Củ cải bên trong hệ thống mua sắm trông trắng trẻo và tươi mới, Liễu Tô vừa chặt vừa không nhịn được lấy một miếng cho vào miệng.
Ăn ngon thật, ăn trực tiếp như vậy mà không cảm thấy cay, quá ngon rồi. Liễu Tô không tự giác được bản thân đã ăn mấy miếng.
Chờ đến khi tất cả củ cải đã được chặt xong và đặt trên cái rổ nhựa rồi phơi nắng, Liễu Tô đã ăn củ cải đến lửng dạ.
Lúc này, bột cũng đã nở xong, Liễu Tô lấy tay nhẹ nhàng ấn vào bột liền tạo một cái hố, không bật trở lại như vậy thì bột đã nở xong.
Liễu Tô lấy bột ra và nhào thêm một lúc, để cho bột thoát khí.
Lấy dao ra cắt bột thành những miếng với độ to vừa phải, sau đó nặn thành hình tròn, như vậy, đặt trên vỉ hấp nghỉ mười lăm phút là có thể bắt đầu hấp.
Chờ bánh mì được hấp chín sẽ mất một thời gian, Liễu Tô cũng không rảnh rỗi, cô cắt thêm một củ cải trắng lớn, chỉ cần rải lên một lớp nước muối, chuyện này đã hoàn thành, đúng giữa trưa sẽ có bánh bao ăn.
Mùi thơm của bánh bao nhanh chóng lan tỏa, tắt bếp và đợi thêm năm phút.
Mở nắp nồi, Liễu Tô không sợ bị bỏng, cô nhanh chóng lấy ra một cái bánh bao, cắn một miếng lớn, thật sự quá ngon, mềm xốp và thơm phức, bánh bao lớn vừa mới ra lò thật tuyệt vời, cô không cần ăn kèm thêm cái gì cũng có thể ăn một cái to.
Đây là lần thứ hai Liễu Tô hấp bánh bao, lần trước là ở căn cứ, khi đó cô đã đi tìm dị năng giả khác để đổi nửa cân bột mì trắng.
Liễu Tô cảm thấy bánh bao lần này còn ngon hơn so với lần trước.
Nhanh chóng ăn hết một cái bánh bao, trong bụng đã có thức ăn, Liễu Tô không còn lo lắng, phần còn lại để ăn sau khi quay về.
Liễu Tô lấy ra mấy cái chén sạch và chọn ba cái bánh bao lớn đặt vào giỏ sau đó đậy nắp, cô lại lấy một cái chén nhỏ đựng nước muối củ cải, chuẩn bị đem đưa cho hai người Thường Minh đang làm việc ngoài đồng.
Cái chén này được mua khi rời khỏi căn cứ lần cuối, nếu như cô không chuẩn bị từ trước, đến một hoặc hai cái chén cô cũng không có để dùng.
Nhanh chóng đi đến đồng, giữa buổi trưa, đúng như dự đoán, hai người này cũng chưa ăn cơm, bọn họ đang khom lưng cắt cỏ.
Liễu Tô nhìn thấy cỏ đã cắt xong trong đồng, được sắp xếp chỉnh tề thành từng đống trên mặt đất.
Nhìn từ xa, nó trông rất ngay ngắn.
Tốc độ làm việc của hai người bọn họ rất nhanh, nhanh gấp mấy lần Liễu Tô, chỉ trong một buổi sáng đã hoàn thành công việc.
Thật sự không thể so sánh được, không thể so sánh được.
"Hai người dừng tay đi, mau đến đây ăn trưa đi."
Thường Minh bên kia đang cúi xuống cắt cỏ, cộng thêm khoảng cách xa và tập trung vào công việc, anh ta không chú ý có người đến.
Bất ngờ nghe thấy tiếng gọi, anh ta đứng dậy, nhìn thấy cô gái nhỏ đang vẫy tay về phía hai người bọn họ.
Chẳng ai nói là sẽ có cơm trưa, điều này không hợp lý, Thường Minh có chút do dự, nhưng để cô gái nhỏ đứng đó không phải là điều tốt, suy đi nghĩ lại, anh ta vẫn đứng dậy và đi về phía cô.
Bên này, Trịnh Mãn cũng có suy nghĩ như thế .
Thường Minh vừa đi vừa lấy khăn lông lau mồ hôi, mặc dù nhiệt độ vào tháng ba không cao, nhưng Thường Minh vẫn đổ mồ hôi hết cả người vì làm việc.
Đi đến gần Liễu Tô cách khoảng một mét, anh ta đứng im: "Cô cầm về đi, không cần làm cơm trưa cho chúng tôi, chúng tôi đã nhận mười hai cân gạo của cô rồi, chắc chắn sẽ giúp cô cắt cỏ xong."
"Đúng vậy, cô cầm về đi, chúng tôi có đồ ăn rồi." Trịnh Mãn cũng lên tiếng theo sau, chỉ là nghe giọng nói có hơi khàn, giống như dây thanh quản bị tổn thương, không có gì ngạc nhiên khi sáng sớm không nói lời nào.
Nếu đã mang đến, Liễu Tô không có ý định mang về: "Hai người ăn thử bánh bao của tôi, xem hương vị như thế nào, nếu cảm thấy ngon, sau này nhớ đến chỗ tôi lấy đồ ăn."
Nói điều này để tránh hai người tiếp tục từ chối, cô đặt giỏ ở một nơi mặt đất sạch sẽ hơn một chút và chuẩn bị rời đi.
Thường Minh biết có lẽ là vì sợ bọn họ ngại không muốn ăn nên cố ý nói vậy.
Ai lại cần phải nếm thử xem bánh bao ăn có ngon không? Anh ta đứng từ xa đã ngửi thấy mùi thơm rồi, chắc chắn ngon.
Nhưng nghĩ đến việc dị năng giả hệ mộc thật sự có thể không thiếu lương thực như bọn họ, nếu đã đưa đến đây, đẩy tới đẩy lui cũng không tốt.
Nếu ăn bánh bao này, lát nữa hai người bọn họ sẽ giúp đỡ cắt cỏ nhiều hơn, tranh thủ hoàn thành công việc trên mảnh đất này.
Nghĩ vậy, Thường Minh đã đồng ý với cô: "Cảm ơn, làm phiền cô rồi."