi, mau mau mau thả tay ra!!"

Tịch Liệt buông hắn ra.

Điềm Bắc lập tức lui về sau tránh xa khỏi y, nhe răng trợn mắt xoa ngón tay.

Hai người còn lại thấy vậy cũng không dám tuỳ tiện lên nữa.

"Vị này chính là Tịch thiếu, dũng khí của ba người các cậu thật đáng khen nha." Bạn nhỏ Lục Trì xem diễn từ vừa nãy cuối cùng cười lên tiếng.

Ba người nghe vậy cả kinh trợn mắt há mồm.

Người trông cực kì xinh đẹp kia chính là Tịch thiếu?

Tạp Phi lén lút dịch lại gần Lục Trì, thấp giọng hỏi: "Trì thiếu, anh xem tôi muốn mời Tịch thiếu một bữa cơm......"

"Vậy cậu chuẩn bị bị ăn đến phá sản đi." Lục Trì đánh gãy hắn.

Tạp Phi khó hiểu, "Làm sao, Tịch thiếu chỉ ăn ở nhà hàng đắt tiền thôi sao?"

"Không phải, sức ăn của anh ấy tương đối nhiều."

"......"

Uống đến hơn 10 giờ, thấy Lục Trì vẫn chưa có ý tứ muốn chạy, Tịch Liệt mang một thân mùi rượu rời khỏi ghế lô.

Đi đến cuối hành lang, y dựa lưng vào tường, nhìn ánh đèn bên ngoài khung cửa sổ.

Tịch Liệt hâm mộ những căn nhà đang sáng đèn kia, vì nhà y thường không có.

Nội tâm cô tịch áp đến khiến Tịch Liệt cảm thấy toàn thân bực bội, y không nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, quay đầu lại thấy phía sau có một bóng người, không biết tới từ lúc nào,nhìn bao lâu rồi.

"Nhìn cái rắm gì vậy?"

Chỉ cần gặp Bùi Dã, Tịch Liệt như biến thành con nhím, cô tịch trong lòng nháy mắt biến mất tăm, chỉ còn lại cảm giác muốn đánh người.

Bùi Dã vẫn mặc một thân quần áo ngắn tay thoải mái, chẳng qua khoác thêm một chiếc áo khoác, hắn đứng nơi cách Tịch Liệt khoảng ba bước, mày kiếm hơi nhếch, "Đừng vội đánh rắm đấy nhé, nếu không về sau gọi cậu là Tịch "thí"*."

(Thí: từ này có nghĩa là rắm)

Tịch Liệt một chút liền tạc mao, hung dữ bước mấy bước tới, kéo cổ áo hắn đang muốn mắng, chợt thấy dòng chữ trên đầu hắn bỗng dưng lại xuất hiện.

【 Thời gian sống sót: Mười ba tiếng hai mươi phút. 】

Tịch Liệt kinh ngạc.

Nếu không phải dòng chữ này xuất hiện, y thiếu chút nữa quên mất chuyện này.

Mười ba tiếng......

Đây chẳng phải nói 11 giờ ngày mai y sẽ phải ngỏm củ tỏi sao?

Không được, nhân lúc Bùi Dã còn ở đây, y muốn chạm vào hắn nhiều một hơn chút.

Động tác Tịch Liệt có hơi vội vàng, Bùi Dã dường như nhận ra ý đồ của y, giơ tay ngăn y lại lùi về phía sau, cười như không cười nói: "Nhào vào trong ngực tôi?"

Tịch Liệt mặt vô biểu tình, "Mua chút hạt quế về mà chữa mắt anh đi."

"Cậu còn rất hiểu biết." Bùi Dã nhàn nhạt nói.

Tịch Liệt cảm thấy hắn đang châm chọc mình, giơ tay muốn tóm lấy hắn, bị hắn ngăn lại.

"Giờ này còn chưa về nhà, lại động tay động chân với tôi như vậy, luyến tiếc tôi sao?"

Tịch Liệt cười nhạo: "Buổi tối ngủ nhớ lót thêm mấy cái gối đầu."

"Hử?"

"Mơ cho đẹp."

"......"

Miệng lưỡi vẫn sắc bén như ngày nào.

Khoé miệng Bùi Dã hơi giương lên, không biết là châm chọc hay là gì, nhướng mày xong rồi không nhìn y nữa, quay người rời đi.

