Thái độ này của Lệ lão gia khiến nhiều người bất ngờ.
Lệ phu nhân cau mày đi về phía lão gia, giọng nói cũng không thấp lắm, "Đây chính là Đường Lê ."
Lão gia ừ một tiếng, nói chuyện cũng không chỉ bất kì ai. "Tôi biết, tôi có xem ảnh của Đường tiểu thư trên tin tức."
Nghe vậy, Đường Lê lập tức cảm thấy ngại ngùng, ảnh của cô sẽ chỉ xuất hiện trên những tin tức tầm phào, hơn nữa đều có liên quan đến Lệ Mặc.
Vẻ mặt của Lệ phu nhân rất khó coi, nhưng mà thấy lão gia không tức giận, bà biết mình không thể có phản ứng nào quá đáng được.
Lão gia làm thế này, nhất định là bản thân ông có chủ ý riêng trong đó.
Lão gia ngồi xuống và nhìn Đường Lê, "Nhưng mà Đường tiểu thư so với trên tin tức thì đẹp hơn rất nhiều."
Đường Lê có chút ngại ngùng, vị lão gia này không hề xuất chiêu như thường lệ.
Trong tình huống này, người bình thường sau khi mắng cô một trận thì sẽ trực tiếp đuổi cô ra ngoài, nếu như cảm thấy mình mất thân phận thì cũng nhất định sẽ phớt lờ cô.
Lão gia vậy mà lại khách sáo thế này, cái này, có hơi xúc phạm thân phận tiểu tam của cô.
Đường Lê mím miệng cười tượng trưng,
không biết nên phô ra phản ứng gì thì mới tốt.
Lệ Mặc lúc này mới đối mặt với người hầu bên cạnh, "Có thể lên món rồi."
Anh chen ngang như vậy, lão gia cũng có chút hợp tác, ông quay đầu lại hỏi bà Lệ, tối nay ăn món gì vậy.
Vì vậy, bầu không khí cũng tốt hơn một chút.
Bà Lệ cười miễn cưỡng, "Các món ăn tối nay đều do Tương Nam và Tố Tố làm đấy. Tí nữa món ăn được dọn ra thì biết thôi. Người bình thường đều không có tài nghệ này đâu."
Tô Tương Nam ở bên cạnh cười hi hi, "Dì khen Tố Tố còn được, còn con không dám nhận, con đã nhiều năm không nấu món ăn quê nhà rồi, mùi vị có ngon hay không, con thật sự không dám nói trước."
Đường Lê đưa mắt nhìn Tô Tương Nam.
Tô Tương Nam thuộc loại tiểu gia ngọc ngà, cũng không nói đến có đẹp hay không, nhưng nhìn cô ta lại khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Tô Tương Nam nói xong, chắc là cảm nhận được ánh mắt của Đường Lê, cô ta liền quay đầu lại nhìn Đường Lê, "Tay nghề nấu nướng của Đường tiểu thư như thế nào."
Đường Lê kinh ngạc, trực tiếp cười nói: "Tôi không biết nấu ăn, những lúc A Mặc ở chỗ tôi, vẫn là anh ấy nấu cho tôi ăn."
Cô giỏi diễn xuất, đương nhiên là cũng giỏi nói dối.
Nói những từ này, thật sự mặt không đỏ lên tim không đập mạnh.
Lệ Mặc ở bên cạnh bật cười thành tiếng, anh cũng khá là phối hợp, "Tay nghề của anh thật sự không được tốt, cũng chỉ có em mới ăn nổi thôi."
Đường Lê quay đầu lại nhìn Lệ Mặc, giọng nói mang theo ý cười, "Anh làm ra như thế nào, em cũng đều thích."
Đường Lê cảm thấy mình thật không biết xấu hổ, lại dám công khai thể hiện tình cảm trước mặt vị hôn thê của người ta một cách vô liêm sỉ như vậy.
Nhưng Lệ Mặc rõ ràng là thích giọng điệu của cô, anh nắm chặt tay cô ở dưới bàn, không nhẹ cũng không mạnh.
Ban Tố ở đằng kia, sắc mặt tái nhợt vô cùng, nhưng lại không nói lời nào.
Lão gia dường như đã quên mất thân phận của Đường Lê, hay như quên mất mối quan hệ hôn phu hôn thê giữa Lệ Mặc và Ban Tố, ông liền mỉm cười hợp tác, "A Mặc chưa bao giờ nấu ăn ở nhà, không ngờ rằng, nó đối xử với cô thật sự rất tốt."
Đường Lê hơi ngượng ngùng mỉm cười, đáy mắt liếc nhìn Ban Tố.
Cũng thật sự đáng thương.
Tô Tương Nam ở phía bên kia nhìn Lệ Mặc, "Ồ, tôi cũng không biết, A Mặc lại biết nấu ăn đấy."
Nói cái gì cũng không có ai để ý, chỉ có Lệ Mặc nhướng mắt, thản nhiên nhìn Tô Tương Nam.
Tô Tương Nam mỉm cười, biểu cảm trên mặt không thể nhìn ra bất kì vấn đề gì.
Lệ Chuẩn ở bên cạnh yên lặng cầm chiếc ly lên rồi uống một ngụm nước, ánh mắt dần dần trầm mặc.