Nước chảy róc rách.
Ứng Vô Túc bị Vưu tiên quân hôn thất điên bát đảo, đã sắp quên mình họ gì tên gì. Y định mở mắt ra nhìn dáng vẻ bây giờ của Vưu Minh Ngôn nhưng lại không dám nhìn vào đôi mắt gợn sóng lăn tăn kia.
Trong lúc thân mật, y cắn vành tai Vưu tiên quân thấp giọng hỏi: "Vưu tiên quân, ngươi từng uống rượu đúng không?"
Vưu Minh Ngôn ngước mắt nhìn y, chân thành nói: "Ta hứa sẽ uống ít lại."
"Trước kia tiên quân có tiên lữ nào chưa?" Đầu óc Ứng Vô Túc thật sự không còn tỉnh táo, bao nhiêu lời mê sảng một mạch tuôn hết ra ngoài, sao lại hôn giỏi thế cơ chứ?
Vưu tiên quân nghe y nói sảng lại tưởng y ghen nên vội vàng nói: "Ta...... Trước đây chưa bao giờ có tiên lữ cả." Dứt lời thấy thiếu niên vẫn tựa đầu lên vai mình chứ không quay lại thì lập tức thấp thỏm.
Hắn đưa tay sang, thiếu niên cười hì hì ngẩng đầu lên cắn ngón tay hắn một cái.
Tim Vưu Minh Ngôn đập rộn rã, hắn nhẹ nhàng lướt qua hàm răng trắng tinh của thiếu niên, mọi thanh âm giữa trời đất như tan biến, chỉ còn lại hắn và người trước mắt.
Đây là nơi hắn hôn......
Đây là......
Người hắn thích.
"Ngươi cũng thật lòng thích ta chứ?" Vưu Minh Ngôn hỏi thầm trong lòng rồi lại cảm thấy câu này quá ngớ ngẩn. Nếu không thích hắn thì Ứng Vô Túc cần gì phải dốc hết tâm tư làm ra tượng đá kia, sao lại khắc tên hắn trên tường nhiều vậy?
Hắn cảm thấy việc này không cần nhiều lời nên nhỏ giọng hỏi câu khác: "Ta...... làm tốt thật sao?"
Ứng Vô Túc cũng bắt chước hắn nói khẽ: "Thật mà, ta đã sắp nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên rồi đây này."
Vưu Minh Ngôn: "Câu này ta từng thấy trong sách, chẳng phải để hình dung chết đi sống lại sao......?"
Ứng Vô Túc: "...... Thế à? Vậy ta nên nói gì bây giờ?"
Vưu tiên quân suy nghĩ dùm y rồi nghiêm mặt nói: "Phải là dục tiên dục tử."
...... Cảm giác cũng không phải câu gì đứng đắn, sao có thể nói với vẻ nghiêm túc như vậy chứ.
Ứng Vô Túc nhích mặt lại gần tiên quân rồi nói: "Vậy tiên quân hôn ta dục tiên dục tử nữa nhé?"
-
Kỷ Phùng lách mình tránh đi một chưởng của sư tôn đánh tới, dù sao hắn cũng không thể ra đòn hiểm với sư phụ nên đành phải tránh né liên tục, tránh không kịp thì cưỡi hạc bay lên trời.
Đám sương trắng không rõ hình dạng kia từ từ hóa thành một đứa bé tám chín tuổi. Đứa bé trừng mắt mắng: "Vi sư dạy ngươi bao năm mà ngươi càng sống càng thụt lùi là sao? Sao không đánh lại? Còn bay lên trời nữa à? Tưởng vi sư không đánh chết ngươi được sao?"
"Ta tới để nói chuyện sư đệ......" Kỷ Phùng không cãi được nên đành phải lặp lại câu lúc nãy.
Lúc này sư tôn mới thoáng dừng tay rồi nói: "Hắn có chuyện gì? Sư môn không quấy rầy hắn tu luyện, có gì phải để ý."
Kỷ Phùng:...... Đó là vì sư môn đều do ta lo liệu cả!
Kỷ Phùng: "E là có người ngoài lên núi rồi."
Sư tôn ồ một tiếng: "Sư đệ ngươi đâu có gì để lừa gạt, người ngoài lên núi trò chuyện với hắn cũng tốt mà."
Kỷ Phùng: "......"
Sư tôn tấm lòng ngươi thật rộng lớn.
Sư tôn thấy Kỷ Phùng vẫn muốn mở miệng thì nói tiếp: "Từ khi Minh Ngôn vào sư môn đến giờ chưa từng xuống núi, có kẻ lừa gạt hắn cho hắn biết tiên giới hay nhân gian đều có thiện ác để sau này đề phòng cũng không phải chuyện gì xấu."
-
Vưu Minh Ngôn vào sư môn cách đây lâu lắm rồi.
Thật ra sư tôn không mấy ấn tượng với đệ tử thu nhận muộn này, dù sao đã nuôi thả rất nhiều năm, ấn tượng Vưu Minh Ngôn để lại cho hắn vẫn là đứa bé gầy nhom năm đó.
Khi nhân gian chiến loạn, Vưu Minh Ngôn bé nhỏ ốm yếu nhiều bệnh được mẹ hắn bôn ba đưa lên núi tiên, đúng lúc tâm tình sư tôn đang vui, thấy đứa nhỏ này có chút tiên cốt nên nhận hắn vào làm đệ tử.
Trước khi đi mẹ hắn khẩn cầu sư tôn để Vưu Minh Ngôn từ đây quên hết chuyện nhân gian, làm tiên quân vô ưu vô lo trên núi.
Tất nhiên đây không phải việc khó nên sư tôn đáp ứng mong muốn của bà.
Khi nữ tử đeo bọc hành lý rời đi thì tuyết lớn mù trời, nàng dẫn con mình đến núi tiên, cuối cùng lại một mình lặng lẽ ra đi.
Vưu Minh Ngôn đứng ngoài tiên môn nhìn biển mây mênh mông vô bờ, cái gì cũng không thấy, cũng chẳng biết mình đang tìm ai.
Hắn chỉ mơ hồ cảm thấy có lẽ từ nay về sau sẽ không còn ai hết lòng hết dạ với mình như thế nữa.