Chương 4: Tranh chấp

Thanh niên: “……”

Loại châm chọc âm dương quái khí này sẽ từ trong miệng Tịch Liệt phát ra?

Bạn của thanh niên kia nhịn không được sặc thanh nói: “Tịch Liệt, chúng tôi chỉ trần thuật sự thật mà thôi, cậu sao có thể mắng chửi người khác?”

“ Tôi chưa bao giờ mắng chửi người khác.” Tịch Liệt ngữ khí lười nhác, lại lộ ra vài phần nghiêm túc.

Hai người: “……”

Càng tức giận.

“Chó ngoan không cản đường, cảm ơn.” Tịch Liệt tới gần bọn họ.

Nói y không tố chất, y nói “Cảm ơn”.

Nói y có tố chất, trước đó y lại mắng “Chó ngoan không cản đường”.

Hai người đang vì những lời này mà tức giận, Tịch Liệt bỗng nhiên tới gần.

Ngũ quan tinh xảo xinh đẹp phá lệ điệt lệ, nhưng khí thế lại không phù hợp gương mặt này.

Thiếu niên mắt hạnh phát ra tia sáng lạnh lẽo khiến người ta vô pháp nhìn thẳng, sắc bén khϊếp người, khí tràng quanh thân toàn bộ bộc phát, sắc bén nghiêm nghị, giống như rắn độc trong trạng thái chờ tấn công, không biết khi nào cho trí mạng một kích.

Trong lòng hai người nhút nhát, không hẹn mà cùng lui một bước, thân thể còn theo bản năng dịch sang nhường đường cho người ta.

Thẳng đến Tịch Liệt đi xa, hai người còn chưa từ trong kinh sợ hồi phục tinh thần.

Về đến nhà thu thập đồ đạc, Tịch Liệt tính toán dọn ra ngoài.

Ở cái gọi là nhà này, y thật sự quá áp lực.

Tịch Mộng Tư từ bên ngoài trở về, nghe được động tĩnh lên lầu nhìn thoáng qua, thấy y thu thập hành lý, đắc ý nói: “Bạch nhãn lang nên bị đuổi ra khỏi nhà, không có tiền không công việc, tôi xem anh sống như thế nào.”

Thấy Tịch Liệt không để ý tới mình, Tịch Mộng Tư đè nặng lửa giận nói: “Tịch Liệt, anh có gì đặc biệt hơn người, không có Tịch gia, anh chẳng là cái thá gì cả!”

Tịch Liệt tiếp tục thu thập hành lý, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tám lạng nửa cân, cô lấy mặt mũi từ đâu ra mặt nói tôi?”

“Anh có thể so với tôi sao?” Tịch Mộng Tư trào phúng cười, “ Tôi được mọi người sủng ái, anh thì sao? Trong nhà ai thích anh?”

“Nếu không phải bà già chết tiệt kia cầu xin ba, anh nghĩ rằng ba sẽ để anh bước vào cái nhà này chắc?”

Nghe cô ta mắng bà nội, giữa mày Tịch Liệt lệ khí mọc lan tràn, ném quần áo trong tay xuống vài bước đi đến, bóp cổ cô ấn vào trên tường.

“Có phải tôi cho cô quá nhiều mặt mũi?”

Thanh âm Tịch Liệt đè thấp, lộ ra hàn lệ.

Tịch Mộng Tư trăm triệu không ngờ tới y sẽ động thủ, trong chốc lát sợ tới mức hoa dung thất sắc*, há mồm muốn kêu, tay trên cổ thình lình bóp chặt.

*Khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi.

Cảm giác hít thở không thông khiến Tịch Mộng Tư hoảng sợ, trong tình trạng thiếu oxy trầm trọng, cô cho rằng chính mình sẽ chết trong tay Tịch Liệt.

Giây tiếp theo, bàn tay to trên cổ dời đi.

