Khi cửa hàng dần đi vào quỹ đạo, Đường Chân gần như nghĩ mình sẽ sống như vậy mãi mãi.
Anh chưa bao giờ nghĩ Cố Hành sẽ đến tìm mình, càng không ngờ Cố Hành sẽ nói muốn ở bên anh.
Lúc đó đầu anh như quá tải, đứng hình luôn.
“Đường Chân.” Cố Hành thấy anh lại rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, bất đắc dĩ gọi anh một tiếng.
Thấy Cố Hành tiến lại gần, Đường Chân như tỉnh mộng, vừa cười ngốc nghếch vừa lùi lại, tay lén nắm chặt phía sau, tự cấu một cái thật mạnh.
“Á!”
Đau quá!
Hóa ra không phải mơ!
“Ha ha ha ha ha... cậu cậu cậu... đùa đùa đùa đùa à?” Đường Chân cười gượng, lắp bắp, không tin lời Cố Hành.
Cố Hành thấy anh lùi lại nữa sẽ ngã lên giường, vội kéo anh ngồi xuống sofa, nghiêm túc nói: “Đường Chân, trước đây tôi không nhìn rõ, không nghĩ thông, nhưng bây giờ tôi đã biết. Tôi luôn tìm cậu, để nói với cậu, xin lỗi.”
Có gì mà phải xin lỗi, Đường Chân thầm nghĩ, chưa kịp mở miệng, đã nghe Cố Hành nói tiếp: “Lần trước cậu nói thích tôi, thực ra tôi rất vui, tôi…”
Chuyện này luôn là nỗi đau của Đường Chân. Khi tỏ tình bị người mình thích tát một cái, đến giờ anh vẫn không muốn nhớ lại. Cảm giác thất bại và xấu hổ khủng khϊếp đó luôn khiến anh nghi ngờ bản thân.
“Cậu vui, tại sao... tại sao còn đánh tôi?” Đường Chân nhắm mắt, hỏi thẳng.
Cố Hành bị hỏi ngẩn ra, rồi vội vàng giải thích: “Không phải! Tôi không muốn đánh cậu, là vì có một con ong, sắp đốt cậu. Tôi định giải thích, nhưng cậu chạy mất, sau đó không tìm thấy cậu nữa.”
……
Đường Chân ngạc nhiên đến há hốc mồm, thấy Cố Hành trán đẫm mồ hôi, biết cậu không nói dối. Thật là trớ trêu, chuyện mình suy nghĩ mãi, hóa ra chỉ vì một con ong, thật là buồn cười.
Thấy Đường Chân im lặng, Cố Hành quyết định kể từ đầu, nói cho anh nghe những chuyện anh chưa biết.
Về tình cảm, Cố Hành phản ứng khá chậm, Đường Chân luôn chăm sóc, quan tâm, bảo vệ cậu. Cố Hành luôn nghĩ đó là tình bạn bình thường. Nếu không vô tình thấy tổng giám đốc tài chính của mình hôn bạn trai cuồng nhiệt trong bãi đỗ xe ngầm, cậu chưa từng nghĩ đàn ông và đàn ông cũng có thể yêu nhau.
Người bị bắt gặp không hốt hoảng, ngược lại cậu lại bối rối, trước khi tổng giám đốc đến chào hỏi đã chạy mất.
Tim đập thình thịch, như phát hiện bí mật động trời, cũng như mở ra cánh cửa chưa từng chú ý.
Lúc đó, người đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu là Đường Chân.
Sau đó, tổng giám đốc tìm cậu uống cà phê, nói nếu cậu không chấp nhận đồng tính, anh ta sẽ từ chức.
Cố Hành tất nhiên không đồng ý. Tổng giám đốc nửa đùa nửa thật: “Tôi luôn nghĩ cậu giống chúng tôi.”
“Cái gì?” Cố Hành kinh ngạc.
“Đường Chân, cậu và Đường Chân, tôi nghĩ hai người là một cặp.”
Trong đầu nổ tung, Cố Hành ngây người. Tổng giám đốc nói tiếp: “Đường Chân nhìn cậu đắm đuối, tôi đã chú ý mấy lần. Nếu có người nhìn tôi như vậy, tôi lập tức dọn đồ về nhà với người đó, haha!”
Thấy Cố Hành ngẩn ngơ, tổng giám đốc không nói thêm, cầm cà phê về văn phòng, để lại Cố Hành một mình. Sau cú sốc đầu tiên, cậu bắt đầu nhớ lại từng chút một về mình và Đường Chân.
Cũng lúc đó, Cố Hành mới nhận ra, sự quan tâm của Đường Chân đã vượt xa tình bạn bình thường.
Từ cấp hai, cấp ba, đại học, đến bây giờ, cậu hầu như không rời khỏi Đường Chân. Dù khi đại học đi du học nửa năm, Đường Chân luôn không ngại chênh lệch múi giờ, ngày nào cũng hỏi thăm, quan tâm cậu. Khi về nước, cậu không thay đổi gì, ngược lại Đường Chân gầy đi nhiều, gặp cậu ở sân bay mắt đỏ hoe, nói là bị bụi bay vào mắt, nhưng sân bay làm gì có gió bụi?
Gửi tin nhắn cho Đường Chân gần như được trả lời ngay, gọi điện không quá ba hồi chuông là nhận. Chỉ cần cậu cần, không kể Đường Chân đang làm gì, đều có thể lập tức bỏ xuống, đến giúp cậu...
Cuối cùng, điều khiến Cố Hành bối rối không phải là thái độ và tình cảm của Đường Chân, mà là, sau khi biết tất cả, cậu không thấy phản cảm, mà ngược lại, cảm thấy ở bên Đường Chân cũng không tồi.
Chẳng lẽ mình đã cong từ lúc nào mà không biết?
Sau đó, Cố Hành trải qua một thời gian rất bối rối, trong thời gian đó, cậu vô số lần quay đầu nhìn Đường Chân, quả nhiên, luôn thấy Đường Chân nhanh chóng quay đi, rồi giả vờ như không có gì.
Cố Hành không phải người do dự, biết Đường Chân thích mình, mà bản thân cũng không phản cảm, tại sao không thử?
Biết đối phương thích mình mà không đáp lại, vẫn thản nhiên nhận sự quan tâm, Cố Hành không làm được.
Trước khi tỏ tình với Đường Chân, cậu vẫn muốn xác nhận suy nghĩ của anh.