Lúc đó cô không có đủ điểm tích lũy trong căn cứ, trước đó cũng có chút keo kiệt, nghĩ rằng mua lấy cái lều vải ở đối phó là được.
Cuối cùng mới nhận ra, quả thật lều vải ở quả thật có chút bất tiện, hiện giờ có điều kiện hơn đương nhiên là muốn đổi chỗ tốt hơn.
Chờ đến khi xây xong nhà thì thùng container cũng không để không, còn có thể đựng lương thực, là một cái thùng có nhiều tác dụng.
Trịnh Mãn không ngờ cô sẽ đổi lấy cái này, thì sững người, anh ta thật sự không có thùng container.
Nhưng không có cũng phải có, hôm nay anh ta nhất định phải lấy được đống lương thực này.
Anh ta quay đầu nhìn Thường Minh, chắc chắn Thường Minh sẽ biết.
Thường Minh là dị năng giả hệ Không Gian trong bộ đội, cho dù là một viên gạch, muốn chuyển đi đâu thì cũng phải qua anh ta.
Việc chở hàng bình thường đều là do dị năng giả hệ Không Gian phụ trách, nếu hỏi xem trong bộ đội ai có thùng container, chắc chắn Thường Minh sẽ biết.
Trịnh Mãn lập tức quay đầu lại nhìn Thường Minh: "Một lạng đường."
Thế này thì Thường Minh không làm đâu: "Ba lạng."
"Nhiều nhất là một lạng, làm thì làm, không làm thì thôi, về tôi sẽ hỏi đội trưởng Hà, nhiều lắm thì mất một thìa đường."
"Được, một lạng thì một lạng."
Thường Minh nghĩ, có còn hơn không. Dù sao cũng có một lạng mà, tiết kiệm chút cũng có thể uống được một thời gian.
Liễu Tô thấy hai người đưa mắt nhìn nhau thảo luận như thế, cũng không nói nhiều, thế nào cũng được, chỉ cần giao thùng container cho cô là được.
Thường Minh nhìn Liễu Tô, vẻ mặt nghiêm túc: "Trong bộ đội có một thùng container đang để không, chất lượng vẫn ổn lắm, còn mới, mới dùng qua mấy lần, vài hôm nữa tôi sẽ chuyển tới cho cô."
"Ngoài cái này ra cô còn thiếu gì nữa không? Nếu còn thiếu gì thì hãy nói với tôi, tôi sẽ cố gắng giúp đỡ."
Thường Minh cũng không còn tỏ ra kiêu ngạo lạnh lùng nữa, ai mà có thể lạnh lùng trước mặt đồ ngọt được chứ, anh ta làm không nổi...
Cái Liễu Tô muốn chính là lời nói này của anh ta, lời hứa hẹn của một dị năng giả hệ Không Gian, nếu nói ai hiểu rõ về vật liệu nhất thế thì chắc chắn phải nhắc đến dị năng giả Không Gian, người khác đều không được.
Ai bảo bọn họ suốt ngày đi khuân đồ đạc chứ.
Liễu Tô thẳng thắn: "Tôi còn muốn xây một căn nhà, cần cát, xi măng, gạch các loại nữa, không biết trong bộ đội có không?"
Liễu Tô tin tưởng theo sự nâng cấp của hệ thống mua sắm, bên trong sẽ càng ngày càng nhiều đồ, sớm muộn gì cũng có gạch, xi măng các loại, nhưng cái cô muốn là loại có xuất xứ rõ ràng, cũng không thể nào đột nhiên biến ra một căn nhà được.
Hơn nữa cô cũng không biết xây nhà, mặc dù thiên tai đã qua đi, nhưng lỡ may lại có sự thay đổi gì đó, nhà cũng đâu phải chuyện nhỏ, để người không có chuyên môn xây dựng thì dễ đổ lắm.
Nếu nói đến chuyện chuyên môn thì vẫn phải giao cho người có chuyên môn làm.
Chỗ cô có vật liệu, bên đó lại tìm người xây nhà, không phải là ổn thỏa rồi sao.
Tròng mắt Thường Minh bỗng lóe lên tia sáng, dị năng giả hệ Mộc không phải lo về chuyện ăn uống, nhưng chỗ ở thì lại khá bất ổn chỉ là…
"Gân đầy mới qua thiên tai, căn cứ và bộ đội đang nỗ lực sản xuất, hiện giờ đang xây nhà khắp nơi, gạch ngói các thứ thiếu thốn lắm."
Đây là chuyện Liễu Tô đã dự liệu được trước, bây giờ căn cứ đang vô cùng chật chội, một dị năng giả như cô mới có thể ở một căn phòng nhỏ chưa đến mười mét vuông, huống chi là người bình thường.
Nghe nói, mọi người như quay trở về hơn một trăm năm trước, giường chồng giường, một phòng mười mét vuông có thể ở hơn hai mươi người, nghĩ đến thôi đã thấy đáng sợ, mùi gì cũng có.
Ánh mắt Liễu Tô lóe lên tia thất vọng nhưng cũng không nói gì, nếu như không được thì cô sẽ nghĩ cách khác.