Lần nữa hít thở không khí mới mẻ, Tịch Mộng Tư chật vật ngã ngồi trên mặt đất, một bên ho sặc sụa một bên há mồm thở dốc, ho đến nước mắt đều chảy ra.

Tịch Liệt đột nhiên cười đỡ cô nâng dậy, ôn thanh nói: “Xin lỗi, vừa rồi có chút quá kích, bất quá là do cô khıêυ khí©h trước, tôi làm anh giáo huấn cô một chút, không quá đi?”

Một giây trước khuôn mặt bạo ngược hung ác, giống như rắn độc, giây tiếp theo lại ấm áp ôn nhu, cười cười nói nói.

Này mẹ nó là loại bệnh tâm thần gì vậy?

Ánh mắt Tịch Mộng Tư nhìn về phía Tịch Liệt tràn ngập kinh sợ.

Nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má Tịch Mộng Tư, Tịch Liệt nhẹ nhàng thì thầm: “ Hứa với tôi, đừng nói cho mẹ được không?”

Tịch Liệt càng ôn nhu, Tịch Mộng Tư càng cảm thấy sởn tóc gáy.

Trước kia chỉ cho rằng Tịch Liệt ngu xuẩn, bây giờ mới phát hiện là bản thân ngu ngốc, nhiều năm như vậy không phát hiện tinh thần y không bình thường.

Lúc này nghe Tịch Liệt nói, Tịch Mộng Tư cho rằng y sợ, lập tức quên sợ hãi định mở miệng châm biếm.

Tay nâng lên muốn chỉ vào y mắng, nhưng mới vừa động lại nhìn thấy mặt mày ủ dột lạnh băng kia của y, tay Tịch Mộng Tư theo bản năng run run.

Cảm giác ngột ngạt khiến người ta hít thở không thông vừa nãy vẫn chưa biến mất, Tịch Mộng Tư không muốn lại phải chịu lần nữa, không dám chỉ vào, càng không dám mắng y, cô xoay người chật vật đi xuống lầu.

Tịch Liệt mặt vô biểu tình nhìn bóng dáng cô ta biến mất ở cầu thang, khóe miệng nhẹ cười nhạo ra tiếng.

Y yêu cầu Tịch Mộng Tư không nói cho mẹ Tịch, không phải bởi vì sợ, mà là muốn thử cho cô ta một cơ hội.

Nhưng kết quả vẫn làm Tịch Liệt thất vọng rồi.

“Mẹ! Tịch Liệt muốn bóp chết con!!!”

“Mẹ, ngài mau giúp con đánh anh ta, đánh chết là tốt nhất!”

Dưới lầu, thanh âm bén nhọn đinh tai nhức óc của Tịch Mộng Tư truyền đến, Tịch Liệt nghe đau lỗ tai.

Vẫn giống như lúc trước, động hay không động đều cáo trạng, hơn nữa thích đem cái sai đẩy lên trên người y.

Tịch Liệt ra cửa nhìn xuống dưới tầng, vừa vặn đối diện tầm mắt mẹ Tịch nhìn qua.

“Tịch Liệt, anh cút xuống đây cho tôi!” Trong giọng nói mẹ Tịch tràn ngập chán ghét.

Tịch Liệt không có chút cảm xúc xuống lầu, vừa đi vừa nghĩ đến nguyên nhân mẹ Tịch chán ghét y.

Khi mẹ Tịch mang thai y, ba Tịch lại xuất quỹ*.

*Aka nɠɵạı ŧìиɧ.

Lúc ấy mẹ Tịch mang thai bảy tháng, đột nhiên nghe tin chồng mình xuất quỹ, phẫn nộ đồng thời ghê tởm, lại hận cả đứa con trong bụng.

Bà cho rằng nếu không mang thai, ba Tịch cũng sẽ không đi ra ngoài ăn cho “Đỡ thèm”.

Tức giận công tâm, mẹ Tịch sinh non, cũng chính là Tịch Liệt.

