Tô Tương Nam đang đứng ở đầu kia của hành lang, trang điểm kĩ càng.
Cô mặc áo dài, tóc buông xõa, cười nói, “Hôm qua em nhắn tin cho anh, anh không nhắn lại cho em, có phải rất bận không?”
Lệ Mặc liếc mắt nhìn lại Tô Tương Nam hồi lâu mới xoay đi.
Anh quay người tiếp tục đi về phía phòng mình, giọng nói nhẹ nhàng, "Ừm, rất bận.”
Cho đến khi vào phòng đóng cửa lại, Lệ Mặc không thèm quay đầu nhìn Tô Tương Nam lần nữa.
Anh dùng tay trái khoá cửa lại, đi đến giường ngồi xuống, sau đó lấy điện thoại ra.
Trên điện thoại còn có tin nhắn của Tô Tương Nam, cô ta nói rượu và người đã chuẩn bị xong rồi, chỉ thiếu một mình anh.
Lệ Mặc thở ra một hơi rồi xoá tin nhắn đi.
Hai người này thật là, bọn họ trở về làm gì chứ, ở nước ngoài không phải rất tốt sao, lúc trước quyết định đi như vậy, anh còn tưởng rằng hai người này sẽ không bao giờ trở lại.
Lệ Mặc ở trong phòng gần như cả ngày, đến tối anh mới ra khỏi phòng, vừa lên đến đầu cầu thang lần hai đã thấy kinh ngạc.
Ở dưới lầu có vài người, Lệ Chuẩn và Tô Tương Nam đều ở đó, còn có một người nữa.
Ban Tố và Tô Tương Nam ngồi cùng nhau, không hiểu họ đang nói chuyện gì, cả hai đều che miệng cười, giống như là một trận đấu ăn ý vậy.
……
Ngay khi Lệ Mặc dừng lại, biểu cảm trên mặt cũng từ từ lạnh đi.
…….
Lúc Lệ Mặc gọi điện thoại đến, Đường Lê đang co rúm trên ghế sofa xem TV, Lệ Mặc không cho Đường Lê cơ hội nói gì, anh trực tiếp nói, "Chuẩn bị gọn gàng, lát nữa tài xế đến đón.”
Đường Lê vừa mở miệng thì Lệ Mặc ở bên kia đã cúp điện thoại.
Đường Lê ríu rít nhìn lên điện thoại, cô tự hỏi Lệ Mặc đã xảy ra chuyện gì, anh chưa từng làm như vậy bao giờ.
Nhưng mà nghĩ lại, Đường Lê vội vàng lên lầu, nghe giọng điệu của Lệ Mặc, hình như có thực sự là có chuyện gì đã xảy ra ở bên kia.
Ngay khi Đường Lê mặc quần áo đi xuống lầu, xe do tài xế của Lệ Mặc đã chạy tới đó.
Người lái xe cung kính đi vào, hắn đứng ở cửa phòng khách, “Đường tiểu thư, cô chuẩn bị xong chưa?”
Đường Lê nói, "Đi được rồi, nhưng mà Lệ tiên sinh có nói muốn anh đưa tôi đi đâu không?”
Người lái xe nói thẳng, “Tới nhà tổ của Lệ gia.”
“ Nhà tổ?” Đường Lê sửng sốt.
Với thân phận của mình, cô đến nhà tổ của Lệ gia không phải là tự tìm đánh sao.
Chỉ dựa vào sự nóng nảy của Lệ phu nhân, bà ta còn không xé xác cô ngay tại chỗ à.
Đường Lê do dự, “Gần đây hình như tôi không có khıêυ khí©h Lệ tiên sinh nhà cậu nhỉ.”
Tài xế mỉm cười, “Đường tiểu thư đừng sợ, tiên sinh cũng ở bên đó, không sao đâu.”
Có sao hay không, Đường Lê cũng không có lý do để từ chối, cô theo người tài xế lên xe, chạy một mạch về phía nhà tổ của Lệ gia.
Đường Lê chưa từng tới nhà tổ Lệ gia, sau khi từ từ đến gần cô liền cảm thấy run run.
Có tiền thật tốt nhỉ, một nơi sang trọng ở trung tâm thành phố này, có một biệt thự lớn như vậy, cái này là sống trong ngôi nhà gì chứ, đây đơn giản là sống trong một đống tiền.
Lệ Mặc đã đợi ở cửa, chiếc xe dừng ở cổng, Đường Lê xuống xe đi về phía Lệ Mặc.
Khi đến gần, Đường Lê mới lên tiếng, “Hôm nay em có thể sống sót rời khỏi đây được không?”
Lệ Mặc bật cười, anh đưa tay vén tóc cô, làm ra vẻ rất thân mật, "Có anh ở đây, không ai có thể động vào em được,”
Đường Lê hít sâu một hơi, theo Lệ Mặc đi vào phía toà nhà chính.
Nhiều người đứng ở lối vào của toà nhà chính, Đường Lê nhìn thấy Lệ phu nhân đầu tiên, sau đó cô lại nhìn thấy Ban tiểu thư.
Còn không đợi cô nhìn đến người thứ ba, Lệ Mặc lại nắm chặt tay kéo cô qua.