Đường Lê sững sờ, hai gò má lập tức đỏ ửng lên.
Lệ Mặc nói với giọng điệu mập mờ: “Đều là người trưởng thành, làm sao có thể nghe không hiểu được “.
Đường Lê khẽ nói, nhẹ nhàng "Xấu xa”.
Tô Tình đứng bên cạnh nhíu mày, ánh mắt có chút không che giấu được sự ảm đạm, cô ta quay người khoác vai người đàn ông đó, “Chúng ta đi thôi”.
Cô ta không biết tại sao Đường Lê lại tới đây khiến cô khó xử.
Chắc hẳn Lệ Mặc cũng là đã nhận ra điều đó, chỉ trách anh quá mê mệt Đường Lê.
Tin đồn quả nhiên đều là thật. Dù cho Lệ Mặc có ăn chơi ở bên ngoài như thế nào, thì người anh đặt ở trong tim, từ đầu đến cuối vẫn luôn là Đường Lê.
Lệ Mặc ôm Đường Lê, chỉ đợi đến khi Tô Tình cùng người đàn ông kia rời đi, nụ cười trên mặt anh mới trầm xuống, "Bây giờ em vui rồi chứ?"
Đường Lê cũng biết rằng Lệ Mặc đã nhìn thấu tâm tư của mình, cô cười thẹn thùng. Đúng vậy. Nhìn thấy cô ta khó chịu thì em vui lắm. Ai bảo lúc trước cô ta nói nhất định em sẽ không giữ được anh? Hừ, người giữ không được anh chính là cô ta mới đúng.
Lời này của Đường Lê, nửa thật, nửa giả, nửa tức giận, trông như một đứa bé đang nũng nịu, một chút ghen tuông cũng không có.
Lệ Mặc không muốn nhắc lại chuyện lúc trước. "Được rồi, đi mua đồ đi."
Đường Lê lại lấy thêm một ít hải sản. Mua xong, cô cùng Lệ Mặc từ siêu thị rời đi.
Hai người về đến nhà, dì Trương đang ngồi ở phòng khách, bà ấy nhìn thấy xe chạy vào sân thì vội vàng chạy lại giúp một tay xách đồ.
Dì Trương mang hải sản sống vào bếp, để trang sức và lễ phục lại. Đường Lê cũng không muốn người khác đυ.ng vào, cô tự mình mang chúng lên lầu.
Sau khi đem trang sức cất vào két sắt và khóa lại trong tủ quần áo, Đường Lê thở phào nhẹ nhõm.
Đồ giá mấy trăm vạn lại dễ dàng vào đến tay rồi.
Xem ra mị lực của cô vẫn không hề thấp .
Đem đồ cất kỹ xong, Đường Lê buộc tóc, thay quần áo rồi đi xuống lầu chuẩn bị nấu cơm.
Lệ Mặc ngồi ở trên ghế sô pha đang lướt điện thoại. Đường Lê đi xuống tình cờ trông thấy Lệ Mặc đang gửi tin nhắn.
Thật ra anh ta không phải là người thích gửi tin nhắn. Có thể nghiêm túc gõ chữ đến như vậy, thiết nghĩ đối phương chắc là phụ nữ
Chỉ khi đối với phụ nữ anh mới có một chút kiên nhẫn như vậy.
Đường Lê cũng không quan tâm. Cô đi vào bếp nấu cơm, cô biết làm, trước khi đi theo Lệ Mặc, cô có thể làm tất cả việc nhà.
Chỉ có điều, về sau vì đã thành tiểu tam, cô càng lười xuống bếp hơn.
Bên kia Lệ Mặc gửi tin nhắn rồi dựa vào ghế sô pha.
Sau vài giây, điện thoại rung lên, anh mở ra xem, bên kia gửi đến một bộ ảnh xưa cũ kỹ.
Trong tấm ảnh ba người, những kí ức thanh xuân lại ùa về.
Lệ Mặc bất giác nhíu mày, anh nhìn chằm chằm vào ảnh chụp hồi lâu. Lần này anh không trả lời mà lập tức xoá nó đi.
Sau khi ném điện thoại trên ghế sô pha, anh đứng dậy đi về phía căn bếp.
Đường Lê đang cùng dì Trương nói chuyện. Dù không biết họ nói chuyện gì nhưng cả hai đều cười nói rất vui vẻ.
Khi Lệ Mặc bước vào liền ôm eo Đường Lê từ phía sau. Anh cúi đầu, ghé sát bên tai cô, đặt lên đó vài nụ hôn âu yếm.
Chẳng qua đó cũng chỉ là một tín hiệu, Đường Lê biết.
Mặt cô có chút ửng đỏ, cố gắng bình tĩnh nói với dì Trương. "Những thứ rửa sạch trước rồi đặt sang một bên. Tối nay tôi sẽ nấu."
Nói xong cô quay người khoác vai Lệ Mặc. "Đúng rồi, em vừa nghĩ ra một vấn đề với bộ váy lúc nãy, chúng ta lên nói chuyện đi."
Nói xong cô mặc kệ Lệ Mặc phản ứng như nào, trực tiếp kéo anh ta lên lầu.
Hai người đi đến lầu hai đầu bậc thang liền bắt đầu dây dưa.
Đường Lê không dám phát ra tiếng động, một mực chịu đựng đi về phòng.
Kỳ thật trong giây phút nào đó, cô muốn hỏi Lệ Mặc rằng, có phải là vừa rồi tin nhắn anh gửi, đã bị một người phụ nữ nào đó từ chối rồi hay không.
Bằng không thì, anh sẽ không như thế này.