Bà rất coi trọng thể diện, nhưng cố tình ngày đó lại mất hết mặt mũi.

Chồng xuất quỹ, bà ở trước mặt mọi người thần sắc dữ tợn sinh con, phá lệ chật vật bất kham.

Lăn lộn đến chết đi sống lại, sinh ra một đứa con yếu ớt, mẹ Tịch đem mọi lỗi lầm đổ cho đứa trẻ này, sau khi sinh liền không thèm đến xem còn cho người nhanh chóng ôm đi.

Mẹ Tịch chưa bao giờ ôm Tịch Liệt, càng đừng nói đến việc cho y bú.

Ba Tịch cũng không thích đứa con sinh non này, cảm thấy y đoản mệnh.

Tịch Liệt khi còn nhỏ thường sinh bệnh, mười ngày có đến chín ngày đều ở bệnh viện, rất nhiều người cho rằng y sẽ chết ở bệnh viện.

Nhưng y cố tình sống sót.

Bởi vì bà nội* tỉ mỉ chiếu cố, sau khi lớn hơn một chút, y có thể chạy có thể nhảy.

* Tui cũng không rõ là bà nội hay bà ngoại nên cứ để vậy nếu sau này khác thì sửa sau nhé.

Chỉ là không có cha mẹ yêu thương, y thường bị bạn cùng lứa khi dễ, mãi đến khi trưởng thành mới có năng lực tự bảo vệ mình để phản kích lại.

Cho nên, Tịch Liệt hận mẹ Tịch cùng ba Tịch không phải không có nguyên nhân.

Sinh mà không dưỡng, còn vô năng đem tất cả tội lỗi đều áp đặt ở trên người một đứa trẻ sinh non.

Nếu có thể lựa chọn, Tịch Liệt cũng không muốn có cha mẹ như vậy, càng không muốn tới thế giới này một chuyến.

Tịch Liệt xuống dưới lầu, mẹ Tịch cho rằng y quá chậm, không kiên nhẫn nói: “Chậm chạm như vậy, sao không dứt khoát chết trên cầu thang luôn đi?”

Tịch Liệt lười nhác dựa vào tay vịn cầu thang, cười nói: “ Mặc dù tôi rất hiếu thuận nhưng lại tiếc mạng, rốt cuộc phải nhìn thấy hai vợ chồng các người cùng xuống mồ mới yên tâm được.”

Không đề cập tới việc dưỡng lão thì thôi, còn rủa ai chết đấy?

Đặc biệt khóe miệng ngậm cười của Tịch Liệt mười phần mỉa mai, phá lệ chói mắt, mẹ Tịch tức muốn hộc máu dương tay định đánh y, lại bị y nắm lấy ném sang một bên.

Mẹ Tịch giận không thể át lần nữa dương tay, lần này bị Tịch Liệt gắt gao nắm chặt không buông.

“Mẹ, người ta đều nói đánh vào thân con đau trong lòng mẹ, tôi hiếu thuận như vậy tất nhiên không muốn ngài đau lòng.”

Ngoài miệng nói hiếu thuận, hành động lại không hề có chút hiếu thuận nào.

Mẹ Tịch bị y nói đến buồn nôn, nhanh chóng phất tay phiền chán trừng mắt y.

Tịch Liệt làm như không thấy, khóe miệng vẫn treo ý cười nhạt, vân đạm phong khinh, chỉ là khiến cho người hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tịch Mộng Tư ỷ vào có mẹ Tịch chống lưng, khıêυ khí©h nhìn Tịch Liệt, “Mẹ, vừa rồi ở trên lầu anh ta đe dọa con, ngài gọi ba ba trở về đánh chết y.”

Mẹ Tịch còn chưa nói lời nào, Tịch Liệt hỏi trước nói: “ Tôi đe doạ cô như thế nào?”

