Chương 1: Đêm giáng sinh(Ss1)

Giáng sinh năm nay đến kéo theo tiết trời đầy tuyết rơi và lạnh lẽo. Những khoảng trống dưới đất đã được lấp đầy bởi màu tuyết trắng xóa.

Dưới tiết trời se se lạnh của mùa đông, cậu bước chân vào “Gay Bar” hoặc có thể hiểu là quán bar dành cho những người đồng giới (tính nam).

Ngồi ngay vào chiếc ghế sofa nằm trong góc phải của căn phòng, cậu gọi ngay một ly Canelazo nóng hổi.

Đảo mắt nhìn quanh, cậu chán nản lắc đầu, ở đây hoàn toàn không có ai phù hợp với gu của cậu.

Thật xấu hổ khi từng tuổi này rồi cậu vẫn còn trinh. Một cậu trai 27 nồi bánh trưng còn trinh. Thật đáng xấu hổ biết bao.

Đương thưởng thức thứ đồ uống ấm nóng đang cầm trên tay, một anh chàng điển trai bước đến, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cậu.

“Giáng sinh năm nay lạnh nhỉ? Em có muốn làm gì đó sưởi ấm cơ thể không?”

Quay đầu nhìn về phía anh chàng nọ, cậu trố mắt khi nhìn thấy nhan sắc tuyệt mỹ của hắn. Gương mặt này hoàn toàn chuẩn với gu của cậu.

Cậu đưa tay nâng cằm anh, nhẹ giọng đầy khıêυ khí©h: “Cũng không tệ, vừa hay tôi cũng đang cần.”

***

Mở toang cánh cửa chiếc siêu xe được xem là đồ “dởm” của mình. Anh chàng mới quen nọ dắt tay cậu đi vội vào “Hotel” trước mắt.

“Một triệu bao phòng, quẹt thẻ hộ tôi.”

Cậu vốn không phải kiểu người dễ dãi, có trách thì trách anh quá đẹp trai. Cả hành động và câu nói vừa rồi, rất bá đạo.

Ngay khi đứng trước cửa phòng, anh quay sang hỏi cậu.

“Em có chắc muốn làm với tôi không?”

Trong đầu cậu hiện lên hàng loạt câu hỏi, đẹp trai quá thì mất não sao? Không chắc thì tại sao cậu phải theo anh đến tận đây cơ chứ!

“Tôi chắc.”

Nhận được câu trả lời từ cậu, anh mở tung cửa phòng. Ngay khi nhận thấy cả cơ thể cậu đều nằm trọn trong phạm vi căn phòng, anh bấm nút, khóa chặt cửa lại.

Một lần nữa, đầy bá đạo bế cậu rồi ném lên giường, hạ giọng: “Đây là lần đầu của tôi, mong em hãy trân trọng nó.”

Khỉ thật, đây cũng là lần đầu của cậu. Hai con người không có kinh nghiệm tự hướng dẫn nhau sao? Chí ích anh ta cũng phải biết hôn! Nhất định vậy!

Anh vòng tay qua eo cậu, tay còn lại bắt đầu sờ soạng một cách vô tội vạ. Những ngón tay thon dài lướt lên xuống, mơn trớn lấy cơ bụng săn chắc được tôi luyện nhiều năm của cậu.

Đương tận hưởng khoái lạc mê hồn, cậu khựng lại. Có gì đó không đúng lắm.

Đôi bàn tay hư hỏng của anh bắt đầu tấn công hai đầu ti nhỏ của cậu.

Thật mềm mại, còn cả màu hồng đào này, kí©h thí©ɧ quá.

Sâu trong anh như đương trổi dậy một con thú đầy hoang dại sẵn sàng lao tới “ăn thịt” con mồi của mình.

Dường như đều là trai còn trinh, anh chẳng biết trước khi đưa thứ dị vật to lớn đó vào phải nới lỏng cho cậu. Thật may cậu còn nhớ ra điều đó.

“Nới lỏng, trước hết phải nới lỏng đã.”

Anh gật đầu ngầm hiểu được vấn đề cần phải làm. Đôi tay thoăn thoắt cởi sạch quần áo trên người cậu tàn nhẫn mà quăng sang một góc.

Quả thực hai con người không có kinh nghiệm làm với nhau ban đầu còn rất khó khăn nhưng dần dà đã theo kịp nhịp điệu của đối phương.

Anh thúc mạnh, buộc cậu bằng mọi giá phải ôm lấy cổ mình.

Đạt được mục tiêu, anh ghé sát vào tai cậu, thều thào: “Tôi là Duệ Khải, em...gọi tên tôi, mau gọi tên tôi.”

Cậu khó khăn thốt ra từng tiếng khàn khàn: “Ưʍ... Duệ Khải...ư.”

“Gọi tên tôi nữa đi, gọi tên tôi đi, nói với tôi rằng em yêu tôi đi.”

“Mộ Hàn tôi...rất yêu...anh, Duệ...Khải.”

Duệ Khải cười tà tà, giọng tà muội: “Em, buộc phải nhớ cho kĩ câu vừa rồi, em rất yêu tôi, đừng quên đấy.”

Vừa nói dứt câu, Duệ Khải càng thêm tàn bạo, anh toàn tâm toàn ý muốn “dượng cậu sấp”, thúc mạnh hơn nữa.

Những kɧoáı ©ảʍ này, là lần đầu anh được cảm nhận. Đắm chìm trong cảm giác khoái lạc khó tả, anh lại tự hỏi trước đây cậu đã từng làm chuyện này với thằng đàn ông nào khác chưa. Càng nghĩ càng thêm bực bội, anh “giận cá chém thớt”, trút hết buồn bực vào viên đạn của khẩu súng đã nên nòng “bắn” thẳng vào bên trong cậu.

“Chu Mộ Hàn, em vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về tôi.”

Đêm giáng sinh hôm ấy thật ấm áp đối với anh, có lẽ là vì cậu. Cơ thể cậu thật ấm áp biết nhường nào. Anh khao khát mãnh liệt được mang cậu về nhà bao ăn, bao ở cho cậu. Được như thế thì tốt rồi.

***

Sáng hôm sau, một buổi sáng mùa đông lạnh thấu xương. Duệ Khải châm ngòi, hít một hơi thật mạnh rồi phả ra làn khói xám xịt nồng nặc mùi thuốc lá. Trên môi không quên đi nụ cười đắc chí của kẻ chiến thắng. Thật vậy, nằm bên cạnh anh bây giờ là Mộ Hàn, chính là Chu Mộ Hàn, là cậu chàng mà anh thầm yêu bấy lâu.

Nhưng rồi mối quan hệ bắt đầu vì “lên giường” liệu sẽ đi về đâu? Chính anh cũng đang thắc mắc điều này: Chu Mộ Hàn, mong em đừng quá khó đổ, nếu không anh bằng mọi giá cũng phải cưa đổ được em.