Edit: Yuan
Năm vừa tròn 25 tuổi, Tịch Liệt qua đời.
Y mắc bệnh ung thư dạ dày.
Tịch Liệt cảm thấy cuộc sống của mình vừa đáng buồn lại vừa đáng thương, sau khi chết cũng không có ai đến nhận xác.
Sau đó y sống lại.
Sống lại năm mười chín tuổi, chưa bị ung thư dạ dày, hơn nữa chưa đến tuổi bị bạn bè xa lánh.
Tịch Liệt nằm trên giường nhìn quanh bốn phía, chạm vào bài trí quen thuộc trong phòng, rất lâu không có động tĩnh.
Sống lại thì thế nào, cuộc sống nhàm chán này vẫn phải tiếp tục.
Đời trước Tịch Liệt tính tình kiêu ngạo khó thuần, thích tranh giành, nhưng cái gì cũng không giành được, bị người nhà chán ghét, bị vị hôn phu phản bội, bằng hữu trở mặt thành thù.
Đời này y không tranh, cũng không muốn tranh nữa.
Một khi tư tưởng bất thiện được sinh ra liền cắm rễ rất sâu.
Cảm thấy đói bụng, Tịch Liệt xoa xoa bụng.
Khi ung thư dạ dày vào giai đoạn cuối, y chỉ còn nhớ được cảm giác đau đớn cùng nôn ra máu lặp đi lặp lại, không ăn nổi cơm, người gầy ốm tiều tụy.
Những lúc xem TV, Tịch Liệt luôn chọn các chương trình ẩm thực.
Khi đó tâm nguyện duy nhất của y, chính là có thể ăn một bát mì sợi.
Ngay cả khi đó chỉ là mì với một ít nước súp trong đi nữa.
Nghe thấy tiếng ồn ào cố ý ngoài hành lang, y nhắm mắt làm ngơ, chống người yên lặng ngồi một lúc trước khi xuống giường đi vào toilet để rửa mặt.
Sau khi rửa mặt, Tịch Liệt đứng trước gương.
Nhìn thiếu niên môi hồng răng trắng trong gương, y hoảng hốt sờ sờ mặt mình.
Mềm mại, có thịt.
Không giống lúc trước khi chết, tiều tụy, gầy gò, xấu xí.
Đột nhiên cảm thấy còn sống khá tốt.
Tịch Liệt khẽ mỉm cười.
Chỉ là sau khi mở cửa, nụ cười trên mặt Tịch Liệt lập tức biến mất khi thấy người đang gọi điện thoại ở cầu thang.
Tịch Lương cũng nhìn thấy Tịch Liệt, chỉ liếc mắt một cái liền lạnh nhạt dời tầm mắt.
Hai người rõ ràng là anh em ruột thịt, nhưng quan hệ còn tệ hơn cả người xa lạ.
Sau khi sống lại một đời, Tịch Liệt không còn khát vọng cái gọi là tình thân, mặt vô biểu tình đi xuống lầu, coi hắn như không khí.
Tịch Lương cúp điện thoại, có chút ngoài ý muốn nhìn bóng lưng Tịch Liệt.
Người này......vậy mà coi thường mình?
Trước đây mặc kệ như thế nào Tịch Liệt đều sẽ chào hắn một tiếng anh, lần này không chỉ không chào hỏi gì, còn cố ý không thèm để ý tới mình?
Tịch Lương khó chịu đi xuống.
Phòng khách.
Bữa sáng được người hầu dọn lên bàn, mẹ Tịch ba Tịch cùng em gái Tịch Mộng Tư đều đã ngồi vào bàn ăn.
Họ bận rộn với những thứ xung quanh, đối với Tịch Liệt thì làm như như không thấy.
Tịch Liệt cũng không chào bọn họ như mọi khi, y tìm một vị trí ngồi xuống liền bắt đầu ăn.
Ba Tịch nhận thấy hành vi không lễ phép của y, lập tức nhăn chặt mày, đặt tờ báo xuống trách cứ: " Mọi người còn chưa động đũa mà anh đã ăn, giáo dưỡng của anh đâu?"
Tịch Liệt nhai kỹ nuốt chậm, y nuốt đồ ăn xuống rồi không nhanh không chậm trả lời, "Không có giáo dưỡng, dù sao tôi có cha mẹ sinh ra, nhưng không có cha mẹ dạy, đồng chí Tịch, ngài nên tự ngẫm lại đi."
"Tịch Liệt!" ba Tịch đạp bàn đứng dậy.
Mẹ Tịch, Tịch Lương cùng với Tịch Mộng Tư nhìn Tịch Liệt với vẻ mặt như thấy quỷ.
Nó hôm nay uống lộn thuốc à?
Mẹ Tịch một bên trấn an chồng một bên lạnh mặt nhìn chằm chằm Tịch Liệt, "Còn không mau xin lỗi ba anh đi."