Tịch Liệt còn nghĩ hắn sẽ đánh nhau với mình một trận rồi mới đi, không nghĩ tới đến cãi nhau cũng đã nồng đậm sát khí, hắn cứ vậy mà bỏ đi?

Chẳng lẽ là nhát cáy?

Hẳn là không phải, Bùi cẩu có bao giờ làm người, trong từ điển của hắn không có từ "nhát cáy" này.

Cho nên, hắn chuồn đi nhanh vậy làm gì?

Tịch Liệt nhíu mày nhìn chằm chằm phương hướng hắn biến mất, bỗng nghĩ đến cái gì, sắc mặt khẽ biến.

Mẹ.

Quên chạm vào hắn nhiều hơn rồi.

*

Không có biện pháp chạm vào Bùi Dã, vậy phải nghĩ ra cách quang minh chính đại chạm vào hắn.

Trong lúc vô tình thoáng thấy một chủ blogger nói về cách giả gái, linh quang Tịch Liệt chợt lóe, vội vàng dùng số tiền lớn mua nữ trang trong đêm, dựa theo lời chủ bài từng bước làm theo.

Luyện cả đêm, tới lúc bình minh, y sợ mình ngủ quên mất nên đặt báo thức, chỉ ngủ một tiếng liền thức.

Mặc quần áo vẫn được, chỉ có hoá trang đặc biệt tốn sức.

Tịch Liệt thiếu chút nữa trang điểm đến hỏng mặt mới miễn cưỡng nhìn được, nhưng thế này y vẫn không hài lòng.

Y muốn khiến Bùi Dã vừa nhìn lần đầu đã thấy kinh diễm rồi yêu y sâu đậm, đến lúc đó khiến cho Bùi Dã phải cầu xin muốn chạm vào y.

Tưởng tượng đến cảnh Bùi Dã khóc lóc cầu xin được đυ.ng vào mình, Tịch Liệt càng nghĩ càng vui, buồn bực trong lòng cũng tan đi một ít.

Lại trang điểm thêm một giờ, cuối cùng biến ra được một khuôn mặt hoàn mỹ, Tịch Liệt cảm thấy bản thân đúng là thiên tài.

Mới mấy tiếng đã học xong khoá học cấp tốc về giả gái, lại còn không thể bắt bẻ được.

Chậc.

Tiện nghi cho tên Bùi cẩu.

Tịch Liệt bây giờ có biến hoá rất lớn.

Một bộ váy đen ôm sát cơ thể, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, ẩn hiện lên đường cong dáng người yểu điệu.

Đôi chân trắng nõn thon dài thẳng tắp nửa ẩn dưới làn váy, khiến cho cả người Tịch Liệt có loại cảm giác mê hoặc quyến rũ, làm người ta không thể dời mắt được.

Tóc giả uốn lượn dài đến ngực, tương xứng với khuôn mặt thanh lãnh, vừa quyến rũ lại thanh lịch, pha thêm chút vẻ lạnh lùng.

Hầu kết được chiếc vòng cổ che mất.

Cái y mang chính là một chiếc vòng bằng ren lụa mỏng, rất hợp với chiếc váy đen đang mặc.

Giả gái xong, vì để nghiệm chứng một chút, Tịch Liệt đi gõ cửa phòng Lục Trì, chờ cậu mở cửa xong lẳng lặng nhìn cậu.

Lục Trì đầu tiên là ngốc một lát, theo sau lớn tiếng kêu "** má".

"Mỹ nữ, cô là ai vậy?"

Thấy Lục Trì không nhận ra mình, Tịch Liệt không trả lời hắn, tâm tình vui sướиɠ chuẩn bị quay người rời đi.

"Ai, mỹ nữ đừng đi mà, cô......" Lộ Trì ngăn y lại, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cậu kinh ngạc, "Đậu má, cô từ đâu đến, không phải cô đột nhập vào đấy chứ?"

Tịch Liệt dừng lại, dùng giọng nữ mở miệng nói: "Tịch thiếu nửa đêm gọi tôi tới."

Sợ Lục Trì hoài nghi, Tịch Liệt còn cố ý dùng giọng điệu ái muội nói chuyện.

Nhưng mà, y đánh giá cao chỉ số IQ của tên nhóc này rồi.

Lục Trì: "Anh ấy kêu cô tới làm gì, từ từ, mùi gì thơm vậy, hai người lén tôi đi ăn mảnh?"

______

Mị thấy bé Lục Trì nên đổi tên thành Lục cẩu hợp hơn đấy em:) ngốc quá đi mất.