Tịch Mộng Tư: “Anh véo cổ tôi!”

“Chứng cứ đâu?”

“Chứng cứ ở trên cổ tôi chứ đâu, mẹ ngài mau xem cổ con, khẳng định có vết véo.”

Mẹ Tịch nghe tiếng nhìn qua.

Trắng nõn không dấu vết.

Tịch Liệt cười ra tiếng, “Mộng Tư, tôi biết cô vẫn luôn chán ghét tôi, nhưng cô cũng không thể tùy ý bôi nhọ tôi như vậy.”

“Anh đánh rắm*! Ai bôi nhọ anh!” Tịch Mộng Tư lôi kéo mẹ Tịch, “Mẹ ngài mau nói đi!”

*Một kiểu chửi thề của bên đó thôi.

Trên cổ Mộng Tư thật sự không có vết véo, đây không phải rõ rành rành muốn bà trợn mắt nói dối sao.

Mẹ Tịch cau màu một chút, “Trên cổ con không có vết gì.”

Tịch Mộng Tư không tin, lấy gương nhìn lên, quả thực không có.

“Không thể nào!” Cô trừng mắt về phía Tịch Liệt.

Anh ta véo mạnh như vậy, tại sao không có vết gì?

Tịch Liệt một tay đút túi dựa trên tay vịn, uể oải thản nhiên.

Tuy y dùng sức, nhưng kiểm soát lực đạo rất tốt, tất nhiên sẽ không lưu lại chứng cứ bất lợi với chính mình.

Nghĩ đến đây, Tịch Liệt mỉm cười với Tịch Mộng Tư.

Nụ cười dịu dàng như nước, nhưng trong mắt Tịch Mộng Tư, nó như chứa đầy những mảnh băng, loại có thể đông chết ai đó.

Tịch Mộng Tư trong lòng thịch một cái, đột nhiên có chút sợ hãi.

Tố chất thân kinh của Tịch Liệt lúc ở trên lầu cô đã lãnh giáo qua, bất thình lình cười như vậy, không phải là nghẹn cái ý xấu gì để trả thù chính mình đi?

Tịch Mộng Tư đoán đúng rồi.

Tịch Liệt đã cho cô cơ hội, là cô không quý trọng, nếu không nghe lời, vậy phải trừng phạt một phen.

*

Thu thập hành lý xong, Tịch Liệt rời khỏi nơi gọi là nhà này.

Tịch Mộng Tư cùng mẹ Tịch thấy nhưng không ngăn cản, mặt mày còn có vài phần châm chọc.

Ba Tịch nói muốn đem y đuổi ra khỏi nhà, ai nấy đều biết chỉ là lời nói khi tức giận, y lại làm thật.

Hành động theo cảm tính, chẳng bao lâu lại tung ta tung tăng trở về.

Biệt thự.

Lâu rồi không tới, cỏ dại lan tràn khắp biệt thự, trong phòng khẳng định cũng che kín tro bụi.

Tịch Liệt kêu quản gia lại thu dọn sạch sẽ.

Trong lúc đó, y ngồi trên vali cầm di động gõ gõ đánh đánh.

Tịch Mộng Tư có một người bạn thân, kêu Thi Tịnh.

Thi Tịnh rất giỏi ngụy trang, ngoài mặt tỷ muội tình thâm cùng Tịch Mông Tư, trên thực tế vẫn luôn chán ghét Tịch Mộng Tư.

Giai đoạn đầu đều ẩn nhẫn chưa từng thể hiện ra, chờ sau khi Tịch Mộng Tư yêu đương, trộm thông đồng với bạn trai cô ta.

Hai người vẫn luôn che giấu một thời gian, thẳng đến khi Thi Tịnh mang thai mới bị lộ.

Đời trước, khi chuyện này bị tuồn ra, Tịch Mộng Tư giống như bị điên trả thù bạn trai cùng Thi Tịnh, nhưng lại quá ngu xuẩn so với Thi Tịnh, bị Thi Tịnh ấn trên mặt đất cọ xát.