" Tôi không nói gì sai, xin lỗi cái gì?" Tịch Liệt sắc mặt lãnh đạm.
Đời trước Tịch Liệt rất khát vọng tình thương của mẹ, làm ra rất nhiều chuyện không lý trí chỉ để khiến khiến mẹ Tịch chú ý, cho dù là quở trách cũng được.
Nhưng mà mẹ Tịch chán ghét y, từ khi sinh ra y đã ghét.
Từ cái tên của y có thể nhìn ra được, bà ghét y đến mức nào.
Kể từ khi y còn là một đứa nhỏ đã coi thường sự tồn tại của Tịch Liệt, chú ý gì đó, hoàn toàn không hề có.
Nếu là ở đời trước, vừa thấy mẹ Tịch tức giận, Tịch Liệt dù nghẹn khuất thế nào cũng sẽ chủ động nhận sai, nhưng sống lại một đời, y cái gì cũng không làm nữa.
Kể cả hai người trước mắt là cha mẹ ruột của y.
Nhìn đến khuôn mặt tức giận của ba Tịch, đáy mắt Tịch Liệt hiện lên một tia khoái ý, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười trào phúng.
Bị khıêυ khí©h, ba Tịch túm lấy cái ly trong tầm tay ném về phía y, " Thằng nghịch tử! Quỳ xuống cho ông!"
Tịch Liệt nhanh chóng né tránh, đồng thời lúc trốn còn không quên giữ chặt cái chén trong tay.
" Tôi nói sai câu nào?" Tịch Liệt vừa ăn vừa nhìn Tịch phụ, "Các người sinh tôi ra, bởi vì không thích tôi liền ném cho bà nội chẳng thèm quan tâm, bà nội qua đời mới đem tôi trở về."
Châm chọc nhìn một vòng, ánh mắt Tịch Liệt dừng lại ở khuôn mặt dữ tợn vì tức giận của ba Tịch.
" Tôi đúng là không có cha mẹ dạy dỗ, hơn nữa tôi thực sự muốn biết, các người đã chán ghét tôi như vậy, tại sao lại sinh tôi ra? Các người chỉ biết hưởng thụ mà không quan tâm đến việc nuôi nấng tôi, loại cha mẹ như các người, đã thất bại lại còn rác rưởi."
Lời này vừa nói ra, mấy người ba Tịch không thể tin được nhìn chằm chằm Tịch Liệt.
Đại nghịch bất đạo!
Sao nó dám?
Tịch Liệt tất nhiên dám, làm trò cầm chén đũa đặt xuống trước mặt bọn họ, đút hai tay vào túi quần đi ra cửa.
Bóng dáng kiêu ngạo dữ dội.
Ba Tịch tức giận không nhẹ, chỉ vào lưng Tịch Liệt mắng thành tiếng.
Trong phòng khách rất nhanh liền vang lên tiếng đồ sứ vỡ, Tịch Liệt không thèm để ý, vào gara tùy ý chọn một chiếc siêu xe lái đi.
Không bao lâu liền nhận được tin nhắn thẻ ngân hàng bị đóng băng, y khẽ nhíu mày, không để bụng.
Trước khi bà nội qua đời đã đem di sản cùng cổ phần cho y thừa kế, mấy đời tiêu cũng không hết.
Số tiền tiêu vặt ít ỏi ba Tịch cấp còn không bằng số lẻ bà nội cho.
Tịch Liệt châm chọc cong môi, chân nhấn ga tăng tốc, hưởng thụ tốc độ cùng đam mê mãnh liệt.
Trên đường, có người gọi điện thoại đến.
Nhìn thấy cái tên quen thuộc trên màn hình, Tịch Liệt hơi híp mắt lại, trong mắt loé lên một tia lạnh lùng sắc bén.
Du Khanh.
Gã tự nhận là người anh em tốt, nhưng sau lưng vẫn luôn khinh thường y, ỷ vào y "tính tình tốt" mà thuyết giáo đủ điều, thậm chí sau khi y xảy ra tranh chấp với người lạ hắn còn giúp đỡ kẻ đó đối phó y.
Đây mà gọi là anh em tốt?
Tịch Liệt cười nhạo một tiếng, vuốt màn hình kết nối.
Bên kia Du Khanh lập tức nói: " Cậu bận cái gì mà bây giờ mới nhận điện thoại của tôi?"
Tịch Liệt cười trả lời: "Lái xe."
Tuy y đang cười, nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt.
Du Khanh không nghi ngờ y, cũng cười mở miệng, "Mau tới quán bar Tây Lệ uống một ly đi, các anh em đều ở đây."
Tịch Liệt híp đôi mắt hẹp dài, trầm mặc vài giây mới nói: " Được."
