Cố Triều Sinh dường như không phát hiện ra thái độ qua loa của Đường Lê đối với mình, anh ta nói tiếp, "Nghe nói hôm nay có một thứ đồ tốt, nhưng cũng không ai biết rốt cuộc nó là cái gì." Khóe mắt của cô lướt qua anh ta một chút, cười như không cười.
Lời nói này của anh ta như thể là chưa nói.
Trình Hải Nghiêm vừa nói xong, tất cả mọi người liền vỗ tay cổ vũ.
Đường Lê đặt ly rượu xuống, cô rất phối hợp mà vỗ tay vài cái, sau đó liền dừng lại.
Cô đợi cho tiếng vỗ tay kết thúc rồi quay sang Lệ Mặc, "Em đi vệ sinh một chút."
Anh chớp mắt một cái, "Có muốn anh cùng đi với em không?"
Đường Lê hờn dỗi nhìn anh, sau đó liền dùng tuyệt chiêu làm nũng của mình, "Đáng ghét."
Nói xong cô liền xoay cái eo nhỏ nhắn đi ra khỏi phòng dạ tiệc.
Cố Triều Sinh nhìn bóng lưng của Đường Lê, bộ lễ phục làm lộ ra tấm lưng trơn bóng, đường cong thoắt ẩn thoắt hiện.
Anh ta nhếch khóe miệng, sao lúc đầu anh ta lại không nhìn ra, cô chính là một báu vật chứ?
Cô hỏi nhân viên vị trí của phòng vệ sinh, sau đó liền đi đến đó.
Trong buồng vệ sinh, Đường Lê vén váy lên, cầm lấy điện thoại được kẹp trên bắp đùi xem tin nhắn.
Thật ra không cần nhìn cô cũng biết, đó hẳn là tin nhắn thúc giục cô trả tiền.
Đường Lê thở ra một hơi, cuộc sống đúng là quá khó khăn, đáng lẽ cô đã dành dụm đủ tiền để trả cho tháng này, nhưng bỗng nhiên mấy hôm trước có một chủ nợ gọi tới, nói là trong nhà anh ta cần tiền, nên cô đành phải chuyển hết tiền cho anh ta.
Cô cũng không dám gọi điện thoại ở đây, sợ bị người khác nghe được, chỉ có thể trả lời tin nhắn một chút, nói là mấy ngày qua mình quá bận rộn quá nên quên mất.
Bên kia trả lời lại mang theo một chút ý uy hϊếp, muốn ngày mai cô phải trả tiền, nếu không sẽ đến viện dưỡng lão quậy tung lên."
Đường Lê nhắm mắt trả lời lại tin nhắn, cô ừ một tiếng, không muốn nói thêm một chút dư thừa nào.
Cất điện thoại di động xong thì cô liền ra khỏi nhà vệ sinh, cô mỉm cười một cái, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô đi ra ngoài và nhìn xung quanh thì bỗng thấy một bóng người, không phải Lệ Mặc, mà là Ban Tố.
Cô ta đến đây cùng với Ban lão tiên sinh.
Ban Tố ăn mặc rất phù hợp với phong cách thỏ trắng nhỏ, quần lụa mỏng màu trắng làm nổi bật lên dáng người mềm mại.
Đường Lê đứng lại ngay cây cột ở đại sảnh nhìn thử, chắc là Ban Tố không thường xuyên xuất hiện ở những buổi tiệc như thế này, thế nên cô ta tỏ ra vô cùng cẩn thận.
Thật ra dáng vẻ của Ban Tố rất được người ta yêu thích, thế nhưng không biết tại sao Lệ Mặc trời sinh lại ghét cô ta.
Đường Lê ôm lấy bả vai, Cố Triều Sinh lập tức đi đến, "Sao vậy, nhìn thấy chính thất thì không dám đi qua sao."
Cô quay đầu lại nhìn anh ta, cau mày nói, "Sao mà ở đâu cũng thấy anh vậy?"
Cố Triều Sinh không trả lời, mà bắt đầu nói chuyện cũ, "Đường Lê, cô ở bên cạnh Lệ Mặc sẽ không có tương lai đâu, nhưng nếu cô đi theo tôi thì tôi chắc chắn tôi sẽ cho cô nhiều hơn anh ta, thế nào?"
Cô bật cười, "Chuyện này lúc trước tôi đã nói với anh rồi, sau này đừng nhắc lại nữa, khiến tôi cảm thấy rất khó xử."
Cố Triều lập tức thu lại biểu cảm trên mặt , "Lệ Mặc có cái gì tốt chứ, ở bên cạnh anh ta có nhiều phụ nữ như vậy, lại còn có vị hôn thê, cô ở bên cạnh anh ta không phải là mang tiếng xấu à."
Đường Lê chỉ đứng cười, không nói lời nào.
Anh ta tiếp tục thuyết phục, "Cô đi theo tôi đi, tôi đảm bảo sẽ chỉ bao nuôi một mình cô."
Tầm mắt cô đảo qua đảo lại thì nhìn thấy Lệ Mặc ở trong phòng yến hội.
Anh đứng đó không biết đã bao lâu rồi, vẫn luôn nhìn vào cô.
Đường Lê liền đi qua chỗ anh, ngay khi đi ngang qua người Cố Triều Sinh, cô liền mở miệng nói với anh ta, "Thật ra anh chỉ là muốn cạnh tranh với Lệ Mặc thôi, sau này nếu như anh ấy có ở bên cạnh người khác, thì anh cũng sẽ muốn giành người mà thôi, tôi không tin anh."