Đời này, Thi Tịnh đã gian díu với bạn trai của Tịch Mộng Tư, hơn nữa còn đã hoài thai.

Đời trước bị lộ cũng là vì tên tra nam kia bồi Thi Tịnh đi bệnh viện khám thai, trong lúc vô ý bị bạn thân khác của Tịch Mộng Tư bắt gặp, liền lén quay video gửi cho Tịch Mộng Tư.

Thời gian này, Thi Tịnh hẳn là đã mang thai, chỉ là không biết đi khám hay chưa.

Tịch Liệt nhờ người liên hệ với người lén quay video, biết được video đã quay hơn nữa còn chưa gửi cho Tịch Mộng Tư, Tịch Liệt nâng khóe môi.

Bỏ tiền mua video, hơn nữa không tốn chút công sức nào khiến người ta ngậm miệng, Tịch Liệt click mở video vừa nhìn vừa cười.

Tịch Mộng Tư không biết nhìn người, mấy người bạn thân không có ai đối xử chân thành với cô ta.

Đột nhiên nghĩ đến bản thân đời trước cũng không biết nhìn người, tươi cười trên mặt Tịch Liệt nháy mắt biến mất.

Tịch Liệt một lần nữa nhờ người được gọi là bạn thân của Tịch Mộng Tư tìm bằng chứng âm thanh.

Dù sao thì cô nàng và Thi Tịnh cũng quen biết nhau nên việc này càng dễ dàng hơn.

Lợi ích có thể sai khiến ma quỷ.

Người bạn thân "tốt" này luôn muốn đóng phim do đạo diễn Vương quay, vì vậy Tịch Liệt hứa sẽ cho cô vào đoàn phim nếu mọi chuyện thành công.

Vừa nghe lời này, cô đã đồng ý mà không cần suy nghĩ, không hề nghĩ đến Tịch Mộng Tư và Thi Tịnh.

Thấy cô ta thức thời như vậy, Tịch Liệt rất vừa lòng.

Chẳng qua tốn chút tiền, lại lợi dụng chút ân tình là có thể sai bảo người khác, không cần tự mình đi làm.

Vất vả sống lại một đời, đương nhiên càng an nhàn thoải mái càng tốt.

Nghĩ đến sắp tới sinh nhật Tịch Mộng Tư, đến lúc đó y sẽ tặng cô nàng một phần quà sinh nhật khó quên.

*

“Lão tử về nước rồi, mau tới đón lão tử!”

Giữa trưa, Tịch Liệt bị tiếng hét trong điện thoại làm tỉnh giấc.

Liếc nhìn giao diện điện thoại, là tên bụi đời Lục Trì.

Vừa rồi mơ màng nhận điện thoại, lúc này thời gian cuộc gọi đã qua ba phút.

“Anh trai tốt, mau tới đón em đi.” Lộ Trì vì để Tịch Liệt đi đón hắn, không tiếc làm nũng nói.

Tịch Liệt cảm thấy ớn lạnh, nhanh chóng nói “Chờ” liền cúp điện thoại.

Lại nghe tiếp, y sợ sẽ không nhịn được lôi người từ di động ra đánh chết.

Đời trước ốm đau trên giường vì ung thư dạ dày, đời này lại xuất hiện di chứng.

Tịch Liệt luôn cảm thấy làm gì cũng không dễ chịu, hơn nữa có thể ngồi không đi, có thể nằm không ngồi, hai ngày này vẫn luôn không nhúc nhích, nằm trên giường ngủ thẳng đến tối.

Vốn định tiếp tục ngủ, lại bị cái tên đòi nợ Lục Trì này quấy rầy.

Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Tịch Liệt rời giường rửa mặt.

Trên đường đi đón Lộ Trì, y đột nhiên nhớ tới một sự kiện.