Nói xong không đợi bên kia nói chuyện liền ngắt điện thoại.
Đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ nhẹ lên vô lăng, Tịch Liệt nhìn chăm chú vào con đường phía trước, khóe miệng giương lên một nụ cười ác liệt.
Lại muốn thông qua y mà coi tiền như rác.
Bị ảnh hưởng từ gia đình nên Tịch Liệt đặc biệt thiếu tình thương, thật vất vả mới gặp được một anh em tốt "giúp bạn không tiếc cả mạng sống" vì gã, y có thể nói là đào tim đào phổi.
Nhưng mà giáo huấn đời trước nói cho y biết, hết thảy đều là y tự mình đa tình.
Cái gọi là anh em tốt, chính là ở sau lưng cắm cho y hai đao, cùng người khác dẫm y hai cái.
Ghê tởm.
Bản thân ngu xuẩn ở đời trước cũng ghê tởm.
Sống lại một đời, kẻ coi tiền như rác ai muốn làm thì làm, y không có khả năng làm lại nữa.
Du Khanh nếu đã muốn chơi, vậy thì y phải bồi hắn chơi thật vui.
Tịch Liệt cười khinh miệt, trong mắt không có độ ấm.
Tới Tây Liệt nào*.
*Trước đó chưa tra kỹ nên tui tưởng em bảo đi uống rượu hoá ra là tên quán bar. Mấy đoạn sau vẫn là tên này nhé🤧.Tại ghế lô.
Du Khanh nhíu mày nhìn chằm chằm di động, đáy mắt hiện lên một chút ngoài ý muốn.
Tịch Liệt vậy mà cúp điện thoại của hắn?
Lúc này, tùy tùng bên cạnh Du Khanh cẩn thận hỏi: "Du thiếu, Tịch Liệt chắc chắn sẽ tới sao?"
Du Khanh buông di động, vắt chéo chân chậm rì rì nói: "Đương nhiên, ông đây gọi nó nó dám không tới?"
Tiểu tuỳ tùng lập tức nịnh hót nói: " Đúng đúng đúng, Tịch Liệt coi trọng ngài như thế, ngài nói đông hắn khẳng định không dám đi hướng tây."
Du Khanh mặt trầm xuống, "Nói cái gì thế, ai bảo ông đây với y chính là bạn tốt."
Tiểu tuỳ tùng nhanh tay vả miệng mình, "Xem tôi kìa, nên đánh."
Trên mặt hắn không biểu hiện gì, trong lòng tiểu tùy tùng lại tràn đầy khinh thường.
Nói nghe có vẻ hoành tráng nhưng thực tế thì sao?
Dối trá.
Tiểu tuỳ tùng khinh bỉ Du Khanh đồng thời, trong lòng sinh ra một chút đồng cảm với Tịch Liệt.
Có một "Hảo huynh đệ" như Du Khanh, Tịch Liệt thật sự xui tám kiếp.
*
Tịch Liệt bước vào quán bar, bắt gặp cách bài trí quen thuộc trong quán, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện quán bar này thuộc sở hữu của đối thủ một mất một.
Trước đây vì muốn gây rắc rối cho đối thủ một mất một, y thường xuyên đến đây.
Nhớ tới khuôn mặt liệt ngàn năm của hắn, Tịch Liệt cắn thịt má.
Tới giờ phút này y mới phát hiện, khuôn mặt người thân, bạn bè và vị hôn phu, đều không đáng nhớ bằng đối thủ một mất một còn.
Không muốn nghĩ đến khuôn mặt đáng ghét kia nữa, Tịch Liệt lập tức đi thẳng lên lầu hai.
Tìm được phòng riêng đẩy cửa vào, tiếng nhạc bên trong khiến tai y đau nhức, mặc kệ bọn họ cao hứng hay không, trực tiếp tắt nhạc.
Một đám người nhìn chằm chằm y, bởi vì có quan hệ với Tịch gia nên bọn họ vẫn sẵn sàng phủng y, cho nên dù y tắt nhạc cũng không ai nói gì.
Tịch Liệt vừa đến, Du Khanh liền vẫy tay với y, tưởng rằng y sẽ ngồi chỗ mình, không nghĩ tới y lại chọn một góc hẻo lánh không người ngồi xuống.
Làm trò nhiều người như vậy mặt, Du Khanh tự thấy mất mặt, vì vậy thái độ đối với Tịch Liệt cũng không còn nhiệt tình như lúc đầu.
"A Liệt, cậu ngồi xa như vậy làm gì?"
Tịch Liệt một mình một chỗ, toàn bộ khí tràng tỏa ra.
Y mặc một chiếc áo sơ mi màu đen cao cấp cùng quần tây, tư thái lười biếng vắt chéo chân.
Cổ áo sơmi được cởi cúc, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, làn da trắng nõn, có chút lóa mắt.
Ánh đèn trong phòng riêng tối tăm mờ ảo cũng không thể che giấu được khí chất ngang ngược độc nhất vô nhị của y.
Một nửa khuôn mặt của Tịch Liệt bị che khuất trong bóng tối, một nửa lại lộ ra ngoài ánh sáng, dù chỉ lộ ra một nửa nhưng trông như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ.
Y không lập tức trả lời Du Khanh ngay mà chậm rãi lấy bật lửa và điếu thuốc ra, châm lửa, hít một hơi thật sâu rồi nhàn nhã nói: "Ngồi đây tận hưởng không khí rất vui."
Mặc dù Tịch Liệt đang ngồi một mình trong góc, nhưng khoảng cách cùng người khác cũng không tính là xa, cho nên Du Khanh vẫn chú ý tới biểu tình trên mặt y.
Vẻ mặt của y nhẹ nhàng, khí tức có chút u ám, mang một loại cảm giác lạnh lùng không thể giải thích được.
Có như vậy trong nháy mắt, Du Khanh cảm thấy y đặc biệt xa lạ.
Xa lạ đến mức khiến nội tâm của hắn sinh ra sợ hãi.
Du Khanh lắc đầu đem cái ý tưởng không thực tế này ra khỏi đầu, mang theo vui đùa nói: " Cậu chê không khí chỗ tôi không tốt?"
Tịch Liệt phủi tàn thuốc trên điếu thuốc, không chút để ý nói: " Ừ."
Du Khanh không nghĩ tới y sẽ trả lời như vậy, trong lúc nhất thời sắc mặt có chút vi diệu.
Những người còn lại lặng lẽ nhìn bọn họ, không ai tùy tiện mở miệng, nhưng trong lòng lại suy đoán không biết hai người có cãi nhau hay không.
Thấy Du Khanh sắc mặt cứng đờ, Tịch Liệt cười như không cười nói: "Nói giỡn thôi, tưởng thật?"
Nghe vậy, Du Khanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ vào giả vờ bất đắc dĩ nói: "Cậu đó, đừng đùa nữa, trái tim nhỏ bé này của tôi chịu không nổi."
" Chậc, chẳng biết đùa giỡn gì cả." Tịch Liệt ngữ khí bình đạm.
Tại sao lại có mùi thuốc súng?
Du Khanh nhíu mày nhìn chằm chằm y.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Tịch Liệt vào ngày hôm nay? Có cảm giác như y đang không hài lòng với hắn?
Tịch Liệt đột nhiên cười tinh quái, thấp giọng nói: " Cậu không phải tới để uống rượu sao?"
Chủ đề đột nhiên chuyển sang rượu, Du Khanh đè nén nghi hoặc trong lòng, cười vỗ tiểu tuỳ tùng bên cạnh, "Đi, kêu người phục vụ đưa rượu tới, A Liệt thật vất vả tới một chuyến, lấy thêm vài chai."
Tịch Liệt đột nhiên bồi thêm một câu, "Lấy loại đắt nhất."
Tiểu tuỳ tùng hơi dừng lại, thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn y, cung kính đáp lại, đi ra ngoài gọi người phục vụ.
Du Khanh vốn tưởng rằng lần này vẫn là Tịch Liệt trả tiền, nghe y nói muốn loại đắt nhất, trong lòng ẩn có vài phần châm chọc.
Lại sĩ diện hão.
Du Khanh tuy rằng cũng là phú nhị đại, nhưng hắn không có phú như Tịch Liệt, cũng không có tiền như Tịch Liệt.
Tiền tiêu vặt của hắn có bao nhiêu hắn hiểu rõ, hắn so với Tịch Liệt còn chết vì sĩ diện, ăn xài phung phí xa hoa hơn, sau khi xài hết chỉ có thể đánh chủ ý lên người Tịch Liệt.
Dù sao Tịch Liệt người này vừa ngu xuẩn lại hào phóng, mỗi lần đều chủ động thanh toán hóa đơn, nếu hắn mở miệng, Tịch Liệt còn chuyển khoản cho gã.
Nhưng có đôi khi, Du Khanh lại chán ghét Tịch Liệt như vậy.
Đều là phú nhị đại, gia thế Tịch Liệt lại tốt hơn so với hắn, tiêu tiền như nước chảy, chưa bao giờ phải lo lắng.
Trong những buổi tụ tập bên ngoài, Tịch Liệt luôn là người được kính trọng nhất, mọi người đều đổ xô khen ngợi Tịch Liệt.
_____
Đôi lời dài dòng: tui đang thấy hơi lười làm bộ kia nên chuyển sang làm bộ đơn giản hơn xíu. Bộ này là sảng văn cũng ngắn thôi nên nhảy hố luôn😶. Thích thì đọc không thì thôi nhé